Nhìn những bào thai y hệt khuôn mặt đàn ông trưởng thành trong chiếc vali này, tôi thật sự kinh hãi.
Đặc biệt là khi nghĩ đến việc mình kéo chiếc vali này suốt đường rời khỏi ký túc xá của trường cao đẳng y tế, khó trách lúc nào cũng có chất lỏng tung tóe bên trong, đây không phải formalin (*) thì là gì!
(*) Formalin: là chất sát khuẩn, tẩy uế hoặc bảo quản mẫu sinh vật
Trương đạo trưởng lập tức đóng vali lại, nói với tôi: "Hỏi bố mẹ em xem gần đây em họ em có gặp chuyện gì không?"
Sau đó anh nhấc tấm vải đen che lồng chim ra, thứ bên trong lộ ra ngoài.
Hàng rào bao phủ bởi chất nhờn không màu bốc ra mùi hôi thối.
Còn có một đống gạo sống, xem ra là dùng để nhốt đứa bé đầu to bụng phệ bên trong.
Tôi không dám chậm trễ, lập tức gọi cho mẹ.
Kết quả bà vừa bắt máy, tôi liền nghe thấy tiếng bố hình như đang nghe điện thoại bên cạnh, tim lỡ một nhịp.
Quả nhiên bà kể cô cả của tôi gọi điện tới, Lam Cẩn Huyên tố cáo tôi đuổi con bé ra ngoài, còn nói nó có ma quỷ đi theo.
Cô cả rất tức giận, vì thế đã gọi cho bố tôi phàn nàn ngay trong đêm.
Đúng là hết chuyện ma quỷ này lại đến chuyện khác, bọn họ còn trả đũa nữa.
Tôi thật sự không thích cô cả mình, người phụ nữ đã gần năm mươi tuổi cứ gọi cho bố tôi khóc lóc phàn nàn.
Tôi vội hỏi mẹ: "Lam Cẩn Huyên có mang thai không?"
Nếu không sao lại có nhiều quỷ sơ sinh như vậy?
Mẹ tôi sửng sốt, bảo tôi đừng hỏi lung tung.
Nghe vậy, tôi liền kể bà nghe về những tiêu bản thai nhi giấu trong vali của con bé.
Nhưng tôi không dám nói có hơn chục cái, cũng không dám nói rằng chúng giống nhau như đúc, thậm chí cùng có khuôn mặt của một người đàn ông.
Nghe chuyện con bé mang tiêu bản thai nhi đến nhà tôi, mẹ tôi khiếp sợ, vội tìm chỗ tránh mặt bố để tiếp tục kể tôi nghe chuyện này.
Lam Cẩn Huyên được học trường cấp ba là vì gia đình bỏ tiền ra hỗ trợ thành lập trường, ngay từ đầu vốn không muốn học hành, cả ngày nếu không trang điểm thì là ăn mặc lộng lẫy.
Năm lớp mười một, con bé chủ động theo đuổi bạn trai.
Nghe nói gia cảnh của cậu ta khá giả, học hành rất khá, cô cả của tôi phải dùng rất nhiều chiêu trò để con bé giữ chân được cậu ta.
Đến kỳ thi đại học, cậu ta thi được 211 điểm.
Cô cả nghĩ tương lai sẽ có một đứa con rể như vậy nên rất vui, bởi vậy bọn họ thi đại học xong, cô cả không còn quan tâm nữa.
Không ngờ Lam Cẩn Huyên mang thai.
Thời điểm phát hiện đã gần ba tháng.
Cô cả của tôi muốn sinh đứa bé ra.
Dù gì điểm số của Lam Cẩn Huyên cũng không tốt, học đại học xong, con bé chưa chắc đã lấy được một chàng trai tốt như vậy.
Hiện tại, tốt nhất là lợi dụng đứa bé trong bụng giữ chân chàng trai kia, trực tiếp dọn vào nhà cậu ta sống.
Nghe mọi người nói dù là gia cảnh hay nếp sống nhà bên kia sau này Lam Cẩn Huyên rất khó tìm được nhà hơn.
Nhưng đối phương không muốn, hai gia đình mâu thuẫn một thời gian dài.
Chàng trai đó khăng khăng một mực chịu trách nhiệm với Lam Cẩn Huyên, dù bị gia đình mắng mỏ cũng muốn ở bên con bé, nói rằng tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, nhưng điều kiện là Lam Cẩn Huyên phải phá thai ngay bây giờ.
Dần dần cô cả của tôi không kiên trì nữa, không lấy chồng cũng được, nhưng phải sinh con, nhà trai chỉ cần chu cấp tiền để nuôi đứa bé.
Bà ta nghĩ chỉ cần có con, nhà trai sẽ trở thành máy rút tiền!
Để ép buộc chàng trai kia, Lam Cẩn Huyên nói với cậu ta nếu cậu ta muốn, một nhà ba người bọn họ có thể chết cùng nhau.
Ban đầu con bé không thật sự muốn chết nhưng để ép chàng trai, nó giả vờ nhảy lầu.
Gia đình chàng trai biết chuyện này, càng nghiêm khắc với cậu ta, cậu ta bắt đầu ước Lam Cẩn Huyên tự sát thật.
Hai người mở cửa phòng, thống nhất sẽ cùng nằm trong bồn tắm cắt cổ tay, để tránh đau đớn, họ thậm chí đã mua melatonin (*).
(*) Melatonin: được sử dụng để điều trị cho bệnh nhân mất ngủ, khó ngủ hoặc không ngủ được.
Cuối cùng, chàng trai cắt tay trước, Lam Cẩn Huyên chỉ muốn ép cậu ta, sau đó đâm lao thì phải theo lao, nhưng vẫn nghĩ cậu ta sẽ dừng lại.
Thấy máu, con bé mới biết cậu ta thật sự muốn chết, vì vậy nó vô cùng hoảng sợ, muốn chạy trốn.
Nhưng chàng trai vì chuyện này mà đã đoạn tuyệt hoàn toàn với gia đình, còn trì hoãn nhập học.
Nghe con bé nói hối hận, hai người bắt đầu cãi nhau.
Cả hai giằng co trong bồn tắm, chàng trai bị đứt cả hai cổ tay chảy máu một hồi, không phải đối thủ của Lam Cẩn Huyên, để con bé chạy thoát.
"Nó không báo cảnh sát, cũng không báo cho ai, chỉ biết về nhà trốn. Chàng trai kia chết trong bồn tắm, phải đến thời điểm trả phòng nhân viên vào kiểm tra, thấy toàn là máu nên mới báo cảnh sát." Kể tới đây, mẹ tôi thổn thức.
Vì cả hai đều viết thư tuyệt mệnh và người mua melatonin là chàng trai kia, còn có ghi âm trò chuyện của họ nên cuối cùng Lam Cẩn Huyên không sao.
Nhiều lần nhà trai sang nhà con bé quậy phá nhưng khi đó đứa bé đã không còn nên cô cả của tôi cũng không để chịu thua.
"Sau này phá thai, Lam Cẩn Huyên vào học trường cao đẳng y tế. Ngôi trường này do chính bố con liên lạc nên nó mới vô được. Sao con bé còn giữ cái thai đã chết đó? Con nói có quỷ sơ sinh đi cùng nó đúng không?" Mẹ tôi lo lắng.
Tôi không dám cho bà biết nhiều, lo bà sợ, nhưng Trương đạo trưởng lại nói: "Nói họ biết đi, nếu không em họ của em sẽ tìm đến nhà đấy."
Mẹ tôi nghe thấy có giọng đàn ông, không khỏi căng thẳng, lập tức cúp máy, chuyển sang gọi video.
Kết quả khi gặp Trương đạo trưởng, bà không hề tức giận mà còn nở nụ cười nhẹ nhõm.
Người như anh vừa nhìn liền cảm thấy ngay thẳng chính trực, là một đạo sĩ tốt.
Thấy thái độ của bà như vậy, tôi ho nhẹ một tiếng, mở vali cho bà xem đống bào thai bên trong, dặn dù thế nào cũng không để Lam Cẩn Huyên vào nhà.
Hiện giờ con bé người không ra người, ma không ra ma, ai biết nó sẽ làm ra chuyện gì.
Lỡ nó dùng bố mẹ uy hiếp tôi thì sao?
Thấy nhiều lọ đựng tiêu bản như vậy, mẹ tôi hoảng sợ, vội gọi bố tôi.
Bố tôi cáu kỉnh cúp điện thoại của cô cả, nhìn những thứ bên này qua màn hình, kinh hãi: "Khuôn mặt đó là chàng trai đã tự sát! Huyên Huyên đang làm gì vậy?"
Nghĩa là Lam Cẩn Huyên đã sinh đứa con của chàng trai tự sát?
Dường như đã đoán được chuyện này nên Trương đạo trưởng chỉ dặn bố mẹ tôi đóng cửa ra vào và cửa sổ, rắc gạo nếp vào chỗ có khe hở, kể cả điều hòa và ống cống.
Rồi anh nhờ một người bạn tên Giang Hoài ở gần nhà tôi chạy qua giúp đỡ để đảm bảo an toàn cho gia đình tôi.
Sau khi biết chuyện, bố mẹ tôi lập tức làm theo, giục tôi mau về, nhờ Trương đạo trưởng trông nom tôi.
Cúp máy, tôi nhìn Trương đạo trưởng, hỏi: "Sao anh biết nhà tôi ở đâu?"
Trương đạo trưởng vừa đóng vali và lồng chim lại vừa ho một tiếng: "Mấy dì hàng xóm nói tôi biết."
Mấy dì hàng xóm không hổ là trung tâm tình báo.
Theo lời Trương đạo trưởng, chúng tôi đã kinh động Lam Cẩn Huyên, nếu muốn mượn bụng tôi để nuôi quỷ sơ sinh, con bé nhất định sẽ tìm cách ép buộc tôi, mà lựa chọn tốt nhất đương nhiên là bố mẹ tôi, cho nên chúng tôi phải quay về càng sớm càng tốt.
Một là đảm bảo an toàn cho hai người lớn, hai là tìm được thi thể của chàng trai, giải quyết triệt để chuyện này.
Tôi không dám trì hoãn, lập tức thu dọn quần áo, gọi điện xin nghỉ phép, cùng Trương đạo trưởng xách hết đồ của Lam Cẩn Huyên đi.
Tôi cũng đã mở vali nhỏ ra xem, bên trong chứa đầy hình nộm giấy to bằng bàn tay.
Trên mỗi hình nộm đều dán ảnh của tôi, giữa hai lông mày có một chấm đỏ.
Trương đạo trưởng chạm vào, nhìn bụng tôi: "Là vết máu khi nãy."
Sau đó anh mở hình nộm ra, bên trong hình nộm là những hình nộm giấy nhỏ hơn bằng hai ngón tay, nhưng lần này là hình của một cậu bé.
Kỳ lạ là trên mỗi hình nộm đều có một thứ như thịt khô dán vào trên eo.
Trương đạo trưởng nói đó là dây rốn.
Trong vali nhỏ chứa đầy hình nộm giấy.
Nghe đồn đây là thuật yếm thắng, có vẻ dùng để nguyền rủa tôi.
Chuyện này anh không cần giải thích, vừa nhìn là biết!
Chúng tôi xách hai cái vali kỳ lạ này xuống nhà, tôi hỏi Trương đạo trưởng sao không đốt chúng đi, như vậy mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
"Linh hồn sơ sinh và hình nộm giấy đã dính máu của em cho nên bọn họ đã nhận dạng được em, nếu đốt chúng ngay lúc này chỉ khiến linh hồn sơ sinh tức giận." Trương đạo trưởng nghiêm túc giải thích, "Vốn dĩ chúng định mượn máu của em để sinh trưởng, một khi tức giận, chúng sẽ liều mạng giết em. Những thứ như linh hồn sơ sinh vốn vừa rời khỏi âm phủ, chuẩn bị đầu thai, nhưng nếu không thể chào đời, chúng sẽ không được tái sinh làm người; mà rời khỏi địa phủ lại không được vào, không tính âm hồn thì càng phiền phức. Một khi cắn người, chẳng những tổn thương đến thể xác mà còn tổn hại đến linh hồn."
Cho nên quan trọng nhất vẫn là giữ mạng!
Xe của tôi đậu ngay trước đạo quán của anh, khi bỏ đồ vào cốp tôi mới phát hiện bên trong đầy gạo.
Trương đạo trưởng cầm một cái túi lớn, lại lấy ra một tấm bùa hộ mệnh đeo cho tôi.
Ngay khi tôi lái xe định về nhà, anh lại nói: "Về trường y đi."
Thấy tôi không hiểu, anh giải thích: "Khởi nguồn của chuyện này là chàng trai tự tử. Chàng trai kia đã chết, theo lý thuyết cô ta chỉ có thể mang thai một đứa, nhưng bây giờ chúng ta lại thấy hơn chục bào thai, chưa kể linh hồn sơ sinh còn ở trong bụng cô ta, còn biết uống máu, chứng tỏ trước đây cô ta từng dùng máu để nuôi nó."
Đầu tôi như muốn nổ tung, nghĩ ngay đến mùi thối rữa trong ký túc xá của con bé.
Cố gạt bỏ những suy nghĩ không nên có, tôi hỏi Trương đạo trưởng Giang Hoài đến nhà tôi chưa.
Nếu Lam Cẩn Huyên đã muốn hại người, con bé sẽ không đắn đo gì cả.
Lỡ người thân cũng mặc kệ, tấn công bố mẹ tôi thì sao?
Trương đạo trưởng lấy di động ra gọi, nói tôi biết Giang Hoài đang trên đường đến.
Lúc này mới hơn năm giờ sáng, ngoài đường không nhiều xe, cho nên tôi lái xe rất nhanh.
Đi được nửa đường, Giang Hoài đã đến nhà tôi, gọi điện cho Trương đạo trưởng, cả hai trao đổi một chút.
Thật ra Giang Hoài là một luật sư, ngoại trừ hỗ trợ gia đình tôi, anh còn nhờ công ty luật điều tra hồ sơ chàng trai tự sát, nhờ người đến nhà cậu ta kiểm tra, khi nào có tin tức sẽ báo cho chúng tôi biết.
Khi chúng tôi đến trường cao đẳng y đã hơn tám giờ sáng.
So với cảnh gió rít gào đêm qua, sự im lặng bao trùm trong sương lạnh của buổi sáng buổi đông khiến tôi sợ hãi hơn bao giờ hết.
Trên đường tới, Trương đạo trưởng đã liên lạc với bảo vệ của trường y.
Không biết anh lấy số từ đâu ra, hình như mới có, gọi điện thoại, đối phương nói chuyện hết sức khách sáo.
Lúc chúng tôi tới, trưởng đội bảo vệ đã chờ ở cổng.
Ông ta dẫn theo bốn người, nhìn thấy chúng tôi, có vẻ sợ hãi.
Theo chúng tôi đến ký túc xá, ông ta không ngừng giải thích rằng kỳ nghỉ bắt đầu vào ngày 3, đến ngày 6 mọi người đều đã đi hết, sao có chuyện vẫn còn người đêm qua chưa đi.
Đi thẳng đến dưới ký túc xá, nhìn chậu đốt vàng mã và nhang của Lam Cẩn Huyên, Trương đạo trưởng ngồi xổm xuống kiểm tra tro giấy, bên dưới hình như còn một số thứ khác.
Trưởng đội bảo vệ hình như hơi kiêng dè Trương đạo trưởng nên giả vờ chửi bới, nói sinh viên bây giờ thật khó quản.
Trương đạo trưởng không nói gì, chỉ ra hiệu bảo tôi dẫn đường.
Đến phòng của Lam Cẩn Huyên, mở cửa, mùi hôi thối ngột ngạt sau một đêm càng thêm nồng nặc.
Nhóm bảo vệ ho sặc sụa, than vãn con gái bây giờ không chú ý giữ vệ sinh gì cả.
Trương đạo trưởng đeo khẩu trang, đi vào.
Tôi biết anh đang tìm gì đó nên mở từng ngăn tủ.
Kết quả tủ nào cũng đựng đầy đồ, không chăn mền thì là ga trải giường, quần áo nhét bừa bãi.
Trương đạo trưởng ngồi xổm cạnh giường có màn che, nhìn xuống, lập tức quay đầu nói với trưởng đội bảo vệ: "Gọi cảnh sát đi."
Tôi tò mò không biết anh đã thấy gì, cũng ngồi xổm xuống nhìn thoáng bên dưới.
"Đừng nhìn!" Trương đạo trưởng vội gọi tôi.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Tôi thấy đáy tấm ván giường dán đầy băng keo trong suốt, trên đó buộc một cái đầu người đã teo tóp lại.
Vì bụi bặm bám dày ván giường, keo dán không chắc, cái đầu đã bị lỏng, chỉ còn mấy sợi tóc bị băng dính treo trên ván giường.
Và gương mặt đang lơ lửng dưới gầm giường đó đang đối mặt với tôi!
Ngay cả khi nó đã teo tóp, tôi vẫn có thể mơ hồ nhìn ra đó là khuôn mặt của một cô gái trẻ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...