Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu





Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo

Tô Hi trầm tư suy nghĩ, nàng thấy đôi đồng tử của Vệ Phong ngày càng tối đi.

Qua hồi lâu, nàng mới sực nhớ ra, chẳng lẽ ý hắn là chỉ đừng có lén gặp mặt với Lữ Giang Hoài nữa sao? Nhưng mà mặc dù hắn không nói thì nàng cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa, hôm nay cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, chẳng lẽ hắn tưởng nàng thường lén lút gặp mặt nam tử khác hay sao?

Hắn tưởng rằng người khác đều giống hắn sao?

Tô Hi nghĩ đến đây thì bực mình Vệ Phong luôn không mặc kệ ý muốn của cô mà cứ xông loạn vào khuê phòng. “Đình Chu biểu ca sao cứ thích quan tâm muội vậy, tại sao huynh không lo cho bản thân huynh trước đi. Nếu huynh không đi, lỡ như bị Lũng Xuân thấy được thì sao, huynh có từng nghĩ cho muội hay không?”

Tiểu cô nương thở hổn hển, mày đẹp cau lại, xem ra thật sự là tức giận rồi.

Vệ Phong từ miệng của Lý Hồng mà biết được những chuyện xảy ra mấy ngày nay của Tô gia, cũng biết được bệnh tình của lão thái gia, lúc này hắn mới biết được mấy ngày nay tiểu cô nương của hắn khổ cực không ít. Khó trách hôm nay lúc gặp nàng thì hắn cảm thấy nàng gầy yếu, nàng mặc áo sam mỏng lộ ra cơ thể mảnh khảnh, cứ như chạm nhẹ vào là có thể bị tan nát ngay.

Sau khi Vệ Phong đi ra khỏi cung thì có kêu người tìm chỗ ở của vị thiếp thất kia của Hộ Bộ Thị Lang.

Vào lúc ban đêm, tin tức vị thiếp thất kia sinh non truyền tới tai của Nhị lão gia Tô Dương.

Bây giờ Tô Dương cũng bất chấp tất cả mà vội vàng lao ra khỏi từ đường rồi chạy tới chỗ của ngoại thất. Sau khi Nhị phu nhân Quách thị biết được thì lại tức giận đến mức giậm chân.

Vệ Phong nhìn Tô Hi và nói: “Muội không thích ta tới tìm muội sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Hi nhăn lại, giận dỗi nói: “Huynh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, có liên quan gì tới muội thích hay không thích chứ.”

Nói đến cùng thì vẫn là trách hắn lần trước đi không từ biệt đây mà. Vệ Phong cười nhẹ, hắn ngồi bên mép giường ôm Tô Hi vào lòng rồi hôn lên gương mặt nhỏ đang giận dỗi của nàng: “Ấu Ấu, ta thích tìm muội, được chưa?” Hắn nói xong thì lấy một chiếc vòng tay dương chi bạch ngọc từ trong tay áo ra, sau đó thì nắm lấy bàn tay nho nhỏ của nàng, không đợi nàng phản ứng lại thì đã đeo lên cổ tay cho nàng.

Tô Hi cúi đầu nhìn rồi hỏi: “Huynh đeo cho muội cái này làm gì?”

Vòng tay dương chi ngọc lộ nhẵn bóng, trắng noãn như mỡ dê, vừa nhìn là biết đó là cực phẩm của ngọc bích, so với cái ngọc bội ngọc mỡ dê lần trước nàng làm rớt còn trân quý hơn gấp bội.

Vệ Phong vuốt mũi của nàng một cái rồi nói: “Là vòng tay nương của ta thường hay đeo, đặc biệt để lại cho con dâu tương lai đấy.”

Mẻ đẻ Tấn Vương phi Tiết thị của Vệ Phong bị bệnh mà mất sớm, Tấn Vương phi hiện giờ là trắc phi Viên thị lúc trước. Nghe đồn quan hệ của Vệ Phong và Viên thị không hoà thuận, nên “nương” trong miệng hắn gọi tất nhiên không phải là chỉ Viên thị mà là…….Tô Hi sửng sốt, nàng vội vàng tháo vòng tay trên cổ tay xuống rồi lắc đầu nói: “Không được, cái này muội không thể nhận được…….Huynh nhanh cầm về đi.”

Vệ Phong đè tay của nàng lại và cười nói: “Có gì mà không thể nhận chứ? Hay là nói muội không muốn gả cho ta sao?”

Tô Hi nói: “Muội không có ý đó, là cái vòng tay này quá quý giá rồi……”

“Cho dù là thứ quý giá hơn đi nữa thì Ấu Ấu cũng đều đeo được hết.” Vệ Phong cười nhạt và nói: “Đáng tiếc chỉ còn lại một chiếc thôi, bằng không ta cũng nên tặng muội một chiếc khác nữa.”

Tô Hi cũng quên luôn giận dỗi: “Tại sao huynh lại đưa cái này cho muội?”

Hai tay của Vệ Phong bao quanh nàng, mặt hắn tựa lên mặt của nàng, giọng nói mang theo ý cười nhạt: “Lần này ta về đất phong, ngoài nhiệm vụ của Hoàng Thượng thì còn có một mục đích khác nữa, đó chính là lấy chiếc vòng tay này.”

Tô Hi im lặng không lên tiếng, Vệ Phong đây là đang giải thích tại sao hắn đi mà không từ biệt sao? Nàng nhỏ giọng nói: “…….À.”

Vệ Phong thấp giọng cười, hắn ôm eo của nàng rồi xoay mặt nàng đối diện với mình: “Vẫn còn giận ta sao?”

Tô Hi cụp mắt, nàng nhìn hoa văn cành hoa sen quấn nhau (1) trên vạt áo của hắn rồi phản bác: “Muội mới không keo kiệt như vậy.”

“Ngày mai ta sẽ vào cung diện Thánh, xin Hoàng Thượng ban muội cho ta.” Vệ Phong thưởng thức ngón tay trắng mịn của nàng, vừa nhìn xuống thì thấy móng tay của nàng đã được nhuộm màu mới. Mười móng tay xinh xắn hồng nhuận, thêm vài nét đẹp mĩ lệ, thiếu đi vài phần hồn nhiên, tuy rằng cũng rất đẹp nhưng lại không bằng khi không thoa gì cả, sạch sẽ làm đôi mắt thoải mái. Vì thế hắn dùng ngón cái chà xát, không xoa đi được làm hắn hơi nhíu mày và nói: “Lần sau muội đừng nhuộm mấy thứ lung tung này nữa.”

Tô Hi phớt lờ sự bắt bẻ của hắn mà nắm lấy tay áo của hắn, khiếp vía với câu nói vừa rồi của hắn: “Huynh vừa mới nói gì cơ?”

Vệ Phong cố ý trêu chọc nàng: “Không được nhuộm móng tay nữa.”

“Không phải câu này.” Bộ dáng nho nhỏ của Tô Hi vội vã, như muốn cào hắn, “Vừa rồi huynh bảo huynh nói xin Hoàng Thường…….”


Bên miệng của Vệ Phong ý cười, hắn không nhanh không chậm nói: “Xin Hoàng Thượng tứ hôn cho chúng ta.”

Tô Hi chớp mắt, cuối cùng cũng nghe được rõ ràng, nhưng sau đó nàng lại lắc đầu như trống bỏi mà nói: “Không được.”

Ý cười của Vệ Phong tan dần, hắn nhìn nàng chằm chằm: “Tại sao không được?”

Tô Hi giải thích: “Không phải là không được, nhưng mà hiện tại không được……Sáng nay Ôn đại phu mới nói xong, bệnh tình của tổ phụ không thể chịu được kích thích nữa, cảm xúc càng không thể xúc động được. Nếu huynh xin Hoàng Thượng, lỡ như tổ phụ…..” Nàng lo bệnh tình của tổ phụ càng thêm nặng, nên nhìn thẳng vào đôi đồng tử không biến sắc của Vệ Phong, còn vươn tay ra chủ động nắm lấy tay của hắn và nói: “Đình Chu biểu ca chờ một khoảng thời gian nữa được không? Chờ bệnh tình của tổ phụ có chuyển biến tốt hơn thì huynh hẳn nói với Hoàng Thượng…….”

Vệ Phong nói: “Phải chờ bao lâu?”

Tô Hi khựng lại. Nàng cũng không biết nữa.

Còn có một tình huống mà nàng không dám nghĩ đến, đó chính là lỡ như tổ phụ không thể khoẻ lại được…..Nàng cúi đầu, nắm chặt tay của Vệ Phong mà không nói lời nào.

Hiếm khi nàng nghe được Vệ Phong thở dài một hơi cực kỳ nhỏ, gần như không thể nghe thấy, hắn cúi người xuống tựa lên trán của nàng: “Ấu Ấu, ta chỉ cho muội thời gian ba tháng thôi. Sau ba tháng, cho dù có thế nào thì ta cũng sẽ xin Hoàng Thượng tứ hôn.”

Tô Hi suy nghĩ một lát, ba tháng nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, chắc lúc đó bệnh tình của tổ phụ không còn nghiêm trọng như bây giờ, vì thế nàng gật đầu đồng ý.

Ánh mắt Vệ Phong lặng yên nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới ung dung nói: “Muội sinh ra để hành hạ ta mà.”

Tô Hi không phục, liên quan gì tới nàng chứ? “Rõ ràng là huynh quá……” Nói được một nửa thì Tô Hi đột nhiên dừng lại.

Vệ Phong nói: “Quá cái gì?”

Tô Hi lắc đầu không chịu nói: “Không có gì.”

Nàng vốn muốn nói “quá vô sỉ”, nhưng nếu cứ nói khơi khơi ra vậy thì chẳng khác nào đang nhắc nhở Vệ Phong cái gì sao? Hiếm khi hắn thành thật như đêm nay nên nàng không muốn đánh thức ký ức nào đó của hắn.

May mà Vệ Phong không hỏi tiếp nữa mà nói đến chuyện khác: “Ngày mùng 9 tháng sau ta sẽ bảo Lý Hồng tới đón muội, muội theo ta đến một nơi.”

Tô Hi hỏi: “Chỗ nào? Đi làm gì chứ?”

Vệ Phong điềm nhiên nói: “Núi Linh Khâu, đi gặp một người.”

Tô Hi hỏi hắn là ai nhưng hắn lại không chịu nói nữa. Vệ Phong thấy sắc trời không còn sớm nữa nên bế nàng đặt lên giường, hắn lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người nàng rồi cúi người hôn lên khoé miệng của nàng một cái và nói: “Ba tháng này muội nhớ ở ngoan trong nhà đấy, đừng có gặp gỡ mấy người không liên quan.”

Mấy người không liên quan tất nhiên là chỉ Lữ Giang Hoài và Phó Thiếu Vân rồi.

Tô Hi trở mình, ghét hắn quá dông dài: “Nếu huynh mà còn không đi thì đến lúc đó muội cũng không đi đâu đấy.”

Vệ Phong nhìn chằm chằm cái ót của nàng rồi cười nói: “Ấu Ấu, muội có tin ta có rất nhiều cách để muội phải đi không?”

Tô Hi không mở miệng, nàng đương nhiên là tin, Vệ Phong người này là nguỵ quân tử trong ngoài không đồng nhất, chuyện gì mà hắn làm không được chứ? Nhưng nàng không muốn cứ chịu thua như vậy, nên nghẹn cả nửa ngày, sau khi cảm giác được ánh mắt như thiêu đốt ở đằng sau nhìn nàng đăm đăm thì cuối cùng vẫn hoảng sợ, bèn lẩm bẩm nói: “Lần này chỉ là tai nạn thôi, muội có khi nào mà gặp gỡ bọn họ đâu chứ?”

Qua hồi lâu, Tô Hi nhắm mắt ngủ thiếp đi. Nàng tưởng rằng Vệ Phong đã đi từ lâu rồi, vừa mới cảm nhận được có người kéo góc chăn cho nàng, bên tai thì vang lên một giọng nói như giếng sâu xưa cũ thúc giục: “Ta cũng biết ghen.”

Giọng nói của Vệ Phong trầm thấp, ấm áp thổi lên lỗ tai của nàng, nhưng lời nói ra thì lại đáng xấu hổ như vậy làm lỗ tai của Tô Hi đỏ ửng lên rồi nàng nhanh chóng rụt đầu vào trong chăn. Nàng đợi một hồi, thấy đằng sau không có tiếng động gì nữa thì lúc này mới chui ra khỏi chăn rồi nhìn thoáng qua, bên giường đã không còn một bóng người, Vệ Phong đã rời đi rồi.

*

Qua mấy ngày.

Ôn đại phu quả thật không hổ có tiếng thần y, chỉ mới điều trị châm cứu cho Tô Thanh Ba từ ba đến năm ngày thôi, tuy Tô Thanh Ba không thể xuống giường đi lại nhưng đôi tay đã có thể hoạt động rồi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều so với thời gian trước. Hôm nay lúc lão thái thái nói chuyện thì thần trí của ông cũng tỉnh táo được bảy tám phần, ông dựa đầu vào gối và hỏi: “Chỉ ca nhi đâu rồi?”

Tô lão thái thái vội nói: “Chỉ ca nhi đi biên quan rồi, đợi một thời gian nữa, chờ khi cơ thể của ông tốt hơn thì vừa lúc nó sẽ về.”

Tô Thanh Ba gật đầu, cũng không hỏi lại nữa mà chỉ ăn chén cháo nha hoàn vừa đưa.

Sau khi ăn cháo xong thì lão thái thái để ông nằm xuống nghỉ ngơi một lát, còn bà đi ra ngoài tìm Ôn đại phu định hỏi vài câu.

Lão thái thái đứng nói chuyện với Ôn đại phu ở ngoài hành lang thì nghe trong phòng bỗng có tiếng đồ vật rơi xuống loạn xạ.


Lão thái thái vội vã chống quải trượng đi vào phòng thì thấy Tô Thanh Ba té ngã ngồi lên chân còn chén thuốc trên bàn vuông ở đầu giường thì rơi xuống đất, mảnh sứ nát văng tứ tung.

“Ông làm gì vậy? Muốn lấy cái gì thì cứ kêu nha hoàn là được, sao cứ phải một hai tự mình làm chứ?” Lão thái thái lo lắng sốt ruột nói.

Nha hoàn đỡ lão thái gia ngồi lại trên giường, lại thu dọn sạch sẽ trên mặt đất, lúc này mới lui xuống.

Tô Thanh Ba nhìn Ôn đại phu đăm đăm, khó khăn nói: “Thần y, phải mất bao lâu thì lão già này mới có thể xuống giường đi lại được……”

Ôn đại phu chần chờ một lá rồi nói: “Tô tướng quân đừng gấp gáp, tại hạ trị liệu cho ngài, chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì có lẽ sẽ được thôi.”

Vẻ mặt Tô Thanh Ba sững sờ, chỉ thở dài một tiếng: “Đã lâu ta chưa chạm đến cây đao của ta rồi…..”

Vừa nãy ông muốn tự mình lấy cây đao trên tường nhưng không nghĩ tới khoảng cách ngắn như vậy mà vẫn đi không được, nửa người dưới chẳng có chút cảm giác gì cả.

Tô lão thái thái khuyên nhủ: “Chờ cơ thể của ông khoẻ lên rồi thì muốn đùa nghịch cây đao thế nào cũng được, ông cần gì phải nóng lòng nhất thời chứ?”

Tô Thanh Ba không nói nữa, ông làm như mệt mỏi mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Không bao lâu thì vang lên tiếng ngáy.

Lão thái thái cùng Ôn đại phu ra khỏi phòng. Lão phu nhân hỏi: “Đại phu, vừa rồi ngài nói là thật sao? Ông già nhà lão thực sự có khả năng khoẻ lại được sao?”

Ôn đại phu vuốt chòm râu vài cái, trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: “Không giấu gì lão phu nhân, bệnh tình của lão tướng quân nghiêm trọng nên tại hạ không chắc chắn lắm, chỉ có thể bảo đảm được tánh mạng cho lão tướng quân thôi. Còn việc có thể đi lại được hay không………Thì phải xem ý trời rồi. Chẳng qua bệnh tình của lão tướng quân như vậy, trong số những người bệnh mà tại hạ chẩn trị thì chưa có người nào có thể hoàn toàn khoẻ lại cả, chứ đừng nói gì tới đi đứng lại như người thường, hầu hết đều trải qua quảng đời còn lại trên giường bệnh cả.”

Tô lão thái thái thật sự bị đả kích, bà lảo đảo một chút: “Việc này, việc này sao có thể…..”

Ai cũng biết Tô lão thái gia thích võ như mạng, nếu có một ngày không đánh quyền và tập võ được thì bảo ông sống thế nào đây?

Bên phía này, Tô Hi đang định đến thăm tổ phụ thì vừa lúc nghe được lời nói của tổ mẫu và Ôn đại phu. Nàng giật mình, sắc mặt như thường hành lễ cùng với lão thái thái và Ôn đại phu, sau đó thì đi vào phòng, nàng thấy tổ phụ nằm trên giường hình như đã tỉnh từ lâu, lúc này đang mở to đôi mắt vẩn đục nhìn về phá cây đao trên trên tường phía đối diện.

Trong lòng Tô Hi hoảng hốt, không biết ông có nghe được lời đối thoại của tổ mẫu và Ôn đại phu hay không, nàng gọi: “Tổ phụ.”

Lão thái gia thấy nàng thì trên mặt rốt cuộc cũng có ý cười thân thiết: “Ấu Ấu tới đấy sao, sao hôm nay cháu không tới học đường?”

Tô Hi ngồi trên ghế thêu bên giường, cười nói: “Tổ phụ quên rồi sao? Cứ mỗi bảy ngày là học đường cho nghỉ mà ạ, hôm nay chính là ngày thứ bảy đó ạ.”

Lão thái thái sực nhớ ra, rồi gật đầu: “À……….Nhanh như vậy mà đã qua bảy ngày rồi sao. Tổ phụ già rồi, không nhớ gì hết.”

Tô Hi thấy vừa nói đến chuyện này thì tâm trạng của lão thái gia có vẻ không tốt nên vội vàng cầm đĩa quýt ngọt có hoa văn cành mẫu đơn quấn nhau (2) và nói: “Quýt năm nay đưa tới vừa lớn vừa ngọt, để cháu bóc cho tổ phụ một quả nhé.”

Lão thái gia nói được.

Tô Hi vừa bóc vỏ quýt vừa nói chuyện với lão thái gia. Chớp mắt một cái đã qua nửa canh giờ, sau đó thì lão thái gia ngủ thiếp đi, nàng nhẹ nhàng đắp chăn lại cho ông rồi lúc này mới đứng dậy rời đi.

*

Một tháng trôi qua trong chóp mắt, ngày mai chính là ngày ngày 9 tháng 8 mà Vệ Phong nói.

Tô Hi thầm nghĩ xem Vệ Phong định đưa nàng đi gặp ai, trong lòng nàng thật ra có một đáp án nhưng nàng lại không dám xác định……Nghe nói Tấn Vương phi Tiết thị được chôn cất ở núi Linh Khấu, chắc không phải hắn định dẫn nàng đi gặp Tấn Vương phi đã qua đời đấy chứ? Nếu không thì đến núi Linh Khâu làm gì chứ? Hơn nữa lần trước gặp mặt, hắn còn tặng cho nàng chiếc vòng tay quý giá vậy nữa.

Chiếc vòng dương chi bạch ngọc được Tô Hi đặt vào trong chiếc hộp gỗ tử đàn, giấu ở chỗ sâu nhất. Vệ Phong nói đó là nương của hắn truyền lại cho con dâu nên Tô Hi không dám tuỳ tiện đeo ra ngoài, lỡ như có người nhận ra được thì phải làm sao đây?

Tô Hi đeo một chiếc vòng tay phỉ thuý khác, đổi một bộ quần áo khác rồi đến phòng trên.

Hôm nay Lữ Giang Hoài thay phụ nhân Lữ Trì đến thăm hỏi lão thái gia.

Thoạt nhìn sắc mặt của lão thái gia không tệ, còn có tinh thần hơn hai ngày trước. Hôm qua Ôn đại phu đã thành thật nói với ông ấy, sau khi ông biết về sau bản thân không thể cử động được mà phải nằm liệt trên giường, thì ông vẫn bình tĩnh trái với dự đoán của mọi người, ông chỉ ngẩn ra một hồi rồi đến buổi chiều thì như không có gì mà vẫn dùng xong bữa tối và nghỉ ngơi sớm.

Mọi người thật sự kinh ngạc, nhưng rồi đều cảm thấy nhẹ nhõm.


Lúc Tô Hi đến thì Lữ Giang Hoài đã rời đi, nghe lão thái gia bảo là y đến Mặc Lâm Viện của Đại ca.

Tô Hi cũng không nghĩ ngợi nhiều mà ngồi nói chuyện với tổ phụ trong chốc lát, bởi vì còn có việc nên nàng chỉ ngồi một lát rồi đi. Lần trước sau khi Lữ Giang Hoài giúp nàng xong thì nàng vẫn chưa có cơ hội để nói cảm ơn với y, nên cũng muốn nhân dịp này mà thật lòng cảm ơn y.

Lúc nàng tới Mặc Lâm Viện thì trong viện không có người, Đại ca và Lữ Giang Hoài chắc là ở trong phòng.

Đại ca và Tô Bách Vũ đều là người thích thanh tịnh, vì thế nên nha hoàn ở Mặc Lâm Viện không nhiều lắm, cũng không có nha hoàn thông truyền. Lúc Tô Hi đi đến bên cạnh cửa, nàng đang định gõ cửa đi vào thì lại nghe được một cái tên quen thuộc trong tiếng nói chuyện lộn xộn ở bên trong, cánh tay giơ lên giữa không trung của nàng khựng lại.

Tô Lễ yên lặng một lát rồi nói: “Đệ nghi ngờ con ngựa của Ấu Ấu nổi điên ở biệt viện lần trước có liên quan tới Vệ thế tử sao?”

Lữ Giang Hoài nói: “Có liên quan tới Vệ thế tử hay không thì khó mà nói được. Nhưng Tô đại ca còn nhớ rõ con ngựa lần trước của Ấu Ấu không? Sau khi con ngựa đó rớt xuống vực đá thì đệ đã sai người canh giữ ở gần đó, đến buổi tối thì có nhìn thấy người của Vệ thế tử đưa ngựa rời đi.”

Lữ Giang Hoài lại nói: “Đệ nhớ rõ lúc đó Vệ thế cũng không có ở đó, nếu nói không liên quan tới hắn thì sao hắn biết được con ngựa kia, xong việc rồi còn sai người đến huỷ thi diệt tích sao?

Tô Lễ giật mình: “Nhưng Ấu Ấu và Vệ thế tử không oán không thù, Tô gia của ta cũng chẳng có thù hận với với Tấn Vương phủ, tại sao Vệ thế tử lại phải làm vậy? Huống hồ chỉ dựa vào manh mối này thì hình như không chắc cho lắm…….”

“Chỉ dựa vào manh mối này thì có hơi ít, nhưng nếu chuyện huyết manh cũng liên quan tới Vệ thế tử thì sao?” Lữ Giang Hoài nói tiếp, có lẽ không đoán được sẽ có người đứng ở cửa, vì thế cũng không hạ giọng xuống, “Xong việc rồi đệ có suy nghĩ, sinh vật này rõ ràng chỉ xuất hiện ở nơi đầm lầy, tại sao có thể xuất hiện ở bờ sông Tây Giao được chứ? Cho đến mấy ngày gần đây thì đệ mới suy nghĩ cẩn thận.”

Nói đến đây thì y dừng lại một lát: “Huyết manh không chỉ lấy đi tánh mạng mà còn có thể làm thuốc cứu sống được mạng người. Ngày ấy lúc đệ đi theo Vệ thế tử ra ngoài thành tìm kiếm Ôn đại phu thì có thấy trong lều thuốc ở ngoài cửa của Ôn đại phu có phơi loại thuốc này. Đệ đã hỏi dược đồng của Ôn đại phu, dược đồng đó nói là do người của Vệ thế tìm thấy, mùa hè năm nào cũng sẽ đưa qua một ít. Quan hệ giữa Vệ thế tử và Ôn đại phu thân thiết, vậy dược đồng kia chắc không nói dối. Sau đó đệ lại kêu người tra xét thì hôm ấy, người của Vệ thế đúng là đứng hồi lâu bên bờ sông Tây Giao.”

Lữ Giang Hoài nói xong mấy lời này thì châm chước hỏi: “Tô đại ca nghĩ lại xem, có phải đã từng đắc tội với Tấn Vương phủ hay không?”

Tô Lễ lắc đầu: “Ta nghĩ không ra…….Huống chi cho dù Tấn Vương phủ và Tô gia có kết thù thì cũng không nên xuống tay trên người của Ấu Ấu chứ. Ấu Ấu chẳng qua cũng chỉ là một cô nương mà thôi, nếu bị thương thì có lợi gì cho Tấn Vương phủ đâu.”

Lữ Giang Hoài trầm mặc, biểu cảm phức tạp nói: “Ngày ấy đệ thấy cử chỉ của Vệ Phong lễ độ, hành vi lịch sự, vốn tưởng rằng là một người có đạo đức tốt, không nghĩ tới….”

Tô Hi đứng ngoài cửa cứng đờ hồi lâu, bộ dáng như khúc gỗ, khi nghe được câu cuối xong thì ngay cả chính mình muốn làm gì cũng quên béng luôn.

Tận cho tới khi Tô Lễ và Lữ Giang Hoài nói xong và định đi ra thì nàng mới hoảng loạn chạy ra ngoài sân.

Sau khi trở lại Hoa Lộ Thiên Hương thì tinh thần của Tô Hi có hơi hoảng hốt.

Ngân Hạc hỏi nàng có muốn uống tuyết lê chưng đường đỏ (3) không, nhưng nàng chẳng có phản ứng gì cả.

Ngân Hạc lại gọi nàng một tiếng: “Tiểu thư?”

Tô Hi bỗng đứng lên, đẩy Ngân Hạc ra ngoài rồi như kìm nén nói: “Không uống, không uống…….Ngươi đi ra ngoài đi.”

Đây là lần đầu tiên Ngân Hạc nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn như này của Tô Hi, giống như chịu phải sự kích thích nào lớn lắm, nên nàng ấy không biết phải làm sao.” Tiểu thư làm sao vậy, có phải lão thái gia…..”

Tô Hi không trả lời mà cứ liên tục đuổi nàng ấy ra ngoài, sau đó đóng cánh cửa Lăng Hoa (4) lại cái ‘rầm’.

Qua hồi lâu, nàng mới chầm chậm đưa tay xoa đôi mắt, cúi đầu thì thấy trên đầu ngón tay của nàng có dính một giọt nước, nàng như nhớ tới cái gì rồi bước nhanh đến ngăn tủ trước mặt, sau đó lấy hộp gỗ tử đàn sâu nhất ra. Đôi tay nàng vung lên đỉnh đầu, vốn định ném mạnh xuống, nhưng lại nhớ ra đây là di vật duy nhất của Tấn Vương phi Tiết thị nên không xuống tay được. Cuối cùng nàng buồn bực xoay người và ném lên trên giường, sau đó tìm khay đan và kim chỉ lần trước thêu túi tiền cho Vệ Phong rồi ném hết xuống đất.

Tô Hi vẫn còn nhớ lần trước lúc con ngựa nổi điên thì nàng có bao nhiêu sợ hãi, tim đập muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng cảm thấy mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào, trong đầu cái gì cũng không nghĩ được mà chỉ còn lại “sợ hãi”. Đến giờ nàng vẫn còn cảm thấy sợ, sao Vệ Phong có thể——sao hắn có thể đối xử với nàng như vậy?

Tô Hi tức giận đến bật khóc, nàng ngồi xổm bên giường và quay đầu dùng bả vai lau đi nước mắt, còn trong lòng thì mắng mỏ Vệ Phong một trận.

Khó trách lần trước hắn lại xuất hiện đúng lúc như vậy, lúc đó do nàng quá sợ hãi nên không rảnh nghĩ những chuyện khác, bây giờ nghĩ lại thì Vệ Phong quả thật bình tĩnh đến kỳ lạ. Tô Hi hít cái mũi, nàng vẫn luôn cho rằng Vệ Phong hùng mạnh bá đạo nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể tàn nhẫn độc ác như thế, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới nếu nàng chống đỡ được tới lúc hắn đến thì sẽ xảy ra hậu quả gì sao?

Tô Hi khóc đến mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, nàng nằm lên đôi chân, trên mặt đầy nước mắt, hai hàng lông mi dày toàn là những giọt nước.

Lúc Ngân Hạc đẩy cửa đi vào thấy vậy thì sợ không thôi, nàng ấy vội vàng đỡ Tô Hi lên giường, sau đó dùng khăn lông ướt lau mặt cho nàng. Trong lòng thì tự hỏi chẳng phải tiểu thư mới từ phòng trên trở về sao, rốt cuộc là đã chịu oan ức lớn thế nào thì mới có thể đau lòng đến vậy?

Sáng sớm hôm sau, Tô Hi dùng qua bữa sáng, lúc đi tản bộ trong sân thì Thanh Lộ thừa dịp không có người liền nhỏ giọng nói với nàng: “Tiểu thư, xe ngựa đã dừng ở cổng sau rồi.”

Tô Hi dừng bước, nàng nhớ ra hôm nay là ngày 9 tháng 8, là ngày Vệ Phong định dẫn nàng ra ngoài.

Nàng gật đầu, chỉ nói “biết rồi” sau đó thì trở về phòng, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào khác.

Thanh Lộ thấy nàng bình tĩnh như vậy thì có hơi sốt ruột, nếu xe ngựa dừng bên ngoài quá lâu sẽ khiến cho người trong phủ nghi ngờ. Vì thế nàng ấy đánh liều đi vào trong phòng, cẩn thận nhắc nhở lần nữa: “Tiểu thư, sắp đến trưa rồi, nếu không đi nữa thì sẽ trễ mất ạ.”

Tô Hi ngước mắt lên nhìn về phía nàng ấy, chưa nói gì hết mà chỉ kêu Ngân Nhạn từ trong đi vào, nàng nhăn mày nói: “Chẳng phải trong phủ đã dạy các ngươi quy củ rồi sao?”

Ngân Nhạn nghẹn lời, từ khi nàng ấy biết Thanh Lộ là người của Vệ thế tử thì cũng thoải mái hơn với Thanh Lộ……..Trước kia cũng đâu có chuyện gì, sao lần này tiểu thư lại tức giận như vậy?

“Nô tỳ biết sai rồi, đều là do nô tỳ tự chủ trương.” Ngân Nhạn quỳ xuống nói.

Tô Hi dời tầm mắt đi, cũng không có phạt các nàng ấy mà chỉ bảo các nàng ấy đi ra ngoài.

Qua buổi trưa, Tô Hi lấy lý do không có kỷ luật mà gần như thay đổi hết tất cả hạ nhân trong Hoa Lộ Thiên Hương. Bởi vì lần trước lúc Vệ Phong rời Kinh thì Lý Hồng đã từng nói với nàng những người của Vệ Phong trong phủ Tướng Quân, vốn dĩ là để tiện để nàng liên lạc với Vệ Phong, nhưng không ngờ nàng lại nhớ kỹ mà lần này tàn nhẫn đuổi hết đi.


Ngoại trừ Hoa Lộ Thiên Hương thì Thu Đường Cư có mấy người cũng bị nàng lấy cớ đuổi ra ngoài.

Còn người bên Nhị phòng kia…….Tay nàng không duỗi dài thế được, dù sao nàng cũng rất ít khi đến Nhị phòng nên vì vậy cũng buông tha.

Tô Hi kêu Ngân Nhạn lặng lẽ ra cổng sau xem thử, xe ngựa bên ngoài vẫn còn chưa đi, chắc là đợi từ sáng sớm đến bây giờ, người phu xe đã cải trang nhưng Ngân Nhạn vẫn có thể nhận ra đó là Lý Hồng.

Ngân Nhạn lo lắng: “Tiểu thư, người và Vệ thế tử…….”

Tô Hi vội ngắt lời: “Đừng có nhắc đến tên của hắn.” Bây giờ nàng cực kỳ ghét Vệ Phong, không muốn nhìn thấy hắn chút này.

Ngân Nhạn đành phải im lặng.

Tới chập tối, Ngân Nhạn lại đi ra cổng sau xem thì phát hiện xe ngựa vẫn còn ở đó, “Tiểu thư, người thật sự không đi gặp Vệ thế tử sao? Nô tỳ thấy chiếc xe ngựa kia đã đợi gần một ngày rồi…..”

Tô Hi giơ tay lên bịt chặt lỗ tai lại và hét lên: “Ai bảo ngươi đi nhìn? Không phải ta đã bảo không được đi rồi sao, Ngân Nhạn tỷ tỷ mà hỏi nữa thì cẩn thận muội cũng đuổi tỷ ra khỏi phủ luôn đấy.”

Ngân Nhạn hơi hé miệng, thấy thái độ của nàng cứng rắn nên cũng không tiện nói gì nữa. Chẳng qua trong lòng nàng ấy cũng buồn bực, hôm kia hai người vẫn còn bình thường, sao hôm nay lại trở mặt rồi? Rốt cuộc là Vệ thế tử đã làm chuyện nhẫn tâm gì mà có thể làm tiểu thư nhà mình tức giận đến vậy?

Ngân Nhạn đang định đi ra ngoài thì thấy Ngân Li vội vàng lo lắng không yên từ bên ngoài xông vào, sắc mặt kinh sợ, ngay cả lời nói cũng không nói được rõ ràng, “Tiểu, tiểu thư……”

Ngân Nhạn hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại hoảng loạn như này?”

Mặt của Ngân Li trắng bệch, nhìn Tô Hi đi ra từ sau bức rèm che rồi nói: “Tiểu thư, lão thái gia tắt thở rồi……”

*

Bên phía này, Lý Hồng ngồi trên càng xe ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên bầu trời, ấp úng nửa ngày rồi nói với người trong cỗ xe ngựa: “Thế tử gia…….Nếu còn chờ nữa thì không kịp ngày giỗ của Vương phi đâu.”

Qua hồi lâu, bên trong truyền đến giọng nói không hề có cảm xúc của Vệ Phong: “Chờ thêm nửa canh giờ nữa.”

Lý Hồng dựa vào vách tường xe rồi ‘vâng’ một tiếng.

Không biết vị Cửu cô nương ở bên trong hôm nay bị sao, đuổi toàn bộ người của Thế tử gia thì không nói, mà còn để Thế tử gia đợi nàng lâu như vậy. Tuy nói cô nương gia chuộng sang quý cần phải tỏ ra có giá nhưng cái giá này cũng lớn quá đi thôi.

Lý Hồng chưa từng gặp qua người nào có thể làm Thế tử gia nhà y cam tâm tình nguyện chờ lâu như vậy.

Lại qua nửa canh giờ nhưng vẫn không có ai tới.

Lý Hồng nghe thấy trong xe truyền đến tiếng bàn tay nắm chặt bóp nát, một lúc sau, Vệ Phong mới thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Lý Hồng vâng một tiếng, giơ roi đang định đi thì khoé mắt thoáng nhìn thấy có một nha hoàn mặc áo váy màu xanh biếc đi ra từ cổng sau.

Đúng là đại nha hoàn Ngân Nhạn bên cạnh Tô Hi.

Sau khi Ngân Nhạn thăm dò trong chốc lát thì nhìn thấy xe ngựa của bọn họ, bèn bước nhanh sang bên này.

Trong lòng Lý Hồng ấm ức thay cho Thế tử gia nhà mình, nói: “Cuối cùng Cửu cô nương cũng ra rồi sao?”

Ngân Nhạn không để ý tới y mà chỉ nhìn tấm màn màu tối thêu hoa văn triền chi (cành cây quấn nhau) và nói: “Tiểu thư kêu nô tỳ chuyển lời tới Vệ thế tử.”

Trong xe ngựa không có tiếng vang.

Ngân Nhạn dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu thư nói, ngài trở về đi, tiểu thư sẽ không ra gặp ngài đâu.”


(1) hoa văn cành hoa sen quấn nhau

bo-do-moi-cua-hoang-hau-68-0

(2) hoa văn cành mẫu đơn quấn nhau

bo-do-moi-cua-hoang-hau-68-1

(3) tuyết lê chưng đường đỏ 

bo-do-moi-cua-hoang-hau-68-2

(4) cửa Lăng Hoa 

bo-do-moi-cua-hoang-hau-68-3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui