"Buổi chiều đi được không?" Tuy ngồi xe ngựa sẽ không tốn sức gì nhiều nhưng sáng nay vào giờ Mão thì Tô Hi đã phải rời giường, lúc này cực kì buồn ngủ, chỉ muốn đi về ngủ.
Tô Bách Vũ không nói lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn nàng, ánh mắt kia giống như nàng đã làm việc gì để trời giận người oán không bằng.
Tô Hi bị thằng bé nhìn đến chột dạ, không có biện pháp đành phải khổ sở lết dậy khỏi giường, "Được rồi, cô cô dẫn con đi là được chứ gì."
Nói xong lại kêu Ngân Nhạn lấy áo choàng cho nàng, trên núi gió lớn, nàng thấy Tô Bách Vũ mặc hơi ít, lại kêu Ngân Nhạn chuẩn bị một bộ quần áo dày khác, chưa hết giận mà bóp gương mặt nhỏ của Tô Bách Vũ, "Cô cô nói trước, chỉ chơi một canh giờ thôi, nếu chơi ở ngoài lâu quá sẽ bị bệnh." Huống hồ, nàng cũng vừa mới khỏi phong hàn vì vậy không nên ra gió lâu quá.
Tô Bách Vũ lui về sau một bước tránh đi, khuôn mặt trẻ con nghiêm túc nói: "Con không phải là cô cô, không có động tí là bị bệnh đâu."
Tô Hi: "......"
Soạn hết đồ xong thì Tô Hi dẫn Tô Bách Vũ đi đến cửa sau của biệt viện. Đối diện cửa sau là một mảnh đất trống, xa chút là ngọn núi xanh tươi, giữa sườn núi có xây một ngôi đình, góc mái cong lên nhìn rất sang trọng.
Tô Hi đi ra cửa trước hỏi Nhị ca, vừa lúc Tô Chỉ cũng đang rảnh nên theo chân bọn họ cùng đi.
Trước kia Tô Bách Vũ chưa từng chơi thả diều, chỉ nhìn mấy đứa bé khác chơi, trong tay thằng bé kéo sợi bông, chạy được vài bước, quay đầu thi lại thấy cánh diều rớt xuống cỏ rồi trượt một đoạn, hắn khó hiểu nhìn về phía Tô Hi, "Cô cô, sao nó không bay nữa?"
Người khác thả diều đều bay trên trời.
Hồi nhỏ Tô Hi rất thích thả diều, nhưng đã là việc của nhiều năm trước rồi, khi nàng trọng sinh về năm 16 tuổi thì không còn chạm qua diều nữa.
"Nhìn cô cô này." Nàng lấy sợi bông từ trong tay của Tô Bách Vũ, ngẩng đầu quan sát hướng gió, sau đó đi theo hướng gió mà tung con diều lên rồi chạy vài bước, nhưng cuối cùng con diều chỉ dừng ở không trung vài giây, sau đó đã lung lay rơi xuống đất.
Tô Bách Vũ chạy từ sau đến, nhìn con diều trên mặt đất rồi nhìn gương mặt bực bội của Tô Hi, đôi mắt đen láy nhìn Tô Hi nói, "Cô cô, lại một lần nữa đi."
Tô Hi gật đầu, nàng cũng không phải loại người biết khó mà lui, nàng lại lùi về sau hai bước, nói với Tô Bách Vũ: "Bách ca nhi, con đừng có buông tay, chúng ta cùng nhau chạy, khi nào cô cô kêu con buông thì hẳn buông."
Cũng không biết có phải do ở chung với Tô Bách Vũ hay không mà Tô Hi cũng bị thằng bé lây cái tính trẻ con, diều càng không bay lên trời được thì nàng càng muốn thả cho nó bay.
Tô Bách Vũ nghe lời "Vâng" một tiếng.
Ba mươi phút sau, Tô Hi và Tô Bách Vũ vẫn như cũ không thả con diều bay lên được.
Tô Chỉ đứng dưới tàng cây thấp giọng cười, gương mày lạnh lùng thoạt nhìn nhu hoà không ít. Hắn bước lên, gỡ túi nước trên eo xuống, rồi mở nắp ra đưa cho Tô Hi, "Ấu Ấu, thật sự không cần Nhị ca giúp sao?"
Khuôn mặt của Tô Hi đỏ rực, có lẽ là do vừa rồi chạy quá nhanh, cái trán và mũi toát ra một tầng mồ hôi, ngay cả cái tai nhỏ mềm mại cũng đỏ bừng.
Nàng nhận lấy túi nước rồi uống một hớp, nhẹ nhàng nhấp môi, đôi mắt hạnh ngập nước có chút không phục: "Hôm nay muội nhất định có thể thả, Nhị ca để muội thử lại lần nữa."
Nói xong, lại đưa túi nước qua cho Tô Bách Vũ, sau đó khom lưng lau mồ hôi trên mặt thằng bé, "Bách ca nhi, con nói xem?"
Tô Bách Vũ cũng nói muốn thử lại một lần.
Vì thế, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó một người phía trước, một người phía sau tiếp tục chạy theo con diều.
Lúc này diều đã thành công bay lên.
Tô Hi lui về sau, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn về phía trời, đôi mắt xinh đẹp cong như vầng trăng non, miệng vui vẻ nói: "Nhị ca, Bách ca nhi, mau đến xem này."
Khó có khi Tô Bách Vũ vui vẻ nhảy nhót, giơ cánh tay nhỏ lên, "Cô cô, cô cô, cho con....."
Tô Hi liền đưa sợi bông vào tay của Tô Bách Vũ.
Mặt Tô Chỉ đầy ý cười, ánh mắt dừng ở lúm đồng tiền sâu trên mặt của Tô Hi.
Lần này hắn từ biên quan trở về liền cảm thấy Tô Hi có chút khác trước. Tuy rằng vẫn nũng nịu ngoan ngoãn như cũ, đôi khi cũng toát ra tính tình nóng nảy của tiểu cô nương nhưng dường như lại hiểu chuyện hơn trước nhiều. Trước kia nàng cảm thấy tính tình của Tô Bách Vũ kì quái, rất ít khi quan tâm thằng bé, thế nhưng lần này vẫn nhớ dẫn thằng bé đến biệt viện thả diều rồi lại còn tự mình dạy cho thằng bé.
Tô Chỉ đang muốn đi lên thì quản sự Chu Lạp từ cửa sau đi ra, nói nhỏ vài câu với hắn.
Tô Chỉ nghe xong thì nói, "Ngươi ở lại nhìn Cửu tiểu thư và Bách ca nhi, để ta qua xem."
Quản sự Chu nói: "Nhị gia yên tâm, cứ giao cho tiểu nhân."
Sau khi Tô Chỉ rời đi thì Tô Hi và Tô Bách Vũ vẫn không phát hiện ra, hai người chỉ lo nhìn bầu trời, ngay cả khi Tô Chi đi khi nào cũng không biết.
*****
Lúc này, trong đình ở sườn núi.
Hai người đang chơi cờ, trong tay cầm con cờ màu đen, nam tử mặc áo bào màu đỏ tía thêu kim viên thả con cờ xuống, mắt nhìn vùng đất bằng phẳng dưới chân núi, cười một chút, rồi dùng ngón tay chấm nước viết lên bàn, "Ngươi đánh cược thắng rồi, con diều bay lên rồi."
Ánh mắt của Vệ Phong dừng trên bàn cờ, không nhìn dưới chân núi, "Chỉ là thuận miệng đoán mà thôi, không tính là tiền đặt cược."
Nam tử lắc đầu, lại viết: "Đã đánh cược thì phải chịu thua." Chợt nhớ tới cái gì, ngón trỏ lại chấm nước trà lần nữa, từng nét bút viết: "Nhưng thật ra ta ít khi nhìn thấy một cô nương cố chấp như vậy."
Vệ Phong thả một con cờ màu trắng xuống bàn cờ, nhớ tới bộ dáng cố chấp vừa rồi của Tô Hi, động tác hơi dừng một chút, bỗng nhiên cảm thấy quân cờ mới thả xuống này có chút giống Tô Hi, tròn tròn trắng trắng, nếu là cầm trong tay chắc hẳn cũng dễ khống chế. Hắn như nhớ tới cái gì, cánh môi thoáng cong lên, "Đúng thật là hiếm thấy."
Đúng là tham ăn ngây thơ hiếm thấy.
Nam tử còn muốn nói gì nữa, mới vừa mở miệng nhưng không ngăn được liền ho khan.
Đỉnh núi gió lớn, xem ra bàn cờ này không chơi xong được rồi. Vệ Phong nói với thị vệ: "Dương Trí, đưa chủ tử của ngươi về. Phía sau đường có con đường, đi từ đó rất nhanh sẽ đến biệt viện."
Dương Trí nâng vị nam tử áo tím dậy, nói: "Công tử, mời ngài về."
Nam tử miễn cưỡng đứng lên, cáo từ với Vệ Phong.
Nam tử áo tím đi rồi, Vệ Phong nhìn tàn cục trước mặt một hồi, quân màu đen đã bị quân màu trắng bức đến đường cùng, nếu đi thêm vài bước nữa thì tất cả sẽ bị diệt hết, lại thấy bóng đen nơi xa đang dần rơi xuống mái đình, nhìn rõ Vệ Phong mới phát hiện ra là con diều đại bàng.
Con diều bị đứt dây rồi rơi xuống dưới chân của Vệ Phong.
****
Tô Hi và Tô Bách Vũ nhìn nhau, ai cũng không dự đoán được dây diều sẽ bị đứt.
Tô Bách Vũ siết một đoạn dây còn sót lại, ngẩng đầu nhìn về phía ngôi đình ngay sườn núi, lại nhìn Tô Hi: "Con không có cố ý." Nhận sai đúng là nhanh.
Đương nhiên Tô Hi biết thằng bé không cố ý, chuyện quan trọng trước mắt là làm thế nào để lấy lại con diều. Con diều đó là Đại ca làm cho Tô Bách Vũ, rất có ý nghĩa, nếu không Tô Bách Vũ sẽ không giữ cho tới bây giờ, nếu là mất thật thì chắc chắn Tô Bách Vũ sẽ buồn một đoạn thời gian dài mất.
Nàng nhìn độ cao của ngôi đình kia, có thể đi lên, nếu diều không rơi ở chỗ khác thì tám chín phần là có thể lấy được.
Tô Hi quay đầu tìm kiếm Tô Chỉ, muốn Tô Chỉ đi cùng, nhưng tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng của Tô Chỉ, thế mới biết Nhị ca có việc gấp phải về trước.
Quản sự Chu nói: "Tiểu thư đừng nóng vội, tiểu nhân sẽ kêu người đi lên tìm."
Nhưng Tô Hi thấy trong đình có người đi lại, nếu là chậm trễ sợ là bị người trong đình nhặt được.
Tô Hi giao Tô Bách Vũ cho quản sự Chu, nói: "Quản sự dẫn Bách ca nhi về trước đi, ta với Ngân Nhạn đi lên tìm thử xem." Ngân Nhạn biết võ công, bảo vệ nàng thì hẳn không thành vấn đề.
Quản sự Chu vội nói không được, "Vẫn để tiểu nhân đi thôi, nếu tiểu thư gặp phải nguy hiểm gì....."
Tô Hi nói: "Quản sự Chu không biết con diều trông như thế nào, sợ có đi cũng tìm không thấy. Ông yên tâm đi, đường gần như vậy sẽ không có việc gì đâu."
Quản sự Chu khuyên bảo không được, trơ mắt nhìn Tô Hi và Ngân Nhạn rời đi, sau đó kêu người đi báo cho Nhị gia rồi vừa dẫn Tô Bách Vũ về biệt viện, vừa sai người đến sau núi tìm Cửu tiểu thư, nhất thời xoay mòng mòng.
*****
Ít nhiều gì ngày thường Tô Hi cũng hay rèn luyện thân thể, không phải chạy bộ thì là đá cầu, gần đây còn đi theo Đổng tiên sinh học múa, thể lực tốt hơn gấp đôi, lúc đến sườn núi, chỉ có chút thở dốc mà thôi, còn sắc mặt thì vẫn như thường.
Tô Hi nhìn về đình trước mặt, vui vẻ nói: "Đến rồi."
Dứt lời không đợi Ngân Nhạn trả lời liền túm váy đi đến trước đình. Xa xa thấy trong đình có một người đang ngồi, mặc một trường bào màu tím nhạt thêu kim ám văn, đưa lưng về phía nàng, nhìn không thấy mặt nhưng hẳn là nam tử tuổi không lớn lắm.
Bước chân của Tô Hi dừng một chút, cũng không còn vui vẻ như vừa rồi, nói thế nào thì hiện giờ nàng vẫn là cô nương choai choai, tiếp xúc với ngoại nam thì không tốt cho lắm.
Nhưng cũng may còn được, với tuổi này nàng có thể giả vờ non nớt một chút, cũng sẽ không có vẻ đột ngột quá.
Vì thế Tô Hi đứng ở ngoài đình, châm chước một chút liền giòn tan nói: "Xin hỏi, huynh có thấy con diều rớt ở đây không?"
Nam tử không quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi: "Diều này là của muội?"
Tô Hi nói đúng, lại cảm thấy giọng nói này có vài phần quen thuộc, hình như không lâu trước đó đã nghe qua. Chỉ là không chờ nàng nhớ tới cái gì thì nam tử ngồi ở ghế đá đối diện đã lấy ra con diều bị đứt dây, hỏi: "Là cái này sao?"
Mắt Tô Hi sáng ngời, vui vẻ nói: "Đúng vậy."
Quả nhiên là bị rơi ở đây, Tô Hi bước đến, đứng trước mặt nam tử, nhận lấy diều trong tay của hắn, chân thành nói: "Đa tạ....." Lời còn chưa nói hết, lúc thấy được gương mặt của đối phương thì gương mặt tươi cười của nàng cứng lại: "Đình, Đình Chu biểu ca?"
Sắc mặt của Vệ Phong không đổi, đuôi lông mày khẽ nâng: "Hình như Hi muội muội không muốn gặp ta thì phải?"
"Không, không phải." Chỉ là quá kinh ngạc thôi, Tô Hi lắc đầu nói.
Nàng rũ mắt, đang cân nhắc cáo từ rời đi thì lại thấy một góc của cây tre trên cánh diều bị cụp xuống, chắc vừa rồi rơi xuống nên bị gãy rồi. Diều bị gãy một cánh thì sao mà bay được nữa.
Vệ Phong thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, khó có khi chủ động hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Hi chớp mắt, không nghĩnhiều bèn giơ con diều bị gãy nửa bên cánh lên trước mắt Vệ Phong, uể oải nói:"Bị gãy mất rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...