Editor: Vũ Linh
Sau khi nghe Xuyên Huyền trả lời xong, Tử Nhã tiên tử cũng xuất hiện, bóng dáng mơ hồ của nàng giống như đang thương tiếc nhìn ta, sau đó nàng quay về phía Xuyên Huyền nói, "Kiếp trước sao ta lại sinh ra được đứa con như vậy chứ..."
Xuyên Huyền lạnh nhạt nói, "Tùy ngươi, cứu hay không cứu cũng được".
Ta ngẩn người, không nghĩ được Xuyên Huyền lại bất khuất đến thế, dù lúc còn là Lạc Trần hắn cũng mạnh mẽ nhưng không bộc lộ rõ như lúc này.
Tử Nhã tiên tử hiển nhiên cũng không ngờ hắn lại nói thế, không khỏi có chút thở dài, nàng quay sang hỏi ta, "Hắn hoàn toàn quên ngươi rồi, ngươi vẫn cứu hắn sao?"
Ta không chút do dự gật đầu, "Đương nhiên".
"Ngươi...ngươi vì sao lại phải vì một kẻ không yêu ngươi mà hi sinh đến mức này?"
Ta lẵc đầu, "Lạc Trần từng thích ta".
Tử Nhã khoát tay áo, "Thôi thôi, ta cứu hắn là được chứ gì". Nói xong nàng xoay người vừa đi vừa nói, "Các ngươi đi theo ta, mang theo hoa tai phượng hoàng, tiểu Phật tử, ngươi cần phải chuẩn bị tốt, lúc dung nhập nốt ba phách ngươi cũng phải vất vả không ít đâu".
"Ta không sợ".
Tử Nhã không nói gì nữa, dẫn chúng ta tới một chỗ. Đến nơi thì Chiết Lan dẫn ta đi vào một nơi yên tĩnh, sau đó lẳng lặng rời đi.
"Đây là Trúc Cảnh, không nhầm thì ba phách của Xuyên Huyền đang ở đây, tiểu Phật tử, tới giờ tý ta sẽ mở Tàn Hồn Đạo ra, ngươi cầm theo hoa tai phượng hoàng. Đến đường âm phủ thì đem hắn dung nhập với hoa tai phượng hoàng, nhưng ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu ở quá giờ thì chúng ta sẽ không thể thoát ra được đâu".
Ta gật đầu. Qua nửa canh giờ, Tử Nhã kéo ta ngồi xuống một chỗ, bảo ta nghỉ ngơi một lát, ta cũng hơi mệt nên ngủ gà ngủ gật.
Ngủ một chút lại nghĩ đến chuyện quá khứ, trong lòng nổi lên đủ loại cảm xúc, vui mừng, chua sót, khiến cho ta không khỏi khó chịu.
Tử Nhã gọi ta tỉnh dậy. Vừa mở mắt ta đã bắt gặp bóng dáng màu trắng ngay gần đó. Bộ dáng của hắn vẫn trong suốt lạnh lùng.
"Đến lúc đi vào rồi".
Ta gật đầu, Tử Nhã làm phép, bên trong Trúc Cảnh hiện ra một cánh cửa.
Làm xong, nàng tiến tới nắm tay ta, "Đi thôi, nhớ phải hết sức cẩn thận".
Vào Tàn Hồn Đạo, cảnh vật bên trong cũng không khác biệt lắm so với cảnh quang Trúc Cảnh ta vừa thấy.
Tử Nhã nhỏ giọng, Nơi này toàn tàn hồn, cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện".
Dứt lời, chúng ta cẩn thận đi xung quanh tìm kiếm hồn phách của Lạc Trần.
Đi một lát, Tử Nhã lại hỏi Xuyên Huyền, "Là hồn phách của chính mình thì ngươi hẳn là có thể tự cảm nhận được chứ?"
Xuyên Huyền dừng một chút, sau đó chỉ về một phía, "Bên kia".
Hắn mang hai người bọn ta rẽ mấy vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy ba phách của Xuyên Huyền.
Tử Nhã liền nói, "Tiểu Phật tử, ngươi qua đó dẫn hắn lại đây đi".
Ta ngẩn ra, "Sao lại là ta? Hắn không nhận ra ta đâu".
"Hôn phách này là ngươi cần đi thu lấy, đương nhiên tự ngươi phải qua đó!"
Ta bất đắc dĩ gật đầu, lò mò tiến về hướng Lạc Trần.
Lúc tới gần đó thì ta thấy Xuyên Huyền lên tiếng hỏi, "Ngươi là ai?"
Ta giật mình, sao giọng hắn ôn hòa thế nhỉ?
"Ta..ta tên là Linh Nhược, ta tới đây tìm ngươi".
"Linh Nhược? Ngươi là Phật tử?"
"Ừm..Đúng rồi". Ta dừng một lát, cảm thấy Xuyên Huyền này có chút tình cảm, không giống ba hồn kia, lạnh lùng, lạnh nhạt, thật làm người ta khó hiểu. "À..Xuyên Huyền thiên tôn, ta đến đưa ngươi về.."
"Hả?" Xuyên Huyền cười nhẹ, "Tiểu Linh Nhược, ngươi muốn dẫn ta trở về đâu đây?"
"Chuyện này..." Ta bắt đầu mê muội, lại vì một tiếng "Tiểu Linh Nhược" kia của hắn mà giật mình, mất nửa ngày mới hồi phục tâm trạng, "Đương nhiên là quay về thiên giới, ngươi hiện giờ..."
"Hiện giờ hồn phi phách tán, cần phải ngưng tụ lại, có đúng không?"
"A...Ngươi biết rồi à?"
Hắn bật cười, "Thân thể của ta, đương nhiên ta phải biết. Tiểu Linh Nhược, thiên giới không phải là nhà của ta, nếu ngươi muốn dẫn ta về thì phải dẫn ta về nhà của ta mới đúng".
"Chuyện này...Nhưng ta không biết nhà của ngươi ở đâu".
"Vậy vì sao lại là ngươi?"
"Hả?"
"Vì sao lại là ngươi đi tìm hồn phách của ta? Ngươi cũng biết, việc đi tìm hồn phách cho ai đó, nếu không phải là có mối quan hệ thân thích hay yêu đương thì sẽ chẳng có ai đi làm việc này cả, Tiểu Linh Nhược, ngươi rốt cuộc là người thân của ta, hay là ngươi yêu ta?"
Ta cảm thấy mặt mình dần nóng lên, quanh co mãi không trả lời được hắn.
Xuyên Huyền cũng không sốt ruột, chờ ta một hồi lâu rồi mới nói, "Ngươi đã sinh chấp niệm, chấp niệm này...chính là ta sao?"
Ta cũng không kinh ngạc, chỉ là trong lòng hơi có cảm giác mất mát thất vọng, chỉ cúi đầu gật gật.
Xuyên Huyền lại tựa hồ thập phần vui mừng, tiếng cười càng thêm sảng khoái, "Bây giờ ngươi cũng không quay về Ly Hận Thiên được nữa, vừa vặn ta cũng là thần tiên không nhà để về, không bằng chúng ta hợp thành một đôi. Sau này ngươi đi theo ta, ta cho ngươi chỗ ở, ngươi làm nương tử của ta, ta cũng có chốn để quay về. Thế nào, ngươi đáp ứng chứ?"
Ta nhất thời sửng sốt quá mà không nói nên lời. Mặt đầy nước mắt.
"Ta..."
"Tiểu Linh Nhược.." Xuyên Huyền thở dài, ấm áp lau nước mắt cho ta, ôn nhu khuyên nhủ, "Đừng khóc, ngươi khóc khiến cho sư phụ đau lòng..."
Ta giật mình, lời này thật giống với những lời Nam Cung vô lại nói ra. Ta bỗng khó chịu đến mức quên cả việc vui mừng.
"Ngươi không vui sao?"
Ta lắc đầu, "Tất nhiên là vui rồi...Chỉ là ta..."
Ta muốn nói cho hắn, ta đã ước định với người khác, không thể ở bên hắn nữa, nhưng ta lại không nói ra được.
"Ngươi làm sao?" Xuyên Huyền kéo tay ta, "Ta hình như đã quên mất ngươi rồi, sau này nhất định phải về bồi bổ lại não mới được".
Ta cắn môi gật đầu, lại nức nở nói, "Ngươi phải dung nhập với hoa tai phượng hoàng ta mới có thể đưa ngươi đi, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa".
"Xuyên Huyền nhẹ giọng cười, "Được".
Dứt lời hắn kéo tay ta đi, ta không biết hắn muốn đi đâu.
"Xuyên Huyền...Ngươi muốn đi đâu vậy?" Ta vừa chạy vừa thở hồng hộc hỏi hắn.
Xuyên Huyền không nói gì, mãi cho đến khi hắn dừng lại mới kéo tay ta nói, "Tiểu Linh Nhược, ngươi có bằng lòng ở bên ta không?"
Ta ngẩn người, gật gật đầu, "Đương nhiên muốn.."
"Vậy không cần rời khỏi đây nữa, chúng ta ở lại đây cũng có thể sống tốt.."
Ta bị hắn làm cho mơ hồ, "Xuyên Huyền, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì thế?"
Xuyên Huyền cười khổ, "Ngươi gọi ta là Xuyên Huyền cũng không sai, nhưng ngươi cũng biết, kì thật ta là tình phách của Xuyên Huyền, cho nên có thể cảm nhận được tình cảm của hắn, nếu ta trở lại trong cơ thể hắn, sợ là sẽ quên ngươi mất, ngươi sẽ rất khổ sở".
"Nhưng ngươi phải trở về, nếu ngươi như vậy, không lâu nữa sẽ bị tiêu tan thực sự đấy".
"Thì có sao chứ..." Hắn nắm tay ta, "Tiểu Linh Nhược, ngươi vì ta mà biến thành du hồn, chúng ta cùng nhau tiêu tan thì có sao chứ? Ngươi thật sự muốn ta quay về, quay về làm một Xuyên Huyền vô tình, vô yêu, lạnh nhạt, lạnh lùng sao? Ngươi thật sự muốn ta đối xử với ngươi như người lạ, muốn nhìn ta sánh vai bên người khác sao?"
"Ta không biết..." Ta gục đầu xuống. Xuyên Huyền nói đúng, nếu hắn thực sự dung nhập vào hoa tai phượng hoàng, hắn sẽ giống với ba hồn kia, lạnh lùng, xa lạ với ta. Hành động của hắn mất ngày nay đã làm cho ta đau khổ không thôi, nghĩ đến cảnh về sau hắn sẽ duy trì thái độ đó với ta, còn cưới người khác, ta sao có thể chịu nổi đây...Nhưng mục đích của ta là đưa hắn trở về, làm cho Xuyên Huyền trở về, chẳng qua là hắn sẽ quên mất ta thôi. Thật ra nghĩ lại thì, không nhớ cũng tốt, khi ta quay về Chi cảnh hoang vu, ta sẽ thực hiện lời hứa với Không Giới.
"Xuyên Huyền, ngươi trở về với ta đi..." Ta kéo tay hắn, "Ta tìm được ngươi rồi, chỉ cần ngươi có thể sống lại, bất luận sau này ra sao cũng không sao cả, kể cả ngươi có quên sạch về ta cũng không sao, chấp niệm là của ta, không liên quan đến ngươi..."
Xuyên Huyền im lặng một chút rồi mới khẽ gọi, "Tiểu Linh Nhược..."
"Xuyên Huyền!"
Ta giật mình, Tử Nhã và mọi người đã qua tới đây rồi.
Xuyên Huyền dần buông lỏng tay ta ra, thanh âm suy yếu dần, ta biết là Tử Nhã đang làm phép vây hãm hắn. Ta cố gắng mở to mắt nhìn hắn, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ mờ.
Lúc này Tử Nhã đi tới bên cạnh ta giục, "Linh Nhược, nếu không nhanh thì không kịp nữa, qua nửa canh giờ nữa cửa Tàn Hồn Đạo sẽ đóng, đến lúc đó chúng ta không ra được đâu".
Ta gật gật đầu, lại nghe thấy Xuyên Huyền nói, "Tiểu Linh Nhược, có phải ngươi không nhìn rõ ta không? Đừng lo, ta nhìn rõ ngươi rồi, ngươi lại gần đây để ta nhìn ngươi thêm chút nữa, ta sẽ cố nhớ kỹ bộ dáng của ngươi, đến lúc Xuyên Huyền trở lại cũng sẽ không hoàn toàn quên mất ngươi..."
Mắt ta không ngững tuôn trào lệ nóng, vội đi đến bên cạnh Xuyên Huyền. Ba hồn kia của hắn nói, "Nàng cũng chỉ là một tình kiếp thôi, không nên chấp niệm. Bây giờ ngươi có nhớ rõ nàng thì sau này ta cũng sẽ khiến ngươi quên đi".
Lòng ta càng đau hơn, ta quơ được tay Xuyên Huyền liền nắm chặt lấy, nức nở nói, "Sẽ có chút đau, ngươi cố chịu nhé".
Xuyên Huyền cười nói, "Tiểu Linh Nhược, ngươi vẫn không muốn ở cùng ta sao?"
Ta khóc rống lên, "Sao lại không muốn chứ? Nhưng ngươi chính là tình phách của hắn. Ta yêu không chỉ là một phách này của hắn, nếu bởi vì sự chấp nhất của ngươi mà hắn không thể sống lại, ngươi bảo ta phải làm sao đây?"
Xuyên Huyền than nhẹ, "Ta biết rồi, Tiểu Linh Nhược, ngươi phải nhớ kỹ, hắn đã từng thích ngươi".
Ta ra sức gật đầu, "Ta nhớ rõ, ta nhớ rõ rồi".
Ta vừa dứt lời, bóng dáng của Xuyên Huyền liền bắt đầu bị lửa bủa vây, lại trải qua một lần dục hỏa niết bàn nữa. Hắn buông tay ta ra là điều mà ta không muốn, trên tay ta cũng cảm nhận ngọn lửa bủa vây, cảm nhận được sự đau đớn không nguyện buông tay ra...
"Linh Nhược!" Tử Nhã hô lên, muốn ta buông tay hắn, nhưng ta chỉ lắc đầu.
"Ngươi như vậy là muốn cùng hắn dung nhập vào trong hoa tai phượng hoàng sao?" Ba hồn kia lạnh lùng lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...