Một lát sau có người mang đồ ăn đến thật, nghĩ đến Lạc Trần còn chưa ăn gì nên ta phần cho hắn một chút.
Đến khi hắn quay lại ta liền làm phép đem phần điểm tâm còn nóng hổi tới trước mặt hắn.
“Điểm tâm này ngon lắm, ngươi cũng ăn chút đi“.
Lạc Trần không cảm kích, thậm chí còn không nhìn lấy một cái đã phất tay nói: “Không cần, ngươi ăn hết đi“.
Ta có chút khó chịu, cầm điểm tâm kia bỗng cảm thấy mất hết cả vị ngon.
“Buổi tối ngươi vẫn chưa ăn gì cả, ta không ăn cũng không sao, nhưng ngươi sẽ bị mệt đó!” Ta lại đem điểm tâm đến trước mặt hắn, “Ta đã giữ nhiệt cho bánh này rồi, vẫn còn mềm lắm, ngươi ăn chút đi“.
Hắn nhìn ta,
than nhẹ một tiếng rồi cầm điểm tâm ăn từng chút một. Ta nhìn hắn ăn, tự dưng cũng thèm, nhưng phải nuốt nước miệng nhịn lại.
“Ta không đói, ngươi muốn thì ăn đi, vốn là mua cho ngươi mà.” Lạc Trần nhìn ta cười, sau đó súc miệng lên giường nằm.
“Ngươi thật là...” Ta cầm điểm tâm trên tay, không muốn lãng phí nên ăn hết luôn.
Đêm xuống, ta nghĩ mãi vẫn không hiểu được hành động của Lạc Trần ngày hôm
nay, liền không ngủ được, lại nghĩ ta ở bên hắn từ nhỏ tới giờ, thế mà
có rất nhiều chuyện của hắn mà ta không biết.
“Lạc Trần....Ngươi đã ngủ chưa?” Ta không nằm trong túi hương mà nằm bên cạnh gối của hắn.
“Ngươi chưa ngủ sao?”
“Không ngủ được...” Ta than thở.
Lạc Trần mở mắt, lui về phía sau một chút rồi nói: “Vậy ngươi hiện ra đi, chúng ta nói chuyện“.
Ta vội hóa hình người ngồi bên cạnh hắn, “Miếng ngọc hôm nay ngươi lôi ra ý...Tại sao ta chưa bao giờ nhìn thấy qua vậy?”
Lạc Trần cười khẽ, “Từ lúc sinh ra ta đã luôn đem nó bên người, cũng chưa lôi ra lần nào, đương nhiên là ngươi không biết rồi!”
“Ngươi giấu kĩ thật đấy!” Nói xong ta lại giật mình, “Ấy...bảo bối mà ngươi
nhắc đến chính là cái này sao? Bảo sao....Đây đúng thật là bảo bối rồi!”
“Đúng thế...” Nói xong hắn đem miếng ngọc ra rồi hỏi ta, “Ngươi thích không?”
“A...Cũng không thể nói là thích, có điều linh khí của ngọc này quá lớn, ta sợ về sau ngươi sẽ bị nó làm liên lụy...Mà thật sự lúc sinh ra ngươi đã có nó rồi à? Ai đưa cho vậy?”
“Lúc ta sinh ra đã có nó rồi…”
Ta hơi nhíu mày, nói thế, Lạc Trần cũng là thần tiên rồi, hơn nữa địa vị
cũng không nhỏ. Thảo nào ta không phát hiện ra linh lực trên người hắn.
“Sao thế? Ngươi vừa mới nói ta sẽ bị miếng ngọc này làm liên lụy?”
Ta thở dài rồi giải thích, “Ngươi nhớ lại nam tử hôm nay đi, trên người
hắn có linh vật, chính là hồn kính đó, nên mới có thể giữ được mạng.” Ta lại đem hồn kính ra cho hắn xem, “Chính là cái này đây! Có điều đây chỉ là mảnh nhỏ thôi. Nhưng đối với yêu ma quỷ quái ở trần gian mà nói, nó
thật sự là bảo vật đó! Chúng có thể lợi dụng sức mạnh của hồn khí để tu
luyện hoặc hấp thụ tinh lực của người khác, khiến mình mạnh hơn. Nhưng
ta thấy miếng ngọc của ngươi còn mạnh hơn hồn kính rất nhiều, nếu có
người phát hiện ra thì cũng không phải là chuyện hay ho gì!”
Lạc Trần không để ý nói: “Ngươi đang lo lắng cho sự an nguy của ta?”
“Đương nhiên!” Ta gật gật đầu.
“Nếu đã thế thì từ nay về sau ngươi ở bên cạnh ta, trông giữ hộ ta là được rồi!”
“Ta đương nhiên sẽ trông giữ...”
“Không được dùng mạng của ta đổi lấy mạng của người khác nữa!”
“Ta sao có thể làm thế chứ?! Ngươi đối với ta chính là...” Ta giật mình, nhất thời không biết nói gì.
“Là cái gì?”
Lạc Trần đưa mặt đến gần ta, suýt thì chạm vào chóp mũi ta. Ta vội xê ra sau, rụt cổ nói: “Ta cũng không biết nữa...”
“Ngươi có biết!” Hắn đem miếng ngọc thả vào tay ta, “Nếu ngươi lo lắng, ngọc này ngươi giữ đi!”
Ta vội lắc đầu trả lại hắn, “Không được! Ngọc này ở trên trời là bảo vật
trân quý lắm đó! Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để vật này
làm ngươi bị thương đâu! Hơn nữa miếng ngọc này có linh khí, nó cũng sẽ
bảo vệ ngươi. Chỉ cần không gặp người nào đó quá mạnh thì sẽ không có
chuyện gì xảy ra đâu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...