Vì sự có mặt của ta nên tiểu nữ oa kia được đặt tên tên là Tương Tư, tên đầy đủ là Tiết Tương Tư.
Mệnh số của Tương Tư thật ra không tệ, sinh ra là con nhà danh gia vọng tộc, lại là con một, mọi người trong nhà đều rất sủng ái. Ta đi theo làm vật biểu tượng cho nhà Phật, lại gặp được bà ngoại nhà bọn họ rất tin Phật, liền coi ta là thần vật mà cúng bái.
Tương Tư tuy được mọi người sủng ái nhưng cũng không đến mức quá nuông chiều. Có điều ngày thường
hay đem ta đặt ở trong túi hương chơi đùa ầm ĩ. Lúc Tương Tư mười bốn
tuổi, Bà ngoại Tiết gia qua đời, người trong nhà thể theo nguyện vọng
đưa bà hồi hương, chính là ở ngoài Hàn Châu xa ngàn dặm. Hàn Châu ba
phía đều là nước bao quanh, khí hậu lạnh giá, đường đến đó chủ yếu là
thời gian trên thuyền. Tương Tư vài lần bị chóng mặt, về sau mới đỡ dần.
Lúc đến được Hàng Châu thì đã là gần nửa tháng sau, thân thể của bà ngoại
vẫn được đặt ở trong hầm băng nên cũng không bị hư hại nhiều. Người
trong nhà khóc tang đưa đi mai táng, Tương Tư cũng đau lòng mấy ngày,
nhưng vì vẫn còn trẻ con nên tâm tình cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Ngày thứ mười tới Hàn Châu, chuyện của bà ngoại cũng dần lắng xuống, Tiết
gia vẫn là quyết định lưu lại đây thêm một ít thời gian rồi mới trở về.
Hôm nay vì Tương Tư cảm thấy buồn chán, phu nhân Tiết gia liền sai hai nha
hoàn đưa nàng ra ngoại ô chơi. Tương Tư tuy là ham chơi, nhưng vì cấp
bậc lễ nghĩa nên không ra khỏi cửa, lúc này được ra ngoài tất nhiên là
vui mừng vô cùng. Hai nha hoàn vừa để nàng chơi tự do thì liền đuổi
không kịp, may mà Tương Tư cũng hiểu chuyện, không làm khó các nàng, chỉ chạy đến bên cạnh bụi cỏ tìm cây đại thụ đặt mông ngồi xuống, ngắt hoa
cỏ chơi đùa.
Lúc hai nha hoàn kia vẫn chưa theo được đến đây, thì từ phía sau Tương Tư xuất hiện một người.
“Ngươi là ai?”
Hóa ra là một tiểu công tử, thanh âm của tiểu công tử này phảng phất có
hương vị của dòng suối Hàn Châu, trong trẻo, lạnh lùng, lại nhu hòa,
vượt cảnh giới “mĩ - lợi - kiên” (đẹp - sắc bén - kiên định) (=.= có 1
âm thanh thôi mà cũng có thể miêu tả nhiều đến thế sao, hic).
Tương Tư cũng bị làm cho hoảng sợ, liền hướng tới tiểu công tử nói: “Ta là Tương Tư. Tiết Tương Tư. Còn ngươi?”
Lúc này, hai nha hoàn cũng chạy tới, thở hồng hộc nói: “Tiểu Thư. Người
chạy cũng thật nhanh quá đi. A, tiểu công tử này là ai vậy?”
Tương Tư cười, nói: “Các ngươi đi qua một bên chờ ta đi, ta cùng người bạn mới này nói chuyện”
Hai nha đầu do dự một lát, cuối cùng không nói gì, liền đứng qua một bên.
“Ngươi còn chưa cho ta biết tên đâu“.
Lúc này tiểu công tử ngồi xuống bên cạnh Tương Tư, nhàn nhạt nói: “Tô Niệm Trần”
Tương Tư nhìn trộm tiểu công tử này một hồi lâu, cười: “Tên hay, thật giống với người“.
Hai người trầm mặc một lát, Tương Tư lại nói: “Tên dễ nghe, người nhìn cũng đẹp“.
Tiểu công tử thản nhiên nói: “Ngươi không phải người ở đây“.
“Ừ, ta từ Lạc Nguyên tới. Mấy hôm trước bà ngoại mất, ta cùng người nhà tới đây, đưa bà ngoại hồi hương“.
Tiểu công tử không nói nữa, ta nghe thấy tiếng lật sạch, nghĩ là tiểu công tử này mang đến.
Quả nhiên thấy Tương Tư hiếu kỳ nói: “Đây là sách gì vậy? Sao ngay cả tên sách cũng không có?”
“Đây là của sư phụ ta viết, là sách luyện công, vốn là người dạy ta, mấy
ngày nay sư phụ không có ở đây nên viết sách để ta tự xem“.
“Ngươi xem hiểu sao?” Tương Tư tò mò hỏi.
“Đương nhiên“.
Tương Tư lại trầm tư một lát: “Vậy ta xem chắc cũng hiểu, nhưng mà người trong nhà ta vẫn chưa dạy ta công phu...”
Tiểu công tử dừng một lát, hỏi Tương Tư: “Ngươi muốn học?”
Tương Tư chắc là ra sức gật đầu, khiến ta ở trong túi hương cũng bị lắc lư theo.
Tiểu công tử lại đưa quyển sách kia cho Tương Tư: “Dù sao ta cũng xem gần
xong rồi. Sách này tặng ngươi đấy, trong này chủ yếu là khinh công, nữ
tử học chút để phòng thân cũng tốt“.
Tương Tư nhận sách, lại buồn rầu nói: “Nhưng mà có thể ngày mai ta phải trở về rồi....” Nói xong,
Tương Tư lại đem ta đặt trong tay tiểu công tử kia. “Hạt đậu đỏ này cho
ngươi đi. Ngươi ngàn vạn lần đừng để mất nó, từ khi sinh ra đã có hạt
đậu đỏ này rồi, đây là linh vật đấy“.
Tiểu công tử còn muốn cự tuyệt: “Đã là linh vật, ngươi nên giữ gìn cho thật tốt”
Tương Tư lại nhét lại vào tay hắn, “Ngươi đừng hỏi nữa, ta nói đưa cho ngươi
là đưa cho ngươi, cứ thế này tí nữa các nàng kia mà nhìn thấy được lại
lôi thôi với ta mất“.
Nói xong Tương Tư đứng dậy vỗ vỗ người, rồi chạy tới bên hai nha hoàn.
Trước khi rời đi còn không quên la to: “Tô Niệm Trần, ta nhớ kỹ ngươi rồi! Về sau chúng ta sẽ còn gặp lại, ngươi đừng có mà quên ta đấy“.
Sau đó Tương Tư thật sự là đem ta giao cho tiểu công tử, bản thân thì vui vui vẻ vẻ đi mất...
---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ----
“Hạt bồ đề” bị Tương Tư nhầm thành “Hạt đậu đỏ” =]]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...