Nhiệm vụ của ta là giúp Lạc Trần cầu thân Tương Tư chuyển thành đốc thúc Lạc Trần ra sức lập công lớn để cưới được Tương Tư về.
Vừa khéo, ngày hôm sau trong triều đình liền có tấu thượng nói rằng thế lực trên giang hồ có thể sẽ ảnh hưởng đến triều đình, vì thế ngay trong
buổi sáng hôm đấy, hoàng đế mắt sáng lên, liền chỉ điểm Lạc Trần đi giải quyết việc này.
Chuyện này nói to cũng không to, mà nhỏ cũng
không nhỏ. Lạc Trần nói, vốn dĩ giang hồ và triều đình đều là mắt nhắm
mắt mở mà nhìn nhau, có điều nếu có người nhúng tay vào chuyện triều
chính thì đúng là không thể bỏ qua, nếu để cho bọn họ làm càn việc triều chính, trong triều nhất định sẽ đại loạn.
Thật ra ta cũng không
hiểu chuyện này, có điều cũng biết được trật tự của các giới, ta nghĩ
triều đình và giang hồ cũng giống nhau thôi. Có người vượt qua được Lôi
Trì thì tất sẽ gây ra chiến tranh.
“Vậy ngươi định làm thế nào?” Ta ghé vào bàn của Lạc Trần, thấy hắn đang viết gì đó, hình như là tấu xin điều tra ngầm.
Lạc Trần thấy ta nhìn, hạ nét bút cuối cùng trên bản tấu, nhàn nhạt nói:
”Tiểu Linh Nhược, ngươi có nghĩ đến sẽ ra ngoài nhìn ngắm cảnh vật
không?”
“Bên ngoài?” Ta thấy khó hiểu, cảm thấy ù ù cạc cạc, “Ta cũng không phải chưa từng thấy qua“.
“Ta nói bên ngoài, không phải là ngoài phủ, mà là trong giang hồ cơ“.
Ta lắc đầu: “Giang hồ với triều đình cũng đâu khác nhau? Đều là tranh tranh đoạt đoạt vô vị“.
Lạc Trần một tay nắm ta trong tay, một tay chống cằm mỉm cười nói: “Ngươi
nếu không đi, ta sẽ không có cách cướp được Tương Tư về. Vậy ngươi vẫn
không đi sao?”
Ta sửng sốt, thở dài: “Thôi thôi, ta không phải lúc nào cũng đi theo ngươi sao, coi như cho ngươi chiếm tiện nghi của ta“.
“Ngươi đi theo ta lâu như thế, không phải cũng đã chiếm hết tiện nghi của ta sao?”
“Nếu không phải ta có nhiệm vụ thì còn lâu mới ở đây“.
“Tiểu Linh Nhược“.
“Lại sao nữa?”
“Phật tử....đều vô tâm vô phế giống ngươi sao?”
“.....”
“Xem ra ngươi là người vô tâm vô phế nhất rồi” Lạc Trần nói xong, lại đem ta bỏ lại vào túi hương, “ngươi yên tâm, đến lúc đó nếu có cảnh đổ máu thì ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi trước, tránh cho ngươi không bị xuống
”dưới”(1)“.
Ta lẩm bẩm, rồi lại lẳng lặng nằm.
Thời gian
này Lạc Trần càng lúc càng bận bịu, bàn bạc đủ chuyện với triều đình và
ám bộ. Ta phải nghe hết kế hoạch này đến kế hoạch nọ của bọn hắn, nghe
nhiều đến mức tai ta bị chai luôn rồi.
Cuối cùng một tháng sau,
Lạc Trần bị giáng chức, lần này bị giáng xuống thành thường dân luôn.
Lạc Trần cáo từ Tiết gia để ra khỏi thành. Người nhà Tiết gia đối với
việc này rất khiếp sợ, nhưng Lạc Trần luôn miệng cam đoan hai năm sau sẽ lại trở về triều đình, cưới Tương Tư. Lúc này bọn họ mới để hắn rời đi.
Lạc Trần bị tịch thu phủ, cho nên lúc chia tay Tiết gia cho hắn ít ngân
lượng. Hắn cự tuyệt, ta ở trong túi hương lầm bầm, thật ra tên này đã
chuẩn bị đầy đủ trước rồi, cứ thế này rồi ra ngoài thành khắc sẽ có
người đưa lộ phí cho hắn. Chỉ là Tiết gia không ai biết chuyện này,
khiến cho người ta không khỏi than thầm.
Thế là Lạc Trần mang
theo ta ra khỏi thành, theo hướng nam mà đi, lúc trước ở trong túi
hương, ta từng nghe Lạc Trần cùng người ta bàn bạc, hắn bị giáng chức
rồi sau đó sẽ đi về hướng nam đến thành Lâm Thủy, là chỗ ở của Càn Khôn
giáo, vì sức ảnh hưởng của Càn Khôn giáo quá lớn, khiến triều đình buộc
phải phái người ra ngoài tìm hiểu tổ chức giang hồ này.
Chỉ là Lạc Trần dường như cũng không vội đi đến Lâm Thủy, mà giống như là đi du sơn ngoạn thủy hơn, thật là nhàn nhã.
---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ----
Chú thích
Anh ý đang nói đến “âm ti” =]]
**** Những hai năm lận, :3 hi vọng là hạt bồ đề của chúng ta sẽ dần nhận ra
được tình cảm của mình. Lạc Trần, nhất định phải tận dụng tốt cơ hội này nhé :]] Em sẽ dõi theo anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...