Editor : Vũ Linh
Rời khỏi thôn, Nam Cung đưa ta đến tầng cao nhất của Hoang vu chi cảnh, nơi giống với quanh cảnh nhân gian.
Nói đến tầng này, thật sự rất giống với nhân gian, ngay cả người đi lại trên đường cũng giống phàm nhân, không ai sử dụng pháp lực, dường như chỉ có một điểm duy nhất không giống phàm nhân đó chính là vấn đề sinh-lão-bệnh-tử.
“Ngươi đưa ta tới đây làm gì?” Ta nhìn Nam Cung, tuy cũng không cảm thấy hứng thú với nguyên nhân vì sao hắn muốn dẫn ta tới đây, nhưng cũng phải nặn ra một câu hỏi để không khí bớt nặng nề.
Nam Cung không trẻ lời, trực tiếp đưa ta vào trong một cửa hàng. Cửa hàng này còn khí thế hơn những cửa hàng ở trên nhân gian, lầu gác năm tầng, người lui lui vào vào cũng không ít.
Vào bên trong ta mới nhận ra người lui tới đây toàn là nữ tử. Lại nhìn kỹ mới biết đây cũng là cửa hàng y phục. Ta nhất thời ngây người ra, hình ảnh năm đó ta và Lạc Trần còn ở nhân gian hiện về, khi đó hắn cũng như thế, đưa ta đi mua đồ, cẩn thận chọn lựa xiêm y cho ta. Nói cũng lạ, lúc đó ta cũng không có ghét bỏ gì xiêm y hắn mua cho ta, hơn nữa mặc lên người đều rất hợp. Tiếc là cuối cùng xiêm y cũng như người, không biết đang ở nơi đâu rồi…
Nam Cung nhẹ nói, “Ta biết lúc hai người còn ở trên nhân gian, hắn cũng đã đưa nàng đi xem xiêm y, cho nên lần này đưa nàng tới đây là hy vọng nàng có thể quên hắn đi, cho dù quên không được thì nàng cũng nhớ những việc chúng ta làm chung với nhau. Nàng lúc nào cũng một thân bạch y, sau này có người không biết lại tưởng ta quá mức keo kiệt với nương tử của mình”.
Ta thở dài, tùy hắn vậy.
Nam Cung rất hưng trí, dẫn ta đi xung quanh cửa hàng rộng lớn, các nữ tử khác đều không khỏi liếc mắt về phía bọn ta liên tục, có người còn thấp giọng thì thầm.
Lúc sau Nam Cung chỉ vào vài bộ xiêm y nói, “Mấy bộ này không được rồi. Tất cả những xiêm y khác, còn phải phiền nương tử của ta thử vào đã”.
Một lời này của hắn khiến cho không chỉ có ta mà mọi người xung quanh đều giật mình.
Lúc này chủ cửa hàng phản ứng nhanh hơn, vội đi tới, nói có chút lắp bắp, “Ngài nói là…tất cả xiêm y đều gỡ xuống cho vị cô nương này thử sao?”
Nam Cung nhìn chủ cửa hàng, nhíu mi nói, “Sao vậy? Sợ ta không mua nổi sao?”
Tên kia nhìn bọn ta khắp lượt, lúc nhìn sang ta thì hắn có chút khó xử nói, “Chuyện này…chúng ta không phải không cho thử, chỉ là trong cửa hàng còn những khách nhân khác nữa…”
Nam Cung cười cười, đưa tay ra biến một phát ra một đống lá cây tràn đầy màu sắc đang phát sáng.
“Ta cho là chừng này cũng đủ để mua hết xiêm y của những cửa hàng khác đi?”
Chủ cửa hàng thấy đống lá cây trên tay hắn liền vội vàng gật đầu lia lịa, “Đủ rồi đủ rồi, hai người cứ thử thoải mái, nếu không vừa lòng cứ nói trực tiếp với ta một câu, ta sẽ cho người đi sửa”.
Ta biết lá cây kia ở chỗ này chắc hẳn là thứ có giá trị xa xỉ, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung, hắn cũng vui vẻ nhìn ta. Ta bỗng hơi cay mũi, không ngờ hắn cũng có nhiều điểm giống Lạc Trần như thế, về phương diện chi phí ăn mặc cũng vung tiền không xót tay. May mà Phật tử ta có thói quen giản dị, nếu không chắc cũng sẽ bị hắn nhiễm xấu mất.
“Nhìn ta làm gì, nàng mau đi thử y phục đi!” Nam Cung cười cười, đột nhiên tới trước mặt ta, “Hay là, nàng muốn để vi phu thay y phục cho nàng? Hửm?”
Ta run hết cả người, vội lắc đầu rồi vơ lấy vài bộ xiêm y bỏ chạy.
Nhìn xiêm y trong tay ta lại không khỏi than nhẹ. Thẩm mỹ của Nam Cung thật khác so với ta và Lạc Trần. Xiêm y này tuy không quá mức diễm lệ phức tạp, nhưng màu đỏ chói mắt này làm ta có chút đau đầu. Đổi sang bộ khác, cũng lộng lẫy không kém, rất hợp đôi với mấy bộ y phục của Nam Cung hay mặc. Nhưng nếu ta mặc cái này sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Trong tay bây giờ chỉ còn hai bộ, một bộ hồng nhạt, kiểu dáng đáng yêu, ta tới trước gương đồng rồi ướm thử lên người. A…Kiểu dáng này cũng giống với y phục trước kia của ta, bộ dáng của nữ tử mười lăm mười sáu tuổi. Nhưng ta lại cảm thấy mình đã không còn hoạt bát như lúc trước nữa, mặc bộ này có lẽ không được.
Cuối cùng là một bộ y phục đạm mạc, màu đỏ tím thoải mái, còn có màu hồng, càng tăng thêm vẻ đoan trang cho y phục. Vì thế ta quyết định thay bộ này vào, không ngờ cũng rất vừa người.
Vén rèm đi ra, chỉ thấy Nam Cung đang phe phấy quạt giấy híp mắt nhìn ta, nhẹ nhíu mi, “Sao lại khăng khăng mặc y phục kiểu này thế?”
Ta vòng vo, “Không đẹp sao? Mấy bộ ngươi chọn đều hoa lệ quá, ta mặc không hợp”.
Nam Cung than nhẹ một tiếng, đi tới đặt vài bộ nữa vào tay ta.
“Nhanh đi thay đi, nàng mặc như thế này thì có khác gì so với y phục lúc trước của nàng đâu”.
Ta bất đắc dĩ lại phải quay vào thay ra. Lần này toàn là xiêm y màu đỏ, mặt trước hoặc thêu hình tiên hạc hoặc thêu hình phượng hoàng. Kiểu dáng tuy đẹp nhưng ta vẫn không quen lắm.
“Nha đầu nàng, thay xiêm y mà sao lâu quá vậy?” Nam Cung ở bên ngoài đã thúc giục, nhưng ta vẫn chưa vừa ý với bộ nào cả. Lại nghe Nam Cung nói, “Hay là vi phu vào phụ nàng thì mới được?”
Ta vội đáp lại vài tiếng, lúc này mới tùy ý thay một bộ đi ra.
Nam Cung nâng cằm, nhẹ cười gật đầu nói, “Ừm, bộ này không tệ”.
Ta cúi đầu nhìn dưới đất, oán giận nói, “Có gì mà đẹp, ai mà không biết còn tưởng ta đang đi dự yến tiệc ở đâu đó!”
Nam Cung cười cười, nhẹ nắm vai ta đẩy tới trước gương đồng, lúc này ta mới nhận ra hắn cũng đã thay xiêm y màu đỏ.
“Nếu thế người khác không phải liếc mắt một cái đã nhìn ra chúng ta là một đôi đang bỏ trốn sao?”
Ta không biết đáp lại hắn ra sao, lúc này cũng không có tâm tư đâu mà nhìn hắn.
Nam Cung thấy ta có chút khó xử nên lên tiếng, “Không đùa nàng nữa. Chúng ta ra ngoài đường đi loanh quanh. Ở đây rất náo nhiệt, nàng xem mình có thích thứ gì không?”.
Kỳ thật ta biết hắn đều chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, huống chi ở trong tẩm điện có cái gì mà không có đâu. Hắn làm thế cũng chỉ muốn ta vui vẻ thôi, nhưng hiện giờ ta không nghĩ ra được ta muốn cái gì. Ta chỉ muốn gặp Xuyên Huyền, dù biết hắn và Khuynh Nhan đang ở cùng một chỗ, dù cho nhìn hai người bọn họ sẽ khiến ta đau lòng.
“Được”. Ta ngẩng đầu cười với Nam Cung, “Ta nhớ ở nhân gian có loại kẹo đường, có thể tạo hình mà ăn cũng rất ngon, không biết ở đây có không?”
Nam Cung thấy ta vui vẻ hắn cũng gật đầu cười, sau đó kéo ta ra ngoài.
“Có có có, kẹo đường ở đây còn ngon hơn ở nhân gian”.
Ta đi theo hắn, nhất thời quên mất trên người chúng ta vẫn đang mặc xiêm y màu đỏ, vì thế trên đường đi đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người xung quanh.
Nam Cung dường như rất vui, nắm chặt lấy tay ta, chỉ chốc lát đã dẫn ta tới trước một tiểu quán, “Nàng thích ăn hình gì?”
Ta nhìn thấy có hình con thỏ rất đáng yêu, giống với hình kẹo đường năm đó Lạc Trần mua cho ta, bất tri bất giác tay đã vươn ra cầm nó lên.
Nam Cung cười, “Con thỏ này cũng giống nàng đấy, chả trách nàng lại thích”.
Nói xong hắn trả tiền nhưng lại bị người bán rong ngăn lại.
“Vị công tử này, kẹo hình con thỏ không cần trả tiền”.
Ta ngẩng đầu nhìn người bán rong, thấy trên mặt hắn mang theo vài phần kinh ngạc và nghi hoặc rồi lại nhìn lên kẹo con thỏ trên tay ta.
Đúng lúc này Nam Cung hỏi, “Không cần tiền?”
Người bán hàng rong gật gật đầu, “Đúng, hình con thỏ này không phải là ta làm, nhưng không biết vì sao nó lại ở trong gian hàng của ta. Có lẽ kẹo thỏ và vị cô nương này hữu duyên, cho nên ta không lấy tiền”.
Nam Cung nhìn nhìn ta rồi kéo ta đi khỏi đó.
Lúc này lực chú ý của ta đã dồn cả lên cây kẹo đường rồi, sao hình này giống với hình con thỏ năm đó Lạc Trần mua cho ta thế nhỉ? Không phải ta suy tưởng đâu, nhưng giống hệt mà, hình con thỏ ngồi chồm hỗm, hơn nữa bên ngoài còn có y kiện đáng yêu, hai cái tai một bên dựng lên một bên cụp xuống. Người bán rong kia nói kẹo này không phải do hắn làm…Hay là…Xuyên Huyền ở đây?
Ta nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Xuyên Huyền đâu cả.
“Nàng tìm gì thế?”
Ta lắc lắc đầu, nghĩ thầm Xuyên Huyền sao có thể xuất hiện ở đây chứ. Nếu hắn thật sự muốn tới thì cũng phải đi cùng Khuynh Nhan. Bây giờ ta mất hết tu vi rồi, cũng không nhận ra được nếu bọn họ thay đổi dung mạo.
“Nàng mất hồn như thế là vì sao?”
Có lẽ đi một đoạn đường rồi mà ta không nói một câu nào nên Nam Cung đã nhận ra điểm không hợp.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn kẹo đường trong tay, trong lòng cảm thấy rất đau đớn, không biết trả lời hắn thế nào.
Nam Cung lại thở dài, “Thôi được. Nếu nàng mệt rồi thì chúng ta quay về nhé!”
Ta ngẩn người, không hiểu sao vẫn cảm giác Xuyên Huyền đang ở đây, liền lắc đầu, “Không, ta còn muốn xem nữa”.
Nam Cung nhíu mi, đánh giá ta một chút rồi không đành lòng cự tuyệt.
“Được”. Hắn xoa xoa đầu ta, lại đi tiếp.
Bên kia đang có một chỗ rất náo nhiệt, nhiều người quây vào xem gì đó.
Ta cũng lười xem. Nam Cung xoay đầu lại hỏi ta, “Muốn đi xem không? Chúng ta lên trên lầu kia nhìn cho rõ”.
Dứt lời hắn không đợi ta trả lời đã đưa ta tiến vào một tiệm rượu đang vắng tanh, sau đó kéo ta lên một phòng ở tầng cao nhìn xuống. Vừa nãy từ bên ngoài nhìn lên đã thấy mấy cửa sổ mấy gian phòng khác đều mở ra, còn có mấy người thò đầu ra nhìn. Duy chỉ có căn phòng này thì không. Trong phòng này mọi thứ đều bày biện hết sức hoa lệ tinh xảo. Chắc là Nam Cung đã sớm nhìn trúng rồi.
“Phòng này là ta cố ý giữ lại, chỉ csó chúng ta mới có thể vào”.
Nam Cung dường như nhìn ra thắc mắc của ta nên giải thích. Ta lầm lầm đáp lại mấy câu, lười nghe hắn huyên thuyên, đi mở cửa sổ ra cúi đầu xuống xem náo nhiệt.
Hóa ra phía dưới là lôi đài tỷ thí. Tỷ thí rất đơn giản, chỉ là so pháp lực của hai bên. Cũng không khác gì so với tỷ võ ở nhân gian. Có điều cái này vẫn thú vị hơn nhiều. Nhìn kỹ thì thấy còn có người đang giữ mấy đồ vật. Có một cuộn tranh, một đối hoa tai, còn có…ấy, đó chẳng phải là một hạt bồ đề sao?!
Ta nhíu mi. Tiểu Phật tử này chắc là bị người ta bắt tới đây, ta phải cứu hắn mới được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...