Editor : Vũ Linh
Ức Cẩn cứ thế loay hoay trên đầu ta rất lâu, lúc trước còn nói là sẽ để ta nghỉ ngơi một chút, thế mà ta một cũng chưa được nghỉ ngơi, trang sức một thân mãi đến tối mới xong.
Nghe nói đây là ngày hội rất trọng đại, nên ta để yên cho Ức Cẩn, ngay cả những cung nữ bên ngoài cũng đều nói to nói nhỏ với nhau là nhất định phải đi tới đó xem.
Ta cảm thấy hơi áp lực, liền bảo Ức Cẩn tháo trang sức ra hộ ta, nhưng nói thế nào nàng cũng không chịu tháo ra cho ta. Ta cũng không dám tự ý đụng linh tinh, sợ sẽ biến mình trở nên lộn xộn.
Ức Cẩn thấy thế bèn trấn an ta, “Ngươi đừng lo lắng, tí nữa ngươi cũng không cần đi đâu cảm cứ đi bên cạnh Chiết Lan. Nếu thấy mệt thì bảo hắn cõng ngươi là được”.
Nghe nàng nói ta vừa bực vừa buồn cười, nhưng cũng không thể nói thêm cái gì nữa, chỉ đành mặc kệ.
Sau đó chúng ta lên xe ngựa, mà thực ra ta cũng không chắc đây có phải xe ngựa không nữa, bởi vì ngồi lên thấy thoải mái hơn ngồi xe ngựa rất nhiều.
Xe chạy một lúc thì dừng lại ở một chỗ huyên náo, xung quanh ta đều là tiếng ồn ào náo động, có tiếng người rao hàng, hình như còn có tiếng nói chuyện cười đùa của nữ tử và nam tử.
Ta có chút lo lắng kéo tay Ức Cẩn, vừa nắm tay người bên cạnh đã bị dọa sợ.
“Linh Nhược cô nương, là ta”.
Ta nhíu mi, “Các ngươi đổi vị trí từ bao giờ thế? Sao ta không biết?”
Chiết Lan cũng có chút bất đắc dĩ, thở dài, “Từ trước khi lên xe . Trên đường đi chúng ta cũng không nói chuyện, ngươi đương nhiên không biết”.
Ta gật đầu, chả trách vừa rồi ta thấy Ức Cẩn trên đường đi cũng không nói chuyện với ta, hóa ra là đã chuẩn bị hết cả rồi.
“Muốn đi xuống xem không?” Chiết Lan hỏi.
Ta nghĩ một chút rồi lại gật đầu, “Xuống xem đi, chúng ta cũng không nên phụ tâm ý của nàng”.
Chiết Lan nắm tay ta xuống xe, hai người đứng chen vào trong đám đông ồn ào.
“Linh Nhược cô nương, theo sát ta”. Chiết Lan lo lắng ta sẽ bị lạc nên vòng tay ôm vai ta.
Ta cúi đầu không nói gì, phảng phất xung quanh đều tĩnh lại, chỉ còn hồi ức đang chậm rãi nhen nhói lên. Mặc dù không nhìn thấy cảnh sắc ở đây nhưng cũng có thể đoán được đây cũng giống với hội chùa lúc ấy, chỉ là có vài thứ mới mẻ hơn và phàm nhân thì đổi thành quỷ hồn.
Tuy có Chiết Lan bảo vệ nhưng người xung quanh chen chúc vẫn khiến ta chật vật, hơn nữa trong mắt ta chỉ toàn là bóng tối vây quanh.
“Chiết Lan…Chúng ta hay là trở về đi, nơi này có nhiều người quá”.
Chiết Lan nhẹ khuyên ta, “Cũng sắp tới rồi, lúc này trở ra có chút khó khăn, không bằng chúng ta cứ tìm một chỗ ở phúa trước nghỉ một chút được không?”
Ta nghĩ cũng phải, chúng ta cũng đã đi lâu như thế rồi, bây giờ chen ra e là không dễ dàng. Thế là giữa dòng người chen chúc, chúng ta ngồi xuống một chỗ trống nghỉ chân.
“Tí nữa sẽ có hội Thiên Hạc, để ta đi mua mấy con hạc giấy mang tới đó rồi chúng ta lại đi tiếp nhé?”
Ta trầm mặc một chút, hôm nay Chiết Lan thật sự quá mức ôn hòa, hơi khác so với ngày thường. Chắc là hắn muốn chiều theo mong muốn của Ức Cẩn, muốn khiến ta vui vẻ một chút.
“Được, ngươi đi nhanh về nhanh”.
Chiết Lan đáp lời rồi thi pháp tạo kết giới quanh người ta, sau đó mới rời đi.
Lúc này chỉ còn một mình ta, tuy biết rằng Chiết Lan sẽ không bỏ ta như lần trước nữa, quanh thân cũng có kết giới của hắn bảo vệ nhưng ta vẫn không kìm được cảm giác lo sợ. Ta nắm chặt hai tay, vừa khéo chạm vào chiếc lược gỗ trong ống tay áo.
“Xuyên Huyền”.
“Ta đây”.
Ta lấy lược gỗ ra, thầm nghĩ sau khi tìm đủ hồn phách cho Xuyên Huyền, cũng chính là lúc mọi chuyện đi đến hồi kết, không bằng bây giờ ném lược gỗ vào lửa, xóa hết mọi dấu vết.
“Ngươi có cảm nhận được phách của mình ở đây không?”
“Gần góc phía trước”.
“Vậy để tí nữa bảo Chiết Lan đưa chúng ta tới đó”.
Ta vừa dứt lời thì Chiết Lan quay trở về, hắn đưa cho ta ba con hạc giấy, nói là hạc giấy này có thể ước nguyện, cũng có thể cầu duyên, đến lúc đó thả hạc giấy bay đi, nếu cầu duyên, nếu cầu duyên mà hạc giấy bay đi thì nhất định sẽ có hôn lễ long trọng sắp diễn ra.
Ta cười khẽ, nói chúng chuyện này cũng chả liên quan đến ta lắm. Cho nên ta liền viết nhanh hai nguyện vọng vào giấy, thứ nhất là sớm hoàn thành nhiệm vụ, giúp Xuyên Huyền sống lại, thứ hai là cầu cho Nam Cung khỏe mạnh.
Điều thứ ba, chắc chắn cầu cũng sẽ không thành.
Chiết Lan nhẹ giọng nói, “Linh Nhược cô nương, không bằng thử cầu nhân duyên, biết đâu lại có khởi đầu tốt”.
Ta lắc đầu, “Tình kiếp một đời khiến cho ta như chịu thiên đao vạn quả, ta không dám cầu nữa”.
Chiết Lan cười nói, “Một đời đó là kiếp số, bây giờ ngươi cũng nên cầu duyên mới”.
Ta cầm hạc giấy mà không biết làm thế nào cho phải. Chiết Lan đứng bèn nắm tay ta rồi viết viết gì đó lên hạc giấy.
“Được rồi”. Hắn cười khẽ.
Ta giật mình, không biết hắn vừa cầm tay ta viết cái gì. Chiết Lan chỉ nói, “Không cần lo lắng, nếu thật là duyên phận tới thì cũng không phải chuyện gì xấu, nếu không có thì cũng chỉ là chưa tới thời điểm thôi”.
“Cảm ơn…”
“Hội Ngàn Hạc bắt đầu rồi, chúng ta mau qua đó đi!” Chiết Lan cười rồi kéo ta tiến về phía đám đông ồn ào.
Lúc dừng lại, Chiết Lan ôm người ta rồi nói, “Nơi này nhiều người, nhớ đi theo ta đừng chạy loạn”.
Ta bật cười, “Ta có muốn chạy loạn cũng chẳng dám, hiện giờ ta cũng có nhìn thấy cái gì đâu”.
Chiết Lan không nói gì, chỉ cầm lấy hạc giấy trong tay ta.
“Ngươi không nhìn được thì ta sẽ miêu tả cho ngươi”. Nói rồi hắn dẫn ta đi từ từ về phía trước, “Ở đây có một hồ nước, trong hồ có một đảo nhỏ. Trên mặt hồ có đám sương bao quanh, một phần do ánh trăng, một phần do sương mù nên không thể thấy rõ hình dáng của hòn đảo kia. Bọn họ nói, hòn đảo kia chỉ xuất hiện vào hội Thiên Hạc thôi, ngày mai khi Mão Nhật Tinh Quân xuất hiện, hòn đảo kia sẽ biến mất”. Chiết Lan nói xong lại nắm tay ta, “Hạc giấy này ngươi phải tự phi, mọi ước nguyện bên hòn đảo này, cầu duyên phận nếu thành thì hạc giấy sẽ bay trở về, nếu không sẽ rơi xuống hồ”.
Hắn nói xong, ta liền nghe được tiếng hạc giấy từ trong tay được cầm lên, sau đó là tiếng phi hạc giấy.
“Đợi ngày mai sẽ có kết quả”.
Vì Chiết Lan ép sát vào người ta quá nên ta mới dịch người lên một chút. Ai ngờ vừa mới bước lên một chút đã bước ngay vào một khoảng trống, suýt thì rơi xuống, may mà Chiết Lan nhanh tay kéo được ta. Nhưng vì lực kéo lại mạnh nên ta va mạnh vào người hắn, cũng không biết hắn có đau không.
“Này…Chiết Lan, ngươi ổn chứ?” Ta ngơ ngơ ngác ngác không dám cử động.
Chiết Lan cười cười, “Ta không sao, ngươi đừng tiến lên phía trước, sẽ bị rơi xuống hồ đó”.
Ta cúi đầu không dám nhiều lời, chỉ đành đứng yên, có chút không quen nhưng vì ở đây nhiều người quá, Chiết Lan cũng chỉ là muốn bảo vệ cho ta thôi, nghĩ thế tâm ta mới thả lỏng.
Mặc hồ bỗng thổi gió lạnh, ta không khỏi co người, gió ở dưới quỷ giới quả thật lạnh hơn rất nhiều so với trên nhân gian. Động tác rụt người của ta đã bị Chiết Lan để ý được, hắn liền đem ta ôm sát vào một chút nữa.
“Lạnh sao?”
Ta vội lắc đầu, “Không sao, ta không sao”.
Chiết Lan buồn cười, “Vào những lúc như thế này ngươi không cần phải để ý này nọ quá như thế”.
Hắn như vậy, ta lại không dám từ chối, chỉ đành tiếp tục cúi đầu im lặng.
“Linh Nhược?”
Âm thanh vừa vang lên khiến ta giật mình, đây là giọng Linh Hề mà! Chi giới quỷ quái của bọn hắn cũng có rất nhiều chỗ giống với quỷ giới, chắc là hắn thấy náo nhiệt nên chạy tới đây chơi.
Ta quay đầu về phía âm thanh của Linh Hề.
“Xem ra Chi giới quỷ quái của ngươi rất vô vị, nên Quân thượng ngươi cũng tới đây”.
Linh Hề kéo tay ta, “Sao ngươi lại nép vào trong ngực của tên này thế hả? Ngươi thích hắn à?”
Ta thở dài, “Chỗ này người đông, lại ở bên hồ, Chiết Lan sợ ta lạnh nên mới làm thế”.
Linh Hề hừ hừ, “Ta đây cũng hóa thành bộ dáng nam nhân để che chở ngươi”.
Ta bật cười, “Vậy hắn che chở hay ngươi che chở thì cũng có khác gì nhau chứ?”
“Không phải ngươi bằng lòng chứ?Ngươi còn nhớ không hả? Lúc ở chỗ ta hắn đã bỏ ngươi lại mà chạy đi đó! Ngươi thích hắn làm gì hả?”
Ta lắc đầu không thèm nói lại hắn.
“Linh Nhược, người này không thể dựa vào quá mức, ngươi thích hắn thì chả bằng thích ta đi!”
Vừa nói xong, hắn nắm lấy tay ta, ta cảm thấy tay hắn to hơn so với bàn tay nhỏ bé trước kia, chắc là hắn đã hóa thành bộ dáng nam tử thật rồi.
“A…” Ta rụt tay ra nhưng lại bị hắn nắm chặt hơn, ta thầm than, đứa nhỏ này cũng thật làm càn.
Nhưng bên kia Chiết Lan vẫn chưa buông tay ta, hai người cứ lôi kéo ta như thế, người chịu trận chỉ có ta. Lúc này lại còn đang đứng bên hồ nữa, ta chỉ sợ không cẩn thận bị bọn họ đẩy xuống.
“Chiết Lan…”
Ta gọi Chiết Lan, ý bảo hắn mau nghĩ biện pháp rời đi. Dù tu vi của Chiết Lan thấp hơn Linh Hề nhưng thời điểm này hắn vẫn bình tĩnh. Ta bị Chiết Lan kéo chạy về phía của Linh Hề, Linh Hề còn đang ngẩn người thì Chiết Lan đã thuận thế kéo theo ta chuồn đi.
Ta cẩn thận nghe ngóng động tĩnh phía sau, vẫn không nghe thấy tiếng Linh Hề gọi lại, xem ra hắn không đuổi theo.
“Chiết Lan, thừa lúc này chúng ta đi tìm phách của Xuyên Huyền đi”.
Chiết Lan đáp lời rồi dẫn ta tới một chỗ yên tĩnh.
“Thiên tôn…”
Xuyên Huyền hiện thân, nói với chúng ta, “Ở phía nam, không xa đây”.
Vừa dứt lời, Xuyên Huyền liền dắt ta theo hướng Xuyên Huyền chỉ. Đi chừng một nén nhang, Xuyên Huyền chưa lên tiếng gì Chiết Lan đã dừng lại, trực giác của ta mách bảo ở phía trước có cái gì đó lạnh lẽo bao quanh, so với không khí vốn có ở quỷ giới thì thứ đó còn lạnh hơn.
“Chiết Lan, đây là chỗ nào?”
Ta vừa nói xong lại không khỏi sửng sốt, đổi lại là trước kia, người đầu tiên ta luôn mở miệng hỏi chính là Xuyên Huyền.
Chiết Lan đưa ta ra sau lưng.
“Nơi này hàn khí nặng quá, ngươi núp ở phía sau người ta”.
Ta nắm áo hắn, không lên tiếng nữa, nhưng cũng rất tò mò vì sao nơi này lại quỷ dị đến thế. Không nghe được âm thanh nào, nhưng xung quanh lại là hàn khí bức người, ngay cả một du hồn như ta cũng hiểu được cảm giác lạnh thấu xương.
Ta liền không khỏi lo lắng cho Xuyên Huyền, hiện giờ hồn phách của hắn còn chưa đủ, không biết vào đây có nguy hiểm gì không.
“Xuyên Huyền…Nơi này lạnh như thế, hay là ngươi quay vào trong khuyên tai phượng hoàng đi”.
Ta không nghe thấy Xuyên Huyền trả lời lại, liền kéo kéo áo Chiết Lan, “Chiết Lan…”
Lúc này mới nghe được tiếng Chết Lan nói nhẹ, “Không cần lo lắng, tu vi của thiên tôn vẫn đủ để ứng phó”.
Hắn dừng một chút rồi lại thở dài, “Linh Nhược, nơi này sợ là ngươi không vào được đâu. Không bằng ta đưa ngươi về trước, sau đó quay lại đây tìm sau”.
Ta nghĩ một chút rồi nói, “Các ngươi cứ đi đi, ta lắc chuông là sẽ có người tới đón ta”.
Nói xong ta buông Chiết Lan ra rồi lùi về phía sau, Chiết Lan đưa ta rời xa chỗ đó sau đó. Chờ hắn đi rồi ta liền lắc chuồng, quả nhiên cung nữ lần trước tới đón chúng ta lại xuất hiện.
“Linh Nhược cô nương…”
Cung nữ đó nắm tay ta, ta liền lấy cớ lạc mất Chiết Lan, sau đó bảo nàng ta đưa ta về.
Chính là không tưởng được, cung nữ này lại khẽ cười nói, “Linh Nhược, bệnh hay quên của ngươi cũng thật là nặng…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...