Tô Tử Dương không thể nào mà ngủ ngon được.
Cậu nằm nghiêng cố gắng ngủ hồi lâu vẫn không ngủ được nên dứt khoát chống khuỷu tay, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Sau đó cậu sờ soạng mở đèn, lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở máy lên lật danh bạ định tìm người tâm sự.
Không thể không nói, ở một khía cạnh nào đó, phương pháp xử lý vấn đề của hai người này khá giống nhau.
Tô Tử Dương tìm thấy số của Lạc Dương, cũng mặc kệ người ta có phải đang ngủ hay không, lập tức gọi qua.
Dù có là ai thì lúc rạng sáng hai giờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại mà không phát điên?
Lạc Dương không có thói quen tắt điện thoại khi ngủ, nên Tô Tử Dương vừa gọi đến đã làm y tỉnh giấc.
Y bực bội lăn qua lăn lại, nhưng vẫn vươn tay lấy điện thoại, nếu không tiếng chuông cứ kêu liên tục sẽ đánh thức Diệp Thước nằm ngủ bên cạnh.
Lạc Dương bắt máy, sau đó nhẹ nhàng bỏ cái tay trên eo ra rồi xoay người xuống giường.
Diệp Thước dường như nhận thấy y rời đi, mơ màng hừ một tiếng, lại vươn tay muốn ôm Lạc Dương.
Lạc Dương nhanh chóng lấy cái gối ôm của mình đưa vào lòng hắn, Diệp Thước cảm thấy ôm được đồ, bất an trong lúc mơ ngủ biến mất, hô hấp cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lạc Dương thấy hắn không tỉnh lại, bây giờ mới nhẹ nhàng rời đi, bước ra phòng khách nghe điện thoại.
Lúc nãy vì nhanh chóng bắt máy, Lạc Dương cũng chưa xem là ai, lúc này nhìn màn hình mới thấy là Tử Dương, trong lòng lập tức căng thẳng, vội hỏi: "Alo? Tử Dương? Sao vậy? Đã trễ thế này còn gọi điện thoại, có phải xảy ra chuyện gì không?"
Tô Tử Dương đắn đo một lát, không biết bắt đầu từ đâu nên nói: "Thật xin lỗi vì gì trễ thế này rồi còn điện cho anh, nhưng mà tôi không tìm được ai để nói hết, mà chỉ có anh biết chuyện của tôi với Lăng Triển Dực, nên..."
Lạc Dương vừa nghe giọng điệu của Tô Tử Dương liền biết không có chuyện gì nghiêm trọng thì lập tức thả lỏng.
Y ngồi xuống ghế sofa, dịu dàng nói: "Không có gì, dẫu sao cũng đánh thức tôi rồi, có chuyện gì thì cứ nói đi, tôi nghe đây."
"Tôi...!Tôi cãi nhau với Lăng Triển Dực..." Tô Tử Dương nghĩ nghĩ, tìm một câu như vậy để mở đầu.
Cùng lúc đó, trong phòng cho khách nhà cậu, Lăng Triển Dực cũng nói với Cố Phong y như vậy: "Họ Cố, vật nhỏ nhà tao chiến tranh lạnh với tao, tao sầu ghê á..."
Lạc Dương sửng sốt, thản nhiên cười nói: "Cãi nhau là chuyện bình thường mà, tôi với Diệp Thước cũng thường xuyên cãi nhau, không có chuyện gì tôi cũng quở trách em ấy vài câu, em ấy cười hì hì chứ chưa bao giờ nổi giận cả."
"Nhưng tôi phát hiện anh ấy đối xử với tôi không tốt như trước nữa.
Hôm nay anh ta chọc tức tôi thế nhưng không xin lỗi tôi, hơn nữa còn không dỗ tôi mà lập tức xoay người đi luôn.
Mặc dù sau đó tôi mới biết là tôi trách lầm anh ấy, nhưng tôi cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều, lỡ như sau này anh ấy biến thành như vậy, cảm thấy tôi phiền, tôi đây phải làm sao bây giờ?" Tô Tử Dương thở phì phò nói "Tôi không thể nhịn được mà nghĩ, tôi và hắn bên nhau, có phải căn bản chính là sai lầm hay không? Thậm chí còn cảm thấy buông bỏ tôn nghiêm mà dựng dục hậu đại cho anh ta có phải là tôi thiệt thòi lớn không? Hắn ta căn bản không xứng để tôi phải làm vậy!"
Trong phòng cho khách, Lăng Triển Dực nghe Cố Phong trêu chọc "Chiến tranh lạnh là chuyện thường ở huyện! Tao là thấy mày thiếu ngược! Dừa! Chiến tranh lạnh càng tốt!" thì cang buồn bực: "Mà mày có biết nguyên nhân chiến tranh lạnh là gì không? Chỉ bởi vì tao ăn có hai quả dâu tây, có quả dâu tây luôn á! Em ấy tưởng còn có hai quả là hết, nên không nỡ ăn.
Dâu tây đó là mẹ tao mua, tủ lạnh còn nhiều lắm, tao biết trong tủ lạnh còn đó, nên mới chọc ẻm, cố ý ăn hết hai quả dâu tây trong tay ẻm.
Mày mới tham ăn á! Đây là tình thú, tình thú biết không, mày không hiểu...! Ừ, sau đó tao lại cảm thấy tao không nên ăn của em ấy, không nên biết ẻm hay tạc mao còn cố ý trêu ẻm.
Nhưng sau đó tao đã lập tức vào nhà bếp rửa sạch nguyên một dĩa lớn đem ra, dị mà em ấy vẫn còn giận, còn rơi nước mắt! Tao nịnh nọt đủ thứ đều không thèm liếc nửa con mắt nhìn tao, thậm chí nửa đêm còn lén khóc.
Vốn dĩ trước khi ngủ tao đã dỗ xong, haizz, bây giờ em ấy lại nói với tao muốn bình tĩnh một lát, tao buộc lòng phải qua phòng cho khách lạnh lẽo này..."
Cố Phong cười ha ha, không đồng cảm chút nào: "Tụi bây làm tao mắc cười quá hà!"
"Ai cho mày cười, mau nghĩ cách cho tao, mày nói coi cuối cùng là chọc em ấy chỗ nào? Tao nghĩ không đến mức là chỉ vì hai quả dâu tây kia chứ? Này cũng xàm quá rồi!"
Cố Phong châm điếu thuốc, chậm rì hút một hơi, chỉ thẳng trung tâm vấn đề mâu thuẫn: "Lúc ấy mày có phải chưa có dỗ cậu ta vui vẻ liền lập tức xoay người đi mất đúng không? Cái lúc trước khi vào nhà bếp?"
"Đúng rồi, tao thấy em ấy có biểu hiện sắp nổi nóng, nên tao mới chạy nhanh vô bếp rửa dâu tây cho ẻm đó!" Lăng Triển Dưc hô oan quá quan ơi "Tao còn tưởng em ấy thấy dâu tây sẽ lập tức vui vẻ! Ai dè không phải vậy!"
Cố Phong gật đầu hiểu rõ: "Quả nhiên là như vậy."
"Chuyện gì xảy ra à? Mày biết tại sao lại thế?! Mau nói, đừng có úp úp mở mở!" Lăng Triển Dực truy hỏi.
"Vị khi nhà mày, bị mày chiều hư, thì bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.
Mày mà có chỗ nào không đúng, cậu ta sẽ cho rằng mày không còn yêu cậu ta cưng cậu ta như trước nữa.
Hơn nữa suy nghĩ con người là bay cao bay xa bay luôn, lỡ như cậu ta nghĩ sâu xa hơn một tí, là sợ mày sau nè sẽ không đối xử tốt với câu ta nữa, dù cho cậu ta tức giận hay là rơi nước mắt cũng kệ, mày đều làm lơ hết, vậy chắc là cậu ta sẽ buồn chết đi được đúng không? Từ phủng trong lòng bàn tay đến đạp dưới lòng bàn chân, chênh lệch cực lớn nha!"
Lăng Triển Dực nghe vậy, trái tim như được khai sáng, cười to va tiếng: "Ha ha ha! Hoá ra là vậy! Hoá ra là vậy! Được nha Cố Phong! Tiểu tử mày vậy mà có hiểu biết về tình yêu, tao cám ơn mày nhiều! Đúng là giúp tao giải quyết vấn đề lớn!"
"Bây giờ đã biết tại sao người ta tại sao tức giận tại sao đau lòng chưa?" Cố Phong dập tắt tàn thuốc "Nhưng mà tao cảm thấy mày vẫn nên từ từ hẵn đi tìm cậu ta, bây giờ mày cứ nên ngoan ngoãn ngủ trong phòng cho khách chịu đựng ghẻ lạnh đi, nếu không vị kia nhà mày thực sự sẽ bị chiều hư.
Mày đó, cũng đến lúc mày cho cậu ta biết mày không phải thời khắc nào cũng sẽ dỗ cậu ta, chỉ cần làm cậu ta hiểu rõ, trong lòng mày có cậu ta, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mặc kệ cậu ta là ok."
Lăng Triển Dực lắc đầu từ chối: "Như vậy sao được! Em ấy yếu ớt như thế, nếu như tao không cưng chiều em ấy, em ấy sẽ suy nghĩ miên mang! Bà xã chỉ có một, tao không dỗ ẻm chiều ẻm, tao phải đi dỗ ai chiều ai đây? Chẳng lẽ chờ người khác tới dỗ bà xã của tao rồi tao mới đi dỗ ẻm? Thế muộn rồi!" Dừng một lát, Lăng Triển Dực lại nói "Nhưng mà tao đếm nay cũng không đi làm phiền ẻm đâu, ngày mai tao sẽ thành thật nói chuyện với em ấy.
Tao muốn cho em ấy hiểu rõ, trong lòng tao em ấy tuyệt đối là sỗ một! Cuộc đời này, cả đời này, tao đều sẽ chiều ẻm yêu ẻm, làm cho em ấy trong lòng bàn tay tao vô pháp vô thiên, muốn làm nũng thế nào tuỳ hứng làm sao tao cũng đều sẽ không bao giờ bỏ mặc em ấy!"
"Được rồi được rồi, buồn nôn như vậy thì đừng có nói với tao, đi tìm vị kia nhà mày mà nói đi!" Cố Phong ngáp một cái "Vậy bây giờ mày không còn chuyện gì nữa đúng không? Không có gì thì mau cúp máo đi, tao buồn ngủ muốn chết rồi, bây giờ sắp 3 giờ sáng rồi đó, làm ơn đi đại ca, lần sau dùng não của mày suy nghĩ cho kỹ, đừng có mà lựa cái giờ này quấy rầy không cho tao ngủ.
Bây giờ tao bận chuyện công ty, mỗi ngày đều phải thức khuya dậy sớm, cuộc sống tao dễ dàng lắm sao ta?"
Lăng Triển Dực đã giải quyết xong vấn đề ban đầu, đương nhiên không còn gì phiền não.
Anh không quấy rầy Cô Phong nữa, lập tức nói: "Ừ, đêm nay cám ơn mày, hôm nào tao mời mày uống rượu, rượu vang đỏ trân quý của tao có thể sớm ngày mang ra cảm tạ đại ân của mày.
Mày đi ngủ đi, chuyện công ty còn phải nhờ mày tốn công tốn sức đó ha ha.
Sau này mày quen bồ tao cũng sẽ thay mày gánh trách nhiệm chuyện công ty!"
Cố Phong bĩu môi, chỉ bằng mày, mày mà bỏ được thời gian bám dính với vị kia nhà mày để tiếp tao cùng tao làm việc à? Có ma mới tin!
Tất nhiên Cố Phong không nói ra loại nghi vấn này.
Hắn tuỳ tiện ừ một tiếng rồi cúp máy, leo lên giường giang tay nằm hình chữ X rồi mau chóng ngủ thiếp đi.
Khối u trong lòng Lăng Triển Dực được cắt bỏ, anh không lăn qua lộn lại nhíu mày đau đầu suy nghĩ nữa.
Đầu dính gối đã mau chóng ngủ mát, trong mộng còn mơ thấy ngày mai anh thành thật cho Tô Tử Dương thấy rõ tâm ý của anh, sau đó còn mơ thấy anh cho Tô Tử Dương một cái nhẫn.
Cái nhẫn đó mặc dù không phải nhẫn cưới, nhưng có một lớp bảo đảm này, cuối cùng Tô Tử Dương cũng có thể yên tâm...
Trong lúc ngủ mơ Lăng Triển Dực cũng không quên dặn mình, ngày mai tỉnh dậy, chuyện thứ nhất chính là ra ngoài mua nhẫn! Nhất định phải mua nhẫn! Đúng rồi, còn phải mua hoa nữa! Anh phải quỳ xuống cầu hôn! Trước tiên làm cho Tô Tử Dương thật an tâm mới được! Miễn cho vật nhỏ mãi miên man suy nghĩ, mặc dù nhẫn cũng chả giải thích được vấn đề gì, nhưng tổng so với không có nhẫn vẫn tốt hơn nhiều.
Bên kia, Lạc Dương cũng đang khuyên Tô Tử Dương: "Chuyện này có đáng hay không, không phải chỉ từ một chuyện nhỏ như vậy để đánh giá.
Anh ta đã làm nhiều chuyện tốt như thế cho cậu, chỉ là bất cẩn làm một chuyện có lỗi với cậu.
Huống hồ, cái chuyện có lỗi này của cậu cũng là cậu tự phán đoán, có thế cậu đã thất vọng với anh ta rồi? Mất tin tưởng vào tương lai nhanh như vậy"
"Tử Dương, cậu có từng nghĩ qua, cậu nghĩ như vậy, những ý nghĩ liên quan đến ý nghĩ này khống chế tâm tình cậu, làm cậu làm ra một số hành động có thể thương tổn đối phương thì sao? Anh ta cũng là con người, là một người bình thường.
Cậu không nói rõ, anh ta làm sao biết được trong lòng cậu nghĩ như thế nào.
Có khả năng anh ta còn để tâm những chuyện nhỏ nhặt mà đi vào bế tắc, cho ràng cậu là bởi vì hai quả dâu tây mà trở mặt với anh ta.
Vừa nhìn đã biết anh ta là loại người lấy cậu làm chủ, cậu vừa giận, phỏng chừng anh ta ngay cả chủ kiến cũng không có, suy nghĩ cứ rối bời, cậu để anh ta suy nghĩ cho kĩ sao mà được? Làm thế nào để phỏng đoán tâm tư của cậu? Anh ta chỉ biết càng ngày càng rối loạn, nói không chừng còn sẽ làm ra một số chuyện làm cậu tức giận thêm.
Nhưng đó đều không phải ý muốn của anh ta, có lẽ anh ta chỉ là không biết phải làm như thế nào mới có thể làm cậu không tức giận nữa...."
"Bây giờ cứ ngủ một giấc, không có vấn đề nào không thể giải quyết cả.
Buổi sáng ngày mai hai người cứ tâm bình khí hoà mà nói chuyện cho rõ, tôi tin tưởng chuyện này của hai người chỉ là chuyện nhỏ, chả có gì hết."
"Ừm." Tô Tử Dương cũng dần dần bình tĩnh lại, nghe lời đề nghị của Lạc Dương.
"Không nên hơi tí lại mất tin tưởng vào tương lai, phán đoán một số chuyện còn chưa phát sinh.
Cứ như vậy cuộc sống còn ý nghĩa gì.
Cố lên, Tử Dương, tin tưởng bản thân, cũng tin tướng anh ta, các cậu nhất định sẽ hạnh phúc!"
"Ừ, cảm ơn anh.
Lạc Dương, anh cũng sẽ hạnh phúc!"
"Ừm, đúng vậy, chúng ta nhất định đều sẽ hạnh phúc!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...