Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm


Chỉ là, mặc dù không thể ăn, nhưng nếu có thể lén cắn mấy miếng cũng không tệ.

Lăng Triển Dực lặng lẽ rút cà vạt đã bị nới lỏng ra, sau đó cởi áo khoác, nâng đầu gối quỳ bên mép giường, hai tay chống ở hai bên người Tô Tử Dương, hơi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Nụ hôn kia không mang theo tính xâm lược nào, chỉ là thăm dò mà ngập ngừng chạm vào, lướt qua liền ngừng.

Lăng Triển Dực khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Tô Tử Dương đang ngủ say, đôi mắt khép hờ, cánh môi cũng hơi nhếch lên, trong lòng mềm nhũn.

Anh nở một nụ cười nhàn nhạt, cúi người tiếp tục hôn lên giữa mày của Tô Tử Dương, gương mặt, xương quai xanh...!Cuối cùng, một nụ hôn mềm nhẹ rơi trên cái bụng phồng lên của Tô Tử Dương.

"Uhmm..." Tô Tử Dương rên nhẹ một tiếng, một tay vô thức nâng lên che bụng lại, hiện ra trạng thái bảo vệ.

Ý cười trên mặt Lăng Triển Dực càng sâu, hành động mới vừa rồi của Tử Dương, nhất định là trong lúc mơ ngủ theo bản năng bảo hộ con của bọn họ phải không?
Thật là hạnh phúc quá...!

Tuy rằng ban đầu, chẳng qua Lăng Triển Dực chỉ mang tâm tư tò mò mới tìm tới cái người cùng anh có môt đêm kích tình này.

Nhưng vô hình trung, anh vẫn bị cậu hấp dẫn, ánh mắt anh ngưng tụ trên người cậu, luyến tiếc rời đi.

A...!Thật không ngờ rằng, Lăng Triển Dực anh cũng có ngày như vậy.

―― Sẽ dành toàn bộ cảm xúc của mình vì hỉ nộ ái ố của một người nào đó.

Đây...!Chính là yêu sao?
Trước khi tìm được đáp án, anh sẽ không lùi bước.

"...!A...!Tui muốn ăn thịt...!Tui muốn ăn thịt mà..." Tô Tử Dương lẩm bẩm nói mớ, không biết mơ thấy cái gì, đôi môi nửa khép nửa mở, chảy xuống một tia chất lỏng trong suốt.

Lăng Triển Dực bật cười, cả người mệt mỏi đều biến mất không còn dấu vết ngay lúc này.


Anh cởi áo sơmi ra, sau đó tắt đèn, lần mò bên mép giường rồi ngồi xuống, cởi giày với quần ngoài, bò lên giường!
Ai quy định nếu dọn hành lý đến phòng ngủ phụ thì phải sang phòng ngủ phụ ngủ? Hôm nay hiếm lắm mới có cơ hội, thừa dịp vật nhỏ này ngủ rồi mới có thể cùng cậu chung chăn chung gối, không bắt lấy cơ hội này mà để nó tuột mất không phải là hối hận thúi ruột sao?
Lăng Triển Dực nằm nghiêng bên cạnh, cánh tay dài vươn ra tránh đi bụng Tô Tử Dương, thật cẩn thận ôm người vào lòng.

Anh hôn lên giữa mày cậu, nhẹ nhàng nói 'ngủ ngon', sau đó kéo chăn lên đắp kín rồi mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.

Ngủ thôi ―― có thể ôm người mình quan tâm nhất đi ngủ cũng có thể coi như là một việc rất hạnh phúc đúng không?
Đang ngủ, Lăng Triển Dực hình như cảm thấy người trong lòng hướng vài ngực anh cọ cọ, lại tìm một tư thế thoải mái dán lên, hơi thở nóng rực thổi lên ngực anh, quả thực muốn lấy mạng mà!
Tâm viên ý mã* tỉnh lại, Lăng Triển Dực cảm thấy khô nóng không chịu nổi, muốn lật người lại không dám lật, đành phải len lén sờ người Tô Tử Dương hai cái cho đỡ thèm.

*Tâm viên ý mã: cảm thấy hài lòng với cái này nên muốn cái khác, đứng núi này trông núi nọ
Có lẽ, tạm thời ngủ phòng ngủ phụ cũng là một lựa chọn sáng suốt? Bằng không dùng tư thế như này đi ngủ, anh thực sự không nhịn được muốn làm cái gì đó, bạn biết đấy, tình dục bị gợi lên mà không cho nó phóng thích là một chuyện rất thống khổ.

Anh còn trẻ như vậy, nếu bị nghẹn hỏng rồi phải làm sao bây giờ? (=)))))
Vất vả nhịn đến hừng đông, Lăng Triển Dực đau khổ xuống giường, cuối cùng quyết định đi tắm nước lạnh――
..........!
――――――――――――――――――
Mn nhớ bình chọn cho mình nha (*˘︶˘*).。*♡.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui