Mụi người à, hôm nay toi phát hiện có trang reup truyện của tui gòi á! Buồn ghê! Mn đọc truyện vui vẻ nhé ????????
――――――――――――――――――
"Wow! Anh thật sự có người yêu rồi sao?" Tô Tử Dương kinh ngạc hô một tiếng, liên tiếp hỏi "Là cậu trai ở bệnh viện hôm đó hả? Tôi còn tưởng là bà con của anh đó! Trông cậu ta không đáng tin cậy lắm, mà anh quyết định cùng với cậu ta là được? Nhưng vóc người có vẻ ổn..."
Lạc Dương thấy Diệp Thước cầm cái ly chạy khỏi phòng ngủ mới thấp giọng trả lời: "Ừ, chính là em ấy.
Đáng tin hay không đáng tin thì sau này mới biết được.
Loại chuyện này giống như người uống nước ấm lạnh tự biết.
Tôi với em ấy bên nhau thật vui vẻ, tính tình em ấy mặc dù trẻ con một tí, nhưng cũng biết nhường nhịn tôi, tóm lại...!Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi!"
"Loại người như chúng ta, cả đời này không phải là muốn tìm được một người có thể răng long đầu bạc với mình sao?" Lạc Dương cười nhẹ nhàng, hỏi lại "Đừng chỉ nói chuyện của tôi, cậu thế nào? Vị kia có đối tốt với cậu không?"
Tô Tử Dương sửng sốt, sau đó bĩu môi: "Anh ta hả? Có ngon dám đối xử tệ bạc với tôi đi! Hơi có không đúng một chút tôi liền đuổi anh ta đi, nếu không nữa thì tôi sẽ thu dọn hành lý đi trốn, cho anh ta khỏi tìm được tôi luôn!"
"Cậu nha ――" Lạc Dương kiên nhẫn dặn dò: "Đều đã là người mang thai cả rồi sao tính tình vẫn cứ trẻ con như vậy? Tình yêu là cần cả hai người mới có, anh ta theo đuổi cậu không bỏ, anh ta đang cố gắng, cậu cứ mãi trốn tránh cũng không phải là cách.
Trước khi dọn đi tôi đã hàn huyên vài câu với vị kia nhà cậu, cũng đã giúp cậu thăm dò một phen, theo tôi thấy người đó không đến nỗi tệ.
Chính cậu cũng phải nắm cho chắc, không để vụt mất rồi hối hận không kịp.
Tất nhiên cậu có thể nhân lúc đang mang thai dạy dỗ anh ta một chút."
"......" Tô Tử Dương trầm mặc, liếc nhìn Lăng Triển Dực đang vứt rác ngoài cửa.
―― Lăng Triển Dực vốn đang dựng lỗ tai nghe lén, nghe câu 'Hơi có không đúng một chút tôi liền đuổi anh ta đi, nếu không nữa thì tôi sẽ thu dọn hành lý đi trốn, cho anh ta khỏi tìm được tôi luôn!' của Tô Tử Dương thì tức muốn nổ phổi, hoá ra vật nhỏ này còn chưa buông lỏng cảnh giác đâu, thật thiếu đánh mà!
―― Nhưng nhận thấy tầm mắt Tô Tử Dương lén nhìn lại đây, vẻ mặt Lăng Triển Dực lập tức trở nên ôn nhu hoà nhã, thậm chí còn quay đầu lại cười cười với Tô Tử Dương, đóng cửa rồi đi từ từ về đây.
Mặc kệ thế nào vẫn muốn nghe lén thêm nhiều thông tin vẫn tốt hơn.
Lạc Dương không nghe thấy Tô Tử Dương đá lại, hơi mỉm cười: "Được, cậu cứ nghĩ lại đi.
Tôi muốn đi làm cá kho, Diệp Thước hôm nay muốn giúp tôi thu dọn mà vội vàng cả ngày, tôi muốn thưởng cho em ấy một chút.
Thường xuyên liên lạc, có thời gian tôi sẽ tới thăm cậu." Dừng một lát, Lạc Dương lại nói "Chỉ cần vị kia nhà cậu đừng coi tôi như tình địch là được...!Cúp nha."
"Ừ...!Bye bye..." Tô Tử Dương cúp điện thoại, Lăng Triển Dực cũng vừa lúc đi về tới.
Tô Tử Dương liếc anh một cái, có hơi không được tự nhiên hỏi "Thu dọn xong chưa?"
Lăng Triển Dực gật đầu: "Ừ, phòng tắm, toilet đều thu dọn xong, em có muốn tham quan một chút không? Có kinh hỉ nha!"
Tô Tử Dương nâng tay lên, như lão Phật gia mở miệng vàng: "Vậy còn không mau qua đỡ tôi?"
Lăng Triển Dực bật cười, tiến lên một bước, một tay vươn ra để cho Tô Tử Dương đặt tay lên trên mu bàn tay, một tay đặt lên ngực rồi cúi đầu: "Tiểu tổ tông yêu dấu của anh ơi, mời ――"
Tô Tử Dương hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, dưới sự hướng dẫn của Lăng Triển Dực trước tiên đi toilet gần nhất nhìn.
Thấy đồ dùng vệ sinh cá nhân có đôi có cặp, khoé miệng hơi nhếch lên.
Lăng khốn nạn này thật rất biết làm việc, bạn đúng là đừng nói, nhìn mấy cái ly thành đôi, trong lòng quả thật có loại cảm giác ưu việt khi được chiều chuộng.
Đi một vòng hết toilet, Lăng Triển Dực lại dẫn Tô Tử Dương đi phòng ngủ chính.
Tô Tử Dương khẽ cau mày, phòng ngủ cậu cũng cần coi hả? Lúc nãy cậu vẫn luôn ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng cũng nhìn Lăng Triển Dực luôn đi tới đi lui giưa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, tróng lúc đó Lăng Triển Dực chưa từng dừng lại ở phòng ngủ chính thời gian quá lâu...!
Hay là...!Tên khốn này cũng thay đổi đồ đạc trong phòng ngủ của mình?
Tô Tử Dương đã tức giận lại lo lắng còn hơi chờ mong mà đẩy cửa phòng ngủ mình ra ――
Quả nhiên, trang trí có một ít thay đổi.
―― Quần áo trẻ con trên đầu giường đổi thành quần áo hoạt hình cute mà Lăng Triển Dực mang tới, chất lượng vải cực kỳ tốt lại thoải mái;
―― Cái xe nôi kia vậy mà bị Lăng Triển Dực đặt kế bên giường lớn, hơn nữa cái kia cũng không phải xe nôi, à không, có lẽ nó vừa là xe nôi vừa là giường em bé, chỉ cần bấm vài nút là có thể chuyển đổi từ 'xe' thành 'giường'.
Càng quan trọng hơn là cái đệm nhỏ chăn nhỏ gối đầu nhỏ trên cái giường em bé kia đều quá manh quá đáng yêu, màu sắc đều là xanh nhạt, có viền hoa màu trắng, vừa ấm áp vừa sạch sẽ.
―― Trên tường phủ đầy poster đủ loại trẻ con, mỗi đứa đều làm người ta nhịn không được mà ẳm từ trong poster ra ôm vào ngực chà đạp một phen...!
Tô Tử Dương kinh ngạc, thấy trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp cảm động, cậu ngoắc ngoắc ngón tay với Lăng Triển Dực.
"Hả? Thấy thế nào?" Lăng Triển Dực đang đắc ý cho kiệt tác của mình, thấy cậu ngoắc tay liền ngoan ngoãn lại gần, không rõ lý do chớp chớp mắt.
Dáng người Tô Tử Dương so với anh lùn hơn một chút, lúc anh nghiêng người lại gần nhẹ nhàng nhón chân, khắc một nụ hôn lên trên má Lăng Triển Dực ――
"Đây là khen thưởng cho anh..."
..........!
――――――――――――――――――
Mấy bảo bối nhớ bình chọn cho mình nha (♡ω♡) ~♪(♡ω♡) ~♪(♡ω♡) ~♪.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...