Tiểu Lâm Lăng nhìn núi rừng rậm rạo xung quanh, trong lòng thầm nghĩ.
Nơi này thật sự sẽ có người ở sao?
Tuy nói cảnh sắc trên núi rất đẹp đích xác làm mắt người ta không có người gian nghỉ ngơi, nhưng ở nơi , không có điện cũng không có hệ thống cung cấp nước uống, rất bất tiện, Lâm Lăng nghi hoặc có khi nào mình bị lừa hay không.
Nhưng bạn trai của cô dạo này có hành vi khác hẳn với người thường, chạy chữa cũng không có hiệu quả, đang lúc lo lắng, Lâm Lăng nghe người ta nói, âm dương sư gia chủ gia tộc An Bội đương nhiệm đang ở trên ngọn núi này, pháp thuật kỳ lạ; Lâm Lăng ôm hy vọng có thể thử vận may một lần, nhưng đi mãi cũng không thấy căn nhà nào, Lâm Lăng đang cân nhắc có nên về hay không, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước suối róc rách.
Lâm Lăng có chút mệt, liền đi theo tiếng nước suối, ngồi xuống rửa mặt.
Lúc đang rửa tay, Lâm Lăng đột nhiên phát hiện nước suối ở đây phát ra ánh sáng xanh, đến bàn tay cũng nhiễm một vần sáng, hơn nữa, Lâm Lăng cảm giác được khi rửa mặt xong làn da rất thoải mái, mọi tế bào trên da như được hoạt hóa.
“Thật thần kỳ.”
Xuất phát từ tò mò, Lâm Lăng đi dọc vào dòng xuống, càng đến thượng nguồn, vầng sáng màu xanh càng mãnh liệt.
Một trận nước ầm ầm, mơ mơ hồ hồ đã nghe đươc tiếng thác nước.
Lâm Lăng đi qua rừng cây, trước mặt hiện ra một màn sương trắng.
Cảnh sắc quá đẹp! Lâm Lăng từ đáy lòng ca ngợi. Nhưng dư quang nhìn thoáng qua, đột diệt phát hiện bên thác nước một nam tử tóc dài đang ngồi, nửa trên xích lõa, hệ thể chỉ dùng một chiếc khăn tắm vây quanh, quơ chân đá bọt nước c.
“A! !” Lâm Lăng phát từ bản năng cao giọng thét lên.
Nam tử tóc dài nghe thấy tiếng nữ nhân, quay lại là một người xa lạ, vội vàng vơ lấy ki-mô-nô bên cạnh phủ lên.
Hai người xấu hổ đối diện.
“Làm sao vậy?” Trong nước một nam hài vươn lên, trên tóc dính nước nhiễm một tầng sáng màu xanh, giống như màu nước suối y đúc.
Nam hài đi lên, hiển nhiên không chú ý đến tồn tại của Lâm Lĩnh, nam nhân tóc dài liền kéo nam hài vào trong ngực, dùng ki-mô-nô của mình bọc lên .
Lâm Lĩnh lấy lại tinh thần, mới phát hiện nhìn nam nhân đang tắm là hành động thất lễ cỡ nào. Lâm Lĩnh vội vàng xoay người.
…
Lâm Lĩnh đùa nghịch chén trà, bởi vì không có ý tốt, chủy chung không dám ngẩng đầu đối diện với hai người.
“Tôi chính là An Bội Tấn Nhất, có chuyện gì mời cô cứ nói .”
“Cái kia…” Lâm Lăng nâng đầu, chỗng lại con ngươi mỉm cười của An Bội Tấn Nhất, không khỏi đỏ mặt “Là như vậy, bạn trai của tôi giống như bị quỷ nhập vậy, rất khác thường, cho nên mới đến tìm An Bội tiên sinh, muốn ngài đến hỗ trợ chúng tôi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngay khi anh ấy trả hết nợ, tôi nghe nói anh ấy gặp phải một chuyện rát kỳ quái, tôi cá là chuyện hắn khác lạ có liên quan đến chuyện này…”
Bạn trai của Tiểu Lâm Lăng tên là Điền Quảng Ngạn, rất thích sưu tầm súng óng, sau khi gia nhập một xã đoàn săn thú, liền thường xuyên cùng các bằng hữu lên núi săn bắn.
Hôm nay, Điền Quảng Ngạn mang theo súng săn cùng các bằng hữu lên núi, lên tới đỉnh mới phát hiện bị lạc , trên núi di động không có tín hiệu, để tìm được các bằng hữu, Quảng Ngạn thường nổ súng để báo vị trí của mình.
Quảng Ngạn đi vào một nơi càng ngày càng âm u, nhưng lại rất tanh tưởi, quảng Ngạn tâm sinh phiền chán , nổ thêm mấy phát súng.
Bả vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ, Quảng Ngạn liền chỉa súng về người phía sau, phát hiện là một lão nhân tóc vàng dài .
“Ông là ai?”
“Tiểu tử, đừng nổ súng nữa, cậu nổ súng, đem con cháu của tôi dọa không dám ra đây.” Lão nhân mỉm cười, lộ ra hai hàng răng nanh sắc nhọn.
Quảng Ngạn trong lòng một trận sợ hãi, thần kinh toàn thân đều khẩn trương lên, trong lòng xoay chuyển, vừa rồi rất lâu cũng không có thấy ngôi nhà nào đây, lại không phát hiện ai cả, trên đường lá rụng rất nhiều, lão nhân kia thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng mình, mà không phát ra âm thanh nào cả, càng nghĩ càng cổ quái.
“Lão nhân gia, nhà ông ở đâu vậy?”
“Nhà tôi ở kế bên đây, rất nhiều năm.” Lão nhân cười đến lớn hơn nữa, hàm răng sắc nhọn càng không giống con người .
Quảng Ngạn lấy đủ dũng khí, bắn vào ngực lão nhân một phát, lão nhân kêu lên một tiếng đau đớn ngã xuống. Quảng ngạn vừa nhìn, đúng là một con chồn! Lập tức bị dọa mồ hôi lạnh túa ra, khiến lưng Quảng Ngạn ướt một mảnh, không nghĩ được gì nữa, cứ chạy như điên, vô tình lại trở về cánh rừng kia.
“Đây chính là anh ấy nói cho tôi biết, lúc ấy tôi chỉ nghĩ anh ấy nói đùa dọa tôi thôi, nhưng gần đây bộ dáng của anh ấy , làm tôi cảm thấy… Thật sự là bất khả tư nghị…”
“Bây giờ cậu ta thế nào?”
“Anh ấy thường xuyên rời nhà vào buổi tối, thích ăn thịt gà, hành vi … càng ngày càng giống động vật…”
“Chồn sao?”
“Đúng vậy…”
Mạt Thần nghe cảm thấy chán ghét, mắt vừa chớp “Đây là do gieo gió gặt bão, vì sao phải đánh chết lão nhân ấy? Ông ta gây bất lợi cho hắn sao ? Vạn nhất ông ta là còn người thì nên làm gì? Hắn giết chết một con người, có phát luật trừng trị, hắn đánh chết một còn chồn tinh, bây giờ cũng là trừng phạt của hắn.”
“Không thể nói như vậy…” Lâm Lĩnh vừa muốn cãi lại, lại bị ánh mắt sắc bén của Mạt Thần bức trở lại.
“Thì sao?” Mạt Thần mặt mày trở nên uy nghiêm, “Sinh mệnh con người so với động vật quý giá hơn sao? Vì sao giết chết động vật giờ gặp báo ứng lại muốn chúng tôi cứu, chỉ bởi vì động vật không có lời nói à?”
Lâm Lăng tuy lo cho bạn trai mình, nhưng nghe Mạt Thần nói như vậy, một câu cũn không nói nên lời.
“Tốt lắm tốt lắm ” An Bội tấn sờ sờ tóc Mạt Thần “Đừng nóng giận, tôi nghĩ được một cách vẹn toàn đôi bên .”
“Biện pháp gì?”
“Cô chuyển lời đến người nhà bạn trai cô, hắn cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm, sẽ không biết mình biến thành động động, hơn nữa sau khi chết sẽ trở thành súc sinh, cho dù có luân hồi cũng đời đời kiếp kiếp làm động vật.” An Bội Tấn Nhất cúi đầu nhìn Mạt Thần, Mạt Thần tức giận khi An Bội Tấn Nhất giúp đỡ người đó, mặt mày vẫn chíu chặt “Nếu muốn thoát khỏi lời nguyền , không phải tôi không làm được, sau khi cô trở về nói cho người nhà bạn trai cô, phải kêu bọn họ lập một linh vị cho con chồn kia, bên trên viết rõ ‘Sinh phụ’, như vậy, con chồn đó cũng sẽ không nguyền rủa con trai mình.” * địa ngục chỉnh lý *
“A?” Hiển nhiên Lâm Lăng cảm thấy như vậy không ổn, trên mặt lộ vẻ khó xử .
“Hơn nữa tới ngày cúng, phải đến ngọn núi đó cúng thịt gà và hoa quả, vừa đi vừa khẩn cầu ‘Phụ thân đại nhân, con đến hiếu kính ba’, chính là như vậy, tôi đã nói xong.”
“Thật sự… Thật sự làm như vậy có thể khiến Quảng Ngạn trở lại bình thường sao ?”
“Đương nhiên, nếu không tin, tôi cũng không có biện pháp.”
“Cám ơn, cám ơn An Bội tiên sinh, tôi sẽ nói cho người nhà anh ấy biết.”
Mạt Thần ngồi xổm bên suối rửa hoa quả, vẫn còn đang nhận An Bội Tấn Nhất giúp người đó, nhưng chủ ý An Bội Tấn Nhất đưa ra cũng coi như là một loại trừng phạt.
Mạt Thần nhẹ nhẹ thở dài một hơi. Trên gáy đột nhiên truyền đến một trận ấm áo, sau đó cả người lọt vào vòng tay của An Bội Tấn Nhất.
“Bảo bối than thở gì vậy?”
“Than thở anh là người tốt.”
“Còn sinh khí sao?”
“Anh đã quyết định rồi, em cũng không nói gì được, lại nói anh đề ra chủ ý tổn hại như vây, em muốn giận cũng giận không được.”
“Hôm nay tắm rửa không tận hứng, bị nữ nhân kia phát, chúng ta lại đến đi, nước tắm của kỳ lần bảo bối nhà anh nhà chính là nước thành trên trời…”
“Uy, đừng đánh trống lãng nha.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...