Bồ Công Anh Nở Muộn


Cậu có thể thôi nhắn những tin tàn sát trái tim tớ được không? Thực ra tớ cũng vậy, tớ cũng rất buồn khi cô dâu của cậu không phải là tớ.

Nếu như đêm nay có sao băng, tớ ước người cứu cậu năm xưa là tớ.

Dù sao tớ cũng bị khiếm thính rồi nên sẽ chẳng sao cả, lại còn được cậu đền bù, thật thích!
Ngoài những lúc lầy lội đùa dai thì không thể phủ nhận rằng Nguyên có khiếu nói chuyện tạo thiện cảm cho người đối diện, bởi vậy so với các thành viên của P547 thì điểm văn của cậu ấy luôn khá nhất.

Còn tôi, nửa kỳ đầu tiên của năm lớp mười một toàn khối có tất cả ba bài kiểm tra chung môn Văn tính hệ số hai thì cả ba bài điểm của tôi đều cao nhất.

Đối với người khác có thể chẳng là gì, nhưng đối với một đứa hiếm khi được đứng đầu như tôi thì thực sự ngọt lắm, giống như tôi cứ miệt mài chạy trên con đường dài thăm thẳm, còn vị ngọt ấy chính là vị của trái đào ở điểm đích.
Chỉ là, ngọt với tôi, lại trở thành đắng với một người nào đó từng được giải văn cấp thành phố.

Nhã Thanh giật cả ba bài kiểm tra vừa mới được trả của tôi, hối hả đem lên phòng giáo viên kiến nghị.

Tôi chạy theo bạn, nhưng tôi cũng như bao bạn học khác chỉ đứng nép ở phía cửa phòng thôi chứ không xông vào làm loạn như Thanh.

-"Vì Kiều Anh là con thầy hiệu trưởng phải không ạ? Cô sợ cho điểm thấp thì tháng này thầy giảm lương của cô sao? Nếu lý do là vậy thì em có thể chấp nhận được."
-"Nhã Thanh, em chú ý lời nói của mình."
-"Vậy cô cũng nên chú ý cách chấm điểm của mình.

Rõ ràng văn của em bay bổng mỹ miều hơn, trong khi đó cách viết của Kiều Anh không hề thống nhất, bài văn số một còn tạm chứ lời văn ở bài số hai rất thô, bài số ba còn không hề dùng biện pháp tu từ nào."
-"Nhưng bài văn số hai cô yêu cầu các em hoá thân vào chị bán bánh giò để viết ký sự đường phố phải không? Văn của em đúng là rất hay, nhưng một chị bán bánh giò bươn chải nắng mưa đạp xe rong ruổi trên khắp các con đường liệu lời lẽ có thể bay bướm như một nhà văn không em? Còn bài số ba, rõ ràng em đang thay lời một cậu bé bốn tuổi kể về tuổi thơ, cô phải hỏi lại em tại sao lại dùng quá nhiều phép so sánh và mẫu câu phức tạp như vậy?"
-"Vậy...vậy còn bài số một thì sao ạ?"
-"Bài số một em viết rất tốt, cô bị choáng ngợp bởi cách sử dụng từ ngữ linh hoạt của em, còn bài của bạn Kiều Anh lại khiến cô đồng cảm với nhân vật, bởi vậy ban đầu cô cho hai em bằng điểm nhau, sau đó thì cộng thêm 0.25 điểm cho Kiều Anh vì bạn viết sạch và ít tẩy xoá hơn."
Nhã Thanh không thể bắt bẻ được thêm nữa, các bạn học hầu như đều đồng tình với phân tích của cô giáo, mọi người tản dần ra sân chơi.

Tôi của năm ấy còn non nớt làm sao đã có cái nhìn toàn diện như cô, tôi chỉ viết theo bản năng thôi, khi hoá thân thành một nhân vật nào đó tôi thường sống trọn vẹn với cảm xúc của họ.

Có đôi lúc tôi bị nhập tâm quá khiến Mẫn Tiên tức điên, chị tỏ thái độ bằng cách cướp bút và sổ viết kịch bản của tôi, cù tôi một trận sau đó mới đi vào vấn đề chính.
-"Tao mặc chiếc váy nào đẹp hả mi?"
-"Váy nào cũng đẹp, dáng chị thon mà."

-"Mi chỉ được cái nói chuẩn.

Thế còn kẹp tóc, hồng hay tím? Cả tất nữa, nên đi tất giấy hay tất hoa sặc sỡ sắc màu? Son thì mi bảo màu cam hay màu đỏ là hợp lý? Mắt có nên kẻ chút cho sắc sảo không? Hay để nguyên cho dễ thương?"
Chị nhảy tưng tưng trên giường, mồm năm miệng mười luôn.

Điều gì đã khiến một người không màng nhan sắc trở nên điệu đà thái quá như vậy?
-"Chị bị động kinh hả?"
Tôi trêu, bình thường bị ăn đập rồi, nay bà ấy hiền lạ.
-"Không, tao bị động tình."
Hả? Gì thế? Nói xong còn cười tủm tỉm một mình chứ, mãi sau mới ngượng ngùng tâm sự đã liên lạc được với Alex rồi, hoá ra thời gian vừa qua bạn bận chuyển nhà.

Gia đình Alex hiện đang ở cách nhà chúng tôi tầm chục cây số, và Alex hiện đang theo học khối mười một hệ V, hệ chuyên văn hoá của trường tôi.

Biết tin tôi còn sốc nữa là Mẫn Tiên, buổi đêm chị có ngủ được đâu, cứ thao thức mãi, sớm ra đã lao dậy tỉa tót.

Thứ bảy được miễn đồng phục nên chị càng có cơ hội làm dáng, xinh đáo để đi ấy, các bạn nam hệ V gặp thần tượng liếc liên tục.

Tiên thì vẫn chảnh lắm, có bạn chạy qua rủ đi xem phim mà bà ấy phán cho câu xanh rờn.
-"Nếu bạn biết số nguyên tố thứ 1001 là bao nhiêu thì mình đi."
Xin chị, doạ người ta chạy mất dép rồi.

Đúng lúc ấy có một bạn nam mắt xanh, tóc nâu hạt dẻ đi qua, nhàn nhạt đọc một con số.

Tôi tất nhiên không đủ trình độ để biết đúng hay sai, chỉ biết mắt Mẫn Tiên đã long lanh như giọt sương sớm, tay chị cầm tay tôi vã mồ hôi liên tục, còn quay sang mấp máy môi.
-"Tao đã biết thế nào là tim tan rồi mi ạ."
Một người luôn khăng khăng khẳng định giả dụ tim có tan cũng chết toi xừ nó rồi chứ còn gì như Mẫn Tiên nay lại có thể chấp nhận được phép so sánh đó thì tim chị thực sự tan rồi.

Và tôi chắc chắn người đối diện mình chính là Alex, hình như Alex biết đọc khẩu hình miệng, vì xung quanh không ai biết Mẫn Tiên vừa nói gì, trừ cậu ấy, Alex phản bác.
-"Nếu tim tan thì cậu không sống được đâu."
Tôi choáng, đây hẳn là một nửa hoàn hảo của Mẫn Tiên.


Ngặt nỗi, chẳng hiểu sao Alex không hề chào hỏi người tối ngày chat với mình mà lại mỉm cười đập vào vai tôi.
-"Chúng ta lại gặp lại rồi, cậu còn nhớ tớ chứ, Kiều Anh?"
Nhầm hả? Tôi đã gặp cậu ấy bao giờ đâu mà kêu gặp lại? Còn biết tên tôi nữa? Tôi hoang mang quay sang nhìn Mẫn Tiên, sắc mặt chị tối sầm, giận dỗi bỏ về khu của hệ N.

Tiên đã giận thì dai lắm, mỗi lần bị chị giận là một lần tôi thấy mệt mỏi vô cùng.

Đã thế tôi còn bị trưởng FC P547, chính là Nhã Thanh ghi hận vụ điểm chác nên loại tên ra khỏi danh sách những người tham dự đêm biểu diễn đặc biệt của P547 dành cho fan VIP nữa chứ.
Buồn dễ sợ, bởi rất thèm khát được xem trực tiếp nên tối hôm đó tôi vẫn cứ bất chấp mà đến.

Bức tường chắn có vài cái lỗ nho nhỏ, tôi đặt chân vào đó rồi trèo lên xem trộm, có vài bạn cũng đứng gần chỗ tôi, nhưng khôn hơn tôi là các bạn đem ghế theo.

Tiếc rằng sân khấu ở xa quá, nhìn từ phía này mờ lắm, các bạn bỏ cuộc về hết, còn mình tôi vẫn tiếc nuối đứng đó, mãi cho đến khi có một người bất ngờ tiến tới ôm lấy chân tôi từ phía sau.
Tôi sợ giật thót cả mình, tại lo bị bác bảo vệ phát hiện.

Thật may, lúc ngoảnh ra thì không có bác bảo vệ nào cả, chỉ có cậu bạn thân của tôi đang cười rất gian.

Bạn bồng tôi xuống, phủi váy áo cho tôi rồi trêu chọc.
-"Hâm mộ tớ đến vậy sao?"
-"Hâm mộ thì có gì sai? Vậy còn cậu, sao biết tớ ở đây?"
-"Không thấy cậu ở khán đài nên tớ đi tìm."
-"Khán đài đông như vậy cơ mà, sao biết tớ không có mặt?"
Tôi thắc mắc, Nguyên thản nhiên đáp.
-"Thì liếc qua không thấy có ai xinh thì biết thôi."
Dã man, cứ cho người ta lên mây mới chịu được hả? Nguyên dắt tôi cùng chạy vào trong, vì có cậu ấy nên bộ phận an ninh cho tôi qua cửa.

Phía sân khấu Thái đang hát đơn, sau đó sẽ đến Trường, Công, Vũ và cuối cùng mới là Nguyên.

Trước khi vào phần biểu diễn của mình, cậu ấy bắt tôi mặc bộ đồ thỏ bông to thùng thình, tôi cứ nghĩ mặc vào để cổ vũ cho sung, ai dè người ta lôi tôi ra biểu diễn cùng luôn.


-"Nguyên Anh và thỏ Mai Ki An chúc các bạn một buổi tối vui vẻ."
Phía dưới vỗ tay quá trời, thỏ Mai Ki An tôi đây chỉ muốn lột đồ đấm cho cậu ấy một trận thôi.

Cũng may có đầu thỏ che chắn nên chẳng ai biết tôi đang xấu hổ cỡ nào, tôi đứng giữa sân khấu thả bóng bay, thi thoảng nhún nhảy chút cho đỡ quê.

Tôi nhảy gà ý mà, đâu như Nguyên chỉ cần nhấc chân lên là tưởng như đang lướt trên mây.

Cậu ấy có cái kiểu đổ rạp người về một phía nào đó nhưng vẫn giữ thăng bằng được, tôi mà làm thế chắc ngã sấp mặt luôn.

Nguyên còn rap nữa, vừa nhảy vừa rap cực chất, mỗi lần biểu diễn fan phát cuồng cậu ấy như nào tôi tất nhiên biết, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng thần tượng của mình thể hiện tài năng ở cự li gần như thế.
"Tớ thích cậu!
Từ khi tớ nắm tay dắt cậu
chạy dọc trên đại lộ Champs-Élysées đi xem pháo hoa,
tớ đã thích cậu mất rồi!
Này cô gái, nếu cậu muốn kết hôn với thần tượng của mình,
thì ới tớ một câu nhé!
Vị trí cô dâu của tớ, sẽ luôn để phần cho cậu.
Chỉ cần cậu ưng thuận, dù đang ở đâu, tớ cũng sẽ mặc vest chú rể và lao tới.
Cậu sẽ gật đầu chứ?"
Khán đài tưởng chừng nổ tung vì lời bài rap mang tính sát thương quá cao.

Tôi để ý có mấy bạn nữ gật đầu lia lịa, khóc nức khóc nở.

Tôi đứng trên này cũng rơm rớm rồi đây, vẫn biết chỉ là một bài hát, nhưng chi tiết cùng nhau xem pháo hoa trên đại lộ Champs-Élysées tình cờ trùng hợp với câu chuyện của chúng tôi, nó khiến trống ngực tôi đập dồn dập từng hồi.
Bao nhiêu năm trôi qua, vẫn chỉ có cậu ấy mới khiến tôi thổn thức nhiều đến thế.

Chỉ vài tin nhắn ngắn ngủi đại ý tớ buồn vì cô dâu không phải là cậu cũng đủ khiến tôi khốn đốn suốt nhiều ngày liền.

Mỗi tối tôi đều xem đi xem lại tin nhắn của cậu ấy, buổi đêm mơ mộng linh tinh đã đành, sáng ra vừa thức giấc miệng cứ tủm tỉm cười không khép được lại ấy.

Tỏ tình phải không? Nguyên ý, tỏ tình với tôi? Có vẻ như tôi hơi hoang tưởng nhỉ? Nhưng nếu không phải tỏ tình thì cũng là thính còn gì? Thính chất lượng cao hẳn hoi!
Nguyên để ý đến tôi từ bao giờ? Có phải ngay từ lần đầu tiên gặp nhau trên đại lộ Champs-Élysées như trong lời bài hát? Ôi tôi lại bắt đầu ăn dưa bở rồi đấy, nếu như thế thì cậu ấy phải thú nhận từ ngày cấp ba rồi chứ, đằng này cậu ấy bảo thổ lộ nhưng bị bạn đó từ chối cơ mà.

Vậy thì chắc mới dạo gần đây thôi nhỉ? Mỗi ngày tôi đều soi gương đến chán chê mê mỏi, tự hỏi dạo gần đây mình có điểm gì quyến rũ khác thường, nhìn mãi không ra, đành bạo dạn gửi tin nhắn cho bạn.
"Tớ có chuyện muốn hỏi cậu, cậu có nhà không để tớ qua?"
"Tớ đang ở nhà."

Nguyên nhắn lại, rất nhanh.

Tôi vui vẻ chọn một chiếc váy hoa, còn đang tết tóc đuôi sam thì dãy đèn trên tường nhấp nháy, hệ thống chuông cửa nhà tôi là vậy, mỗi lần có người bấm chuông đèn sẽ tự động sáng, tôi tưởng cậu ấy qua đón mình nên tâm trạng hồi hộp ghê lắm.

Tiếc rằng, người đứng ngoài cửa, lại chẳng phải Nguyên.
-"Kiều Anh, giúp tớ, là việc liên quan tới Mẫn Tiên."
Rất nhiều năm trôi qua mới có người nhắc tới tên chị, sống lưng tôi bỗng dưng lạnh toát.

Alex nhờ tôi viết hộ một bức thư, tôi trở vào viết cho bạn luôn.

Sau khi bỏ vào phong bì cẩn thận, lấy hết sức can đảm, tôi hỏi.
-"Mẫn Tiên...chị ấy sao rồi?"
-"Ổn.

Chỉ là thi thoảng bị lên cơn co giật, lúc đó sở thích duy nhất của Tiên là tự hành xác."
Alex không ở lại lâu được vì ba tiếng nữa bạn có chuyến bay về Mỹ.

Còn tôi đứng từ phía trên dõi theo bước chân hối hả của bạn, nước mắt tự nhiên ứa ra không ngừng.

Bi kịch năm đó cùng những ký ức kinh hoàng đua nhau ùa về như muối mặn chà xát lên vết xước loang lổ tưởng như đã lành trong tôi.

Tôi không biết tôi và Mẫn Tiên, ai là người đau hơn? Nhưng nếu chị ấy vẫn đau, tôi cũng không vui vẻ gì.
Màn đêm dần buông xuống, đèn đường lên dần, lơ đãng nhìn xuống đuôi tóc đang tết dở tôi mới chợt nhớ ra cái hẹn với Nguyên, vội vã ba chân bốn cẳng lao tới nhà cậu ấy.

Tôi sợ Nguyên sẽ đợi tôi, quả đúng như tôi lo lắng, Nguyên vẫn đợi tôi, cùng rất nhiều vỏ bia vứt bừa bãi trong phòng khách.

Nguyên nằm lười biếng trên chiếc ghế sô pha dài, lúc liếc thấy tôi, cậu ấy làu bàu.
-"Tớ đang sống rất ổn mà...là tại cậu trở về...tại cậu làm xáo trộn cuộc sống của tớ...tại cậu cười với tớ...tại cậu cho tớ ở gần cậu...tại cậu cho tớ hi vọng...cậu hẹn tớ nhưng chỉ cần ai đó xuất hiện liền quên mất tớ...cậu thật độc ác..."
-"Không...không phải đâu...cậu nghe tớ nói..."
-"Nghe gì? Cậu định kể cho tớ là cậu đã bật khóc khi chàng trai đó rời khỏi? Nếu vậy thì khỏi, tớ biết rồi."
Vậy là Nguyên đã qua nhà tôi? Tôi tiến tới, cố gắng làm dịu đi cơn tức giận của Nguyên, nhưng cậu ấy nhất định không cho tôi chạm vào, ngược lại còn cương quyết đẩy tôi ra.

Tôi bị ngã, cánh tay đập vào cạnh bàn sắc nhọn, máu chảy thành dòng, lúc đầu tôi còn thấy máu từng giọt rỉ xuống nền nhà một màu đỏ tươi, sau đó rất nhanh liền chẳng thấy gì cả, xung quanh chỉ một màu tối, đen thui.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui