Bồ Công Anh Bất Tử


12 giờ đêm
Cộp… cộp…cộp…
Tiếng cao gót đi trên sàn gạch từng bước uyển chuyển nhẹ nhàng, đập vào những vách tường vọng lại. Mái tóc trắng thảng khi đưa nhẹ, sống động như luồng gió. Đôi mắt xanh biếc không xúc cảm nhìn thẳng phía trước, trên hành lang trắng toát và dài hun hút. Thứ ánh sáng trắng trải rộng trên tường chỉ làm không gian thêm tĩnh lặng và lạnh lẽo.
Sau Sara, đôi giày thể thao vẫn bước theo đều đặn. Nhưng một chốc, bàn tay rắn chắc lại chống lên tường kìm giữ cơ thể không đổ ụ. Zan biết cơ thể lúc này đang kiệt sức tới kiệt quệ. Dẫu vết thương ở ngực trái đã cầm máu, nó vẫn thi thoảng nhói lên thấu buốt. Và toàn bộ sức lực của Zan gần như bị rút cạn. Zan vẫn cố chịu đựng và không hé môi nửa lời.
- Có lẽ đây không phải giờ tan tầm của sinh viên?
Mũi cao gót dừng lại. Trước mắt Sara, một cô gái cao với mái tóc dài đang hờ hững khoanh tay dựa tường. Mái tóc đen mướt của cô ta dày và đổ dài xuống tận sàn, vẫn còn cuộn tròn từng lớp trên lớp đuôi váy xanh nhạt. Đôi mắt xanh thẫm nhìn thẳng Sara và đã nhận ra những vết máu loang lổ trên cơ thể cô cùng tên vệ sĩ theo cùng. Khóe môi hồng thẫm nhếch lên ngạo nghễ.
- Nếu chưa dùng bữa tối, chúng ta sẽ cùng ăn?
Giọng Sara cất lên vẫn cao vút nhưng tỏ ra lễ độ.
- Zan đã lo việc đó!
- Em định thay hết bữa chính thành bữa phụ sao?
Ánh mắt xanh sắc khẽ liếc về phía Zan, cô gái thừa hiểu Zan đang chịu đựng điều gì.
- Zan biết thế nào sẽ tốt với em!
- Im đi Sara! Em cần biết vị trí của em và những gì em phải làm!
- Chị không có quyển quản lí nó! Muộn rồi, em xin phép về phòng trước.
Sara bước lướt qua cô gái tóc dài, không một mảy may để tâm. Zan bước theo vào đến ngang đôi mắt xanh thẫm đang nhìn cậu, cậu chợt dừng chân.
- Cô là chử mưu của những tấm ảnh chụp lén?
- Ta biết ngươi sẽ tìm ra. Hôm nay là một ngày thú vị chứ?
Ánh mắt nâu sẫm gằn xuống và nhìn kẻ bên cạnh cái nhìn đe dọa.
- Cô có thể làm gì tôi, nhưng không được đụng tới cô ấy.
Đôi môi thẫm cong lên đầy thích thú và ghé lại sát Zan.

- Xem ngươi có thể bảo vệ nó được bao lâu? Ngươi đã quên điều gì thì phải? Mười năm rồi, kẻ đáng mong đợi chuẩn bị trở về.
Toàn cơ thể Zan bất động, đôi đồng tử hiện rõ một nét bàng hoàng.
Khi những tia nắng đầu ngày rọi xuống nhân gian, hàng ngàn hàng vạn cây cỏ vươn mình hứng đầy những nắng ấm. Những giọt sương như pha lê đọng lại từ buổi đêm, long lanh phản chiếu sắc nắng vàng. Cả một vùng đất mọc rậm những thân dây leo, giăng mắc như một chiếc áo non sống động. Hàng vạn thân cây mảnh đan xen bỗng run lên những luồng run rẩy, như mảng thịt người khi gặp lạnh mỗi sớm mai.
Tin về một kẻ thắt cổ tự vẫn tại phòng 2C¬1 dãy C loan ra làm những kẻ bất cần đời nhất trong học viện Across cũng phải rùng mình. Mọi kẻ tọc mạch đều nghĩ ngay đến kẻ liều mạng đã treo ảnh chụp lén Nữ hoàng lên bảng tin và tin đồn thất thiệt tiếp tục lan rộng. Nhưng vì không có một thông báo chính thức nào từ phía học viện hay hội sinh viên, nên tin đồn vẫn chỉ là tin đồn không xác thực.
- Rốt cục có đúng là có kẻ đã tự vẫn?
Kein bật lon nước ngọt đưa cho Mun ở băng ghế cổ vũ trên sân thể thao. Cô nhận lấy với nụ cười gượng gạo.
- Thực sự đến lúc này em cũng không biết chắc có phải thật hay không. Các đàn anh trong hội sinh viên chỉ yêu cầu im lặng và làm mọi việc để chuyện này im đi.
- Nghĩa là họ muốn che dấu sự thực? Hay cũng không biết thực hư thế nào? Tại sao không điều tra rõ ràng?
- Em tin là bên trên chỉ tìm cách để giữ danh tiếng cho học viện thôi, anh Kein. Ở đây không thiếu những chuyện kinh hoàng bị ỉm đi đâu. Còn điều tra thì bên ban quản lí bọn em quyết định không nhúng tay vào. - Mun đang nghĩ tới kẻ cộc cằn là Zan và thầm nguyền rủa trong lòng. Bất giác, Mun liếc thấy Shin đang bước vào sân thể thao, trông cậu có vẻ đang nghĩ ngợi. Mun giơ tay vẫy vẫy ra hiệu.
- Anh Shin! Chỗ này nè. Anh Shin!
Mất khá lâu để Shin chú ý thấy và cậu tiến lại.
- Mày biến đi đâu mấy ngày nay mà tao không liên lạc được thế?
- Tao bận vài chuyện.
- Mày muốn gạt thằng này ra khỏi cuộc sống rồi phải không?
- Tao giờ không có thời gian đùa đâu!
- Mày…
- Anh Shin sao thế? – Giọng Mun nhẹ lại đầy lo lắng. Mấy vết thương trên mặt là thế nào? Đừng nói anh ngã xe, em thuộc rồi đấy.
Shin quay đi tránh tay Mun chạm vào mặt mình.
- Không sao. Hôm qua gặp mấy thằng đầu gấu.
- Lũ nào thế? – Kein hốt hoảng.
- Anh phải báo cảnh sát, anh Shin!

- Đừng quan trọng hóa lên, chưa chết là được rồi.
- Anh thật là… A! Sắp tới có lễ hội truyền thống của trường, hai anh nhớ đi dự nhé!
- Lễ hội truyền thống? Anh tưởng tổ chức vào 25/12 hằng năm chứ nhỉ? – Kein ngạc nhiên.
- Vâng. Nhưng vì vụ bùm xùm từ hôm qua nên hội trưởng đã quyết định làm trước một tháng để làm dịu dân tình.
- Anh đã nghe hội trưởng là một người xuất sắc và nhiệt tình mà.
- Phải đấy anh Kein, em rất ngưỡng mộ chị ấy.
- Gia thế cô ta thế nào? – Shin hỏi, trong đầu cậu hiện ra khuôn mặt một cô gái bí hiểm và ngang tàn hơn là xuất sắc và nhiệt tình.
- Này, em không ngờ dạo gần đây anh Shin biết quan tâm chuyện bên ngoài đấy nhé! Hội trưởng nghe nói là một tiểu thư danh giá cơ đấy. Trong học viện, cả các giảng viên cũng nể nang chị ấy nhiều.
- Có khi cô gái ấy mới xứng hơn với cái danh Nữ hoàng ấy nhỉ. – Kein chen vào. Mun bật cười che miệng.
- Với anh Kein thì ai xinh cũng là Nữ hoàng thì có, hihi.
- Đừng nghĩ xấu về anh thế chứ!
- Tin em đi, anh sẽ rõ hơn tại sao Nữ hoàng hiện tại lại mang danh Nữ hoàng. Hãy chờ lễ hội truyền thống năm nay nhé.
- Gì cơ? Tò mò quá đấy Mun.
Nói tới Nữ hoàng, mình Shin lại đuổi theo những suy nghĩ phức tạp và nhiều ẩn khuất. Cậu ngày càng cảm thấy có gì bất thường nơi cô gái ấy. Nếu cố gái ấy thật sự là cô gái bồ công anh, đã mười năm rồi mà thời gian không in hằn lên vẻ bề ngoài của cô một dấu tích nào của tuổi tác? Tạo sao cô khinh ghét con người tới thế? Và thay vì có một vệ sĩ, cô lại muốn có một nô lệ?
Thông tin về lễ hội truyền thống được tổ chức sớm nhanh chóng làm xôn xao các sinh viên, nhất là những tân sinh viên còn nhiều tò mò và lạ lẫm. Lễ hội của học viện Across luôn được tổ chức hoành tráng với sự chuẩn bị chu đáo và thú vị. Chỉ vài ngày, không còn mấy ai nhớ tới tin đồn kẻ tự vẫn, mặc cho kẻ đó thực sự đã biến mất cùng hồ sơ của hắn đã rút khỏi học viện. Hầu hết sinh viên hiện giờ đều rục rịch sửa sang và chuẩn bị cho lễ hội truyền thống. Sẽ có những cuộc chơi sôi nổi giữa các khoa, các màn biểu diễn tài năng ấn tượng. Lại thêm những cuộc thi bên lề tìm những gương mặt tiêu biểu trong khoa để tham gia dự hội thi chính. Vậy là không khí trong học viện sôi động hẳn lên.
Một buổi trưa dịu dàng với nắng nhạt và làn gió se se lạnh. Giữa thảm cỏ xanh như một dải lụa ngọc, một thân cây cổ thụ sừng sững vươn lên. Cành lá xum xuê tỏa bóng. Dưới gốc cây, chàng sinh viên đang ngồi im lặng, đôi mắt sẫm nâu chú mục vào màn hình laptop. Một tay Zan ôm cuốn sổ ghi chép thi thoảng ghi những nét chữ gãy gọn. Đôi mày đăm chiêu khẽ chau như suy nghĩ một vấn đề phức tạp. Những lúc yên tĩnh thế này mới là thời gian chính cho Zan học tập. Thảng hoặc, một làn gió luồn qua cánh mũi, Zan bất giác hít một hơi sâu đầy tràn một mùi hương quen thuộc. Một thứ mùi là lạ và say đắm không thể nhầm lẫn. Mùi hương từ một làn tóc trắng mềm…
Trong vòm cây lá đan xen, những chú chim nghển cổ nhìn một-điều-rất-lạ. Những biến lá dày run rẩy hàng triệu con mắt nhìn. Một nàng công chúa đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây. Vạt váy trắng rơi xuống đưa nhè nhẹ. Đôi mắt biếc tư lự nhìn vào một điểm xa xôi. Bất chợt, Sara nhắm nghiền mắt, một thứ mùi khó chịu xộc vào mũi cô.
- Zan! Thứ gì đó…
Roạt! Xoẹt!

Chỉ một giây nhanh như tia lửa điện, Zan đã xoay người và lưỡi dao sáng loáng bật ra nằm gọn trong tay cậu. Lúc này, cánh tay Zan đang duỗi thẳng và lưỡi dao kề ngay cổ kẻ lạ mặt vừa bước tới nơi gốc cây.
- Ngươi là ai? – Giọng nói tông trầm cất lên cùng ánh mắt gằm ghè nơi Zan. Nhưng kẻ lạ mặt vẫn đứng nguyên không chút sợ hãi hay mảy may, dẫu chỉ 1mm nữa, cổ hắn có thể bị xém đứt bởi lưỡi dao. Hắn mặc một chiếc áo choàng đen với chiếc mũ áo đội sụp xuống đầu. Từng con chữ âm điệu bay nhảy thoát ra từ họng hắn.
- Một cuộc tiếp đón không dễ chịu chút nào, Sara Sumata!
Đôi mắt Zan trợn trừng. Lưỡi dao trong tay cậu siết chặt và chỉ chực lia toạc động mạch nơi cổ kẻ lạ.
- Sao ngươi dám…
Nhưng Zan khựng lại. Ánh mắt sắc như lưỡi kiếm chỉ một tích tắc liếc lên nhìn cậu. Toàn bộ khuôn mặt núp dưới chiếc mũ trùm đen bỗng lóe lên hai tia xanh thẫm như mũi kim vút đến.
- Ngươi…
Một động tác xoay tay rất nhanh, cả bàn tay kẻ lạ đã tóm lấy tay Zan và siết chặt. Những móng tay nhọn cắm vào da thịt Zan như những vuốt beo đâm xuyên, bấy chặt.
- Sao ngươi không học cách lễ độ, tên nô lệ hèn kém!
Ánh mắt hắn lại liếc lên như xuyên thẳng vào kẽ lá dày.
- Cả cô cũng vậy, tiểu thư Sara!
Soạt!
Chiếc áy trắng rơi từ vòm cây, đôi cao gót nhẹ nhàng tiếp đất.
- Thả cậu ấy ra! – Giọng Sara chứa đầy quyền lực của một kẻ quyền quý. Ngay lập tức, những móng vuốt dài buông lơi tay Zan. Kẻ lạ định bước tới nhưng đã lập tức bị Zan chắn đường.
- Không được tới gần Nữ hoàng!
Khóe môi áo choàng đen nhếch lên một nụ cười.
- Tôi chỉ đến thông báo đôi điều, tiểu thư Sara. Chắc hẳn cô rõ hơn ai thời khắc quan tọng đang tới gần. Khi gió ngừng, khi cây trút lá, chủ nhân tôi đang chờ đợi nó từng ngày. Và chủ nhân hi vọng sẽ gặp cô sớm khi ngài tỉnh dậy. Đây là chút quà mang lòng thành.
Bàn tay hắn đưa ra, một chiếc hộp đỏ thẫm như màu máu vuông vức và sang trọng. Ngay khi Zan nhận lấy nó, kẻ choàng đen cúi đầu và quay đi. Hắn mất hút sau một gốc cây như một luồng gió.
Chiếc hộp trên tay Zan khẽ động cựa, cậu liếc nhìn về phía Sara. Trông mặt cô lạnh tanh không một xúc cảm.
….
Tan học.
Sân trường tấp nập những người và những xe. Ở một góc của lối đi vào khu gửi xe, Mun đang đứng nép mình quan sát. Cô nhận một nhiệm vụ quan trọng từ ban quản lý và đương nhiên là khó khăn vô cùng.
Cửa sau của chiếc ô tô sang trọng vả nổi bật đóng sập lại. Zan định vòng lên trước mở cửa xe nhưng bất giác, cậu khẽ nhíu mày. Zan xoay người và bằng một động tác thô bạo, cậu xô ầm kẻ lén lút vào cửa kính đen của con xe. Bàn tay rắn như thép của Zan tóm gọn chiếc cổ trắng xinh xẻo và chỉ trực xiết chặt lại.
- Tôi không cố ý. Tôi không… - Mun hốt hoảng kêu thét lên. Hàng trăm con mắt xung quanh từ xa hướng vào. Nhưng chỉ một cái liếc nhìn đe dọa cảu Zan, tất cả lại giả vờ trở về công việc của mình.

Zan thả Mun ra vì biết cô không khác một con mèo hen yếu đuối. Mun dẫu muốn run bắn lên nhưng vẫn đứng thẳng dậy và cố tỏ ra bình tĩnh.
- Tôi chỉ có chuyện muốn nói.
Ánh mắt đáng sợ của Zan đưa qua chỗ khác như chỉ muốn Mun nói nhanh và biến nhanh.
Mun nuốt khan, rồi cô nặn ra từng chứ.
- Tôi… có thể…gặp… Nữ hoàng?
Mun giật bắn vì ánh nhìn sắc như dao của Zan trừng trừng đâm xuyên vào mắt cô.
- Được, được rồi! Nói với cậu thôi cũng được. Chuyện là lễ hội truyền thống của trường sắp tổ chức và ban quản lí chúng tôi năm nay muốn có một tiết mục ấn tượng của khoa nghệ thuật. Chúng tôi muốn mời Nữ hoàng…
- Không!
Zan đáp một từ duy nhất lạnh tanh và đáng sợ, rồi cậu quay người lên mở cửa xe trước.
- Đây là ý của hội trưởng! – Mun giật giọng. Zan chợt khựng lại, suy nghĩ chạy rất nhanh trong đầu.
- Nếu không có thay đổi gì thì quyết định vậy đi! Chúng tôi sẽ báo lại thời gian và cách tổ chức chương trình!
Nói liến thoắng rồi Mun cắm đầu chạy một mạch đi, không kịp để Zan phản ứng lại. Cô chỉ cần biết thế là đã xong nhiệm vụ. Cô nép ở một góc thở hổn hển và miệng lại liên tục nguyền rủa kẻ cộc cằn.
Zan ngồi vào xe và đóng sầm cửa lại. Dẫu sao đó cũng không phải chuyên quan trọng vào lúc này. Cậu nhìn lên gương chiếu hậu và thấy Sara đang ngồi yên lặng, đôi mắt chú mục vào chiếc hộp quả đỏ cậu để đầu xe. Dẫu ánh mắt ấy vô cảm nhưng Zan vẫn đọc được chút gì lo lắng và rối bời. Zan hiểu Sara hơn ai hết.
- Cô chủ đói chưa? – Giọng Zan nhẹ nhàng. Cậu gạt cần và bắt đầu cho xe chuyển bánh. Nhưng bỗng, cậu thấy đầu váng vất và mọi thứ trước mắt nhòe đi. Một tay Zan vẫn giữ vô-lăng, một tay ôm ghì lấy đầu. Có lẽ cậu đã mất máu nhiều dẫn tới kiệt sức, nhưng cả mấy ngày nay cậu đều cố chịu đựng. Song sức chịu đựng luôn có giới hạn.
- Ngươi muốn mất mạng hay sao, Zan!
Từ đằng sau, cánh tay Sara ôm lấy cổ Zan và giọng nói cô kề sát tai cậu.
- Tôi hi vọng mối quan tâm của cô chủ là thật lòng!
- Một kẻ ngốc! Ai sẽ lo cho bữa ăn của ta nếu ngươi gục xuống?
- Tôi không sao!
- Ta ghét câu đó!
Bàn tay Sara đẩy cằm Zan lên và vẫn từ phía sau, cô nhoài người hơn, đặt môi mình lên làn môi nhợt nhạt.
Chiếc xe vẫn lao thẳng đi, về phía cổng chính học viện. Nhưng đôi mắt người cầm lái không tập trung như thường lệ. Cơ thể Zan đang thả lỏng và chìm vào một thứ xúc cảm êm dịu mà cũng mãnh liệt. Cậu thấy sức lực đang dần hồi phục, như được tái sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui