Editor: socfsk
Hoắc Thế Quân dắt tay Thiện Thủy, hai người sóng đôi theo những bậc đá đi về phía cửa phủ trại. Lúc đã gần hoàng hôn, hai bên đường lửa đốt sáng rực, BaThỉ Vương dẫn phía trước, quay đầu về phía Hoắc Thế Quân nói: “Hoắc Thế tử, bộ tộc chúng ta đợi mấy tháng, rốt cuộc đã đợi được đến lúc có tin tốt, cả tộc đều rất vui mừng. Hôm nay bên trong mổ trâu nướng dê, Đại phi ta và Lam Trân Châu sẽ đi cùng Thế tử phi. Thế tử cứ thoải mái chè chén, về sau chúng ta chính là người một nhà.”
Hoắc Thế Quân mỉm cười nhìn Thiện Thủy một cái, đang muốn nói rõ ý đến chuyến này, chợt thấy ở cửa phủ trại có bóng người vội vàng chạy tới, sắc mặt kinh hoàng, đến trước mặt BaThỉ Vương nhỏ giọng nói vào tai hắn. Ba Thỉ Vương sắc mặt đại biến, giẫm chân nói: “Như thế nào như vậy!”
Hoắc Thế Quân thấy sắc mặt hắn đột biến, liền hỏi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì?”
BaThỉ Vương không muốn cho hắn biết rõ sự tình, đang muốn lấp liếm cho qua, trong cửa lại có một phụ nhân dáng vẻ xinh đẹp chạy ra, trên mặt còn vương một nửa nước mắt đã khô, hướng về phía BaThỉ Vương khóc lóc ầm ĩ: “Không thấy Lam Trân Châu, đã tìm nửa ngày mà không có tin tức. Trời cũng đã tối rồi, trong rừng còn có dã thú. Nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với nó, chàng chỉ có thể tay không đến Đại Nguyên, ta cũng không sống được nữa!”
Ba Thỉ Vương sắc mặt lúng túng, vội vàng quát dẫn phụ nhân kia đi vào. Thấy phu thê Hoắc Thế Quân cùng nhìn về phía mình, cũng dẫn khách đi vào, miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì, cũng chỉ là phụ nhân la lối om sòm, để phu thê thế tử chê cười.”
Có lời nói kia của phụ nhân, lại liên tưởng đến tình cảnh lần cuối Lam Trân Châu nhìn thấy mình, Hoắc Thế Quân cũng có thể đoán được một phần nội tình, nói: “Hôm nay ta tới đây, là muốn gửi lời thánh mệnh, chỉ là cũng không như quý bộ nghĩ. Bởi vì ta đã có thê thất (chính thất), lại lấy thêm công chúa quý bộ chỉ làm cho công chúa chịu uất ức. Hoàng Thượng cho như vậy là không ổn, chỉ có thể tìm một người khác. Hắn là Thế tử phủ Quảng Bình Hầu. Ngoài phụ thân là Quảng Bình Hầu, chiến công lừng lẫy, mẹ là trưởng công chúa Vĩnh thái, là trưởng nữ của đương kim Thái hậu. Năm nay thế tử mười bảy tuổi, thiếu niên thông minh tuấn tú, rất xứng đôi với công chúa.”
Vua Ba Thỉ giật mình, chờ hiểu rõ ra, thở phào một hơi, chợt vỗ đùi nói: “Sớm biết như vậy đã không nên giằng co!”
Cho nên Ba Thỉ Vương luống cuống như vậy cũng là do lúc trước nhịn một bụng nghẹn không lấy ra được.
Thì ra là mấy tháng trước Lam Trân Châu sau khi trở về Ba Thỉ, liền cầu xin mẫu thân nàng đi tìm Ba Thỉ vương, khẩn cầu phải hủy bỏ hôn ước này. Mẫu thân nàng và Ba Thỉ vương chỉ có duy nhất một con gái nàng, thường ngày rất cưng chiều, nhưng cũng biết được chuyện như vậy nếu ban đầu đã định ra rồi, sao có thể vì tâm tư con gái giờ thay đổi mà sửa đổi? Dĩ nhiên không đồng ý. Lam Trân Châu đeo bám dai dẳng không thấy hiệu quả, thấy ngay cả cửa ải mẫu thân cũng không qua được, nghiến răng một cái, kể hết tất tần tật mọi chuyện mà Thiện Thủy đã từng kể về Hoắc Thế Quân một lần. Bà cực kỳ sợ hãi, sau khi tự đánh giá, cuối cùng nói lại một lần nữa cho phu quân, vô cùng lo lắng nói: “Lúc đầu ta thấy tướng mạo Hoắc thế tử đường hoàng, cảm thấy là một người có thể phó thác cả đời, lúc này mới yên tâm gả nữ nhi cho hắn. Không nghĩ hắn là người như vậy, không phải là đẩy nữ nhi đang sống sờ sờ của mình vào trong hố lửa sao? Tộc đệ người kia chính là một ví dụ điển hình. Không được, chàng nhất định phải nghĩ cách, ta không thể gả nữ nhi cho một người như vậy!”
Tâm nguyện một đời Ba Thỉ vương chính là áp chế bộ tộc nổi dậy, lúc này mới nghĩ tới kết thân với đại Nguyên. Bây giờ biết chuyện như vậy, vừa là chuyện cả đời của nữ nhi, vừa là kế hoạch lâu dài của bộ tộc, cuối cùng cắn răng cắn lợi, quyết định xác lập ước hẹn như lúc trước, gả Lam Trân Châu cho Hoắc Thế Quân, lại không để lộ bí mật này cho hai người, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng Thế tử Vĩnh Định Vương. Thế nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới nữ nhi mình sẽ chơi trò mất tích trong thời điểm mấu chốt như vậy.
Hoắc Thế Quân nói: “Khách tùy chủ tiện, trước tiên vẫn nên tìm công chúa về là quan trọng nhất.”
Ba Thỉ vương trong lòng gấp gáp, chỉ là Hoắc Thế Quân không mở miệng, hắn cũng không dám bỏ lại. Hiện tại đối phương đều đã mở lời, thỉnh tội, vội vàng đứng dậy, sai người dẫn đại phi tới cùng Thiện Thủy, mình dẫn người chia nhau đi tìm khắp nơi.
Lam Trân Châu mất tích cũng có quan hệ trực tiếp với mình, Hoắc Thế Quân dĩ nhiên cũng dẫn theo người ra bên ngoài trại tìm. Mấy trăm người thắp đuốc, một đêm tìm sâu trong rừng. Cả đỉnh núi như được soát qua một lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng Lam Trân Châu.
***
Thiện Thủy ở cùng vương đại phi và một vài nữ nhân khác, mãi cho đến đêm khuya, nhìn thấy đoàn người đi tìm Lam Trân Châu trở về, nhưng vẫn không có chút tin tức của nàng, trong lòng hết sức hối hận lúc trước mình hồ đồ, thuận miệng bịa chuyện lại hù dọa người ta thật. Ngộ nhỡ Lam Trân Châu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ mình khó chối tội này.
Đại phi thấy nàng không yên lòng, cho là mệt mỏi, cũng không dám quấy rầy, sai người dẫn nàng về phòng nghỉ ngơi.
Thiện Thủy rửa mặt xong thì đi nghỉ, mình liền lên giường đờ đẫn. Chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy ở ngăn tủ góc tường truyền đến tiếng động. Đầu tiên nàng cũng không để ý, cho là gỗ để lâu ngày sẽ có tiếng. Một lúc sau vang lên một tiếng, nghe như có đồ đang động bên trong, giống như có con chuột chui vào. Do dự một chút, đang muốn ngủ lại nhìn qua, rốt cuộc chợt nhìn thấy cửa tủ rắc…a!! Tiếng động từ trong truyền ra, có một đồ lăn qua, giật mình, định thần lại lần nữa, trợn mắt hốc mồm. Thứ lăn lại đây lại là Lam Trân Châu!
“Buồn chết ta!!”
Lam Trân Châu nhìn thấy Thiện Thủy trợn tròn hai mắt, cho là nàng muốn gọi người, cuống quyết lăn một vòng đến cạnh chân nàng, ôm lấy chân nàng, “Đừng kêu, đừng kêu!!”
Thiện Thủy nhất thời hiểu ra.
Nhiều người bên ngoài thắp đuốc tìm nàng trong đêm như vậy, nàng lại rất đường đường chính tốt hơn, cư nhiên trốn ở chỗ này! Lo lắng lúc trước dần biến mất, khom lưng dìu nàng, nói: “Muội sao lại như vậy? Tự nhiên không nói một tiếng ẩn núp trong này. Bên ngoài có nhiều người tìm muội như vậy. Nhanh đi ra ngoài!”
Lam Trân Châu ngồi dưới đất sống chết không chịu đứng dậy, vẻ mặt đưa đám nói: “Muội nói thật với tỷ rồi, muội không muốn gả cho thế tử. Muội cầu xin phụ thân rất nhiều lần, còn náo loạn bảo muốn tìm cái chết, nhưng ông ấy vẫn muốn gả muội đi, còn phái người ra cửa nghênh đón, không cho muội ra ngoài. Muội biết hôm nay mọi người đến, liền trốn ở trong này. Vốn là muốn nói ngay trước mặt thế tử cho rõ ràng, cầu xin người bỏ qua cho muội. Đợi đã lâu chỉ có tỷ đến đây, không thể làm gì khác hơn là cầu xin tỷ, cầu xin tỷ ngàn vạn lần giúp muội nói một lời, muội thật sự không hợp với người, đừng ép muội gả cho người. Nếu các người còn ép muội, muội thà đi tìm cái chết!” Đang nói chuyện nàng rút một con dao nhỏ từ trong giày ra, hướng vào cổ họng mình.
Thiện Thủy vừa tức giận vừa buồn cười, vội nói: “Đừng nói nhảm! Hôm nay chúng ta tới đây cũng không phải ép muội gả cho hắn. Hoàng Thượng truyền ý chỉ xuống, gả muội cho Thế tử Quảng Bình Hầu.”
Lam Trân Châu nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện sẽ đột nhiên biến chuyển như vậy, sững sờ chốc lát, mở to mắt nói: “Thật?”
Thiện Thủy cười nói: “Dĩ nhiên, muội còn tìm cái chết như vậy, cẩn thận truyền đi khiến người ta chê cười.”
Lam Trân Châu ném dao nhỏ đi, bò dậy từ dưới đất, nói: “Thế tử Quảng Bình Hầu đó, là ai?”
Thiện Thủy nói: “Hắn là Trương Sưởng, năm nay mười bảy tuổi, ta đã thấy mặt, văn võ song toàn, rất xứng đôi với muội. Về sau muội gả cho hắn, chúng ta chính là thân thích.”
Lam Trân Châu oán giận nói: “Sao không có người nào nói sớm? Hại muội lo lắng lâu như vậy.”
Nàng hoàn toàn có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, đối với vị hôn phu mới này, dĩ nhiên ôm một bụng hiếu kỳ, hỏi thăm không ngừng. Thiện Thủy biết, thật ra cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi, ứng đối mấy câu, lại giục nàng nhanh đi ra ngoài, rốt cuộc Lam Trân Châu cười hì hì đồng ý.
Thiện Thủy mặc áo quần chỉnh tề đưa nàng đi, Lam Trân Châu đến cạnh cửa, chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, mặt đồng tình nói: “Thế tử phi, có thể tỷ cho rằng muội nhiều chuyện, nhưng muội vẫn muốn nói với tỷ vài điều. Trong bộ tộc muội có một thúc thúc, thoạt nhìn rất giống thế tử, vô cùng bình thường. Sau này mới biết, đóng cửa lại phía sau, chuyện ưa thích nhất chính là dùng các loại phương thức hành hạ nữ nhân của hắn, cái gì roi da nhỏ nến, còn dây thừng. Sau khi xảy ra chuyện rồi, phụ vương muội chấn vấn hắn tại sao làm vậy, hắn nói những nữ nhân kia đều không phản kháng, chỉ mặc cho hắn hành hạ, hắn mới ngày càng lớn mật. Cho nên muội nói với tỷ, về sau nếu hắn đối xử với tỷ như vậy, tỷ ngàn vạn lần không được nhịn. Càng nhịn, gan hắn càng lớn, chỉ có tỷ là chịu khổ sở.”
Thiện Thủy thấy nàng nghiêm túc nói, thật sự là rất tốt bụng nhắc nhở mình, nhịn cười nói: “Ta cũng nói thật với muội, chuyện lần trước ta nói với muội, thật ra đều là chuyện bịa truyền miệng. Thế tử là người vô cùng bình thường. Lần trước ta cho muội xem mu bàn chân bị thương cũng là do cái khác, không liên quan đến hắn.”
Lam Trân Châu giờ mới hiểu được. Thì ra là người ta không muốn nàng vào cửa, lúc này mới dùng lời hù dọa, cố tình để mình nghe gió đoán mưa, giật mình một cái. Trong lòng cũng biết không biết là buồn bực, hay là thẹn thùng, chỉ là còn chưa cam lòng, ngẩn ngơ bất động.
Thiện Thủy thấy nàng bất động, mở cửa giúp nàng, cười nói: “Về sau muội đến Lạc Kinh, chờ ta trở về, có rảnh chúng ta…” Đang nói một nửa, chợt cả người run lên, câu nói kế tiếp cũng nuốt xuống.
Hoắc Thế Quân chận ở ngoài cửa, hiện tại hắn đang tựa vào cửa. Thấy cửa mở ra, nhìn Thiện Thủy hơi hạ thấp cằm, coi như chào hỏi.
Hắn ở ngoài cửa, họ ở trong cửa, lời vừa mới nói nhất định cũng đã lọt vào tai hắn rồi.
Lam Trân Châu đột nhiên thấy Hoắc Thế Quân đứng ở trước mặt, dù sao cũng là nam nhân lần đầu tiên nhìn trúng, lại rơi vào kết cục như vậy. Mặc dù biết thánh chỉ đã hạ muôn vàn khó khăn sửa lại, trong lòng cũng có chút không cam tâm, lại cảm thấy uất ức nhìn Thiện Thủy nói: “Hoắc thế tử, tỷ ấy lại gạt ta như vậy! Chàng thật sự không chào đón ta sao?”
Hoắc Thế Quân quét mắt về phía Thiện Thủy đã bắt đầu lui lại phía sau, lại nhìn Lam Trân Châu, trên mặt chợt nở nụ cười cực kỳ thân thiện, hơi hạ giọng nói: “Lúc trước nàng ấy nói mấy lời kia, thật ra cũng không phải là giả. Bây giờ đang đứng trước mặt nàng mới thay đổi lời, cũng chỉ là nể mặt ta. Ta cũng rất vui mừng. Nếu nàng vui, ta cũng không ngại hướng Hoàng Thượng thay đổi ý chỉ, gả nàng cho ta cũng được.”
Lam Trân Châu thấy hắn nghiêm túc, lúc nói chuyện mặt lại nhìn về phía mình, nhất thời rợn cả tóc gáy, vội vàng nói: “Không cần, không cần, hiện tại rất tốt! Ta đi thôi!” dứt lời người cũng đi ra khỏi phòng, nháy mắt không thấy bóng dáng
Hoắc Thế Quân nhấc chân đi vào, đóng phanh cửa lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, nhìn chằm chằm Thiện Thủy, tiến gần tới Thiện Thủy.
Thiện Thủy vốn đã lui về phía sau, thấy hắn đi về phía mình, biết được không hay rồi, da đầu một hồi tê dại, a một tiếng quay người bỏ chạy bị hắn hai bước vượt qua, xách lên như bắt con gà ấn lên giường.
Thiện Thủy thấy ánh mắt hắn nhìn mình chằm chằm, gương mặt gần ép lại, cuống quýt giải thích: “Cái này cũng không thể trách ta! Ai bảo ngày đó chàng rời đi, không nói hai lời ném nàng cho ta? Ta không nói như vậy, nàng sao biết khó mà lui? Huống chi không phải lúc nãy ta đã rửa oan cho chàng rồi sao? Là chàng nhất định bỏ qua, cũng không phải là ta ép chàng!”
Hoắc Thế Quân một tay nắm cằm nàng, ngón trỏ cong lên, đốt ngón tay cợt nhả nàng mấy cái, cau mày hồi lâu, chợt nhoẻn miệng cười nói: “Hình như là không thể hoàn toàn trách nàng…”
Thiện Thủy dùng sức gật đầu, cảm giác bả vai bị hắn ấn chặt buông lỏng một chút, vội vàng bò dậy lăn xuống, ân cần cởi đôi giày dính đầy bùn, nịnh nọt nói: “Hôm nay ban ngày cưỡi ngựa ban đêm lại đi tìm Lam Trân Châu, mệt không? Chàng nằm xuống ta giúp chàng xoa bóp vai chút nhé?”
Hoắc Thế Quân ừ một tiếng, lười biếng lật người nằm xuống.
Thiện Thủy ngày trước không vui vẻ phục vụ hắn cái này, bởi vì sức lực bản thân không lớn, không xoa bóp được mấy cái, cả cánh tay và cổ tay đều ê ẩm. Hôm nay cũng không dám chậm trễ, dạng chân ngồi trên lưng hắn, từng chút từng chút ra sức xoa bóp, cổ tay đau cũng không nói, chỉ mong có thể làm cho hắn hài lòng, nhanh chóng quên chuyện vừa rồi.
Nàng hì hục xoa bóp từ vai đến lưng, cánh tay mệt như đứt lìa, lúc này mới ngừng lại, leo xuống khỏi người hắn, buông lỏng tay hỏi: “Ta bóp có được không?”
“Cũng bình thường thôi… hơi sức nàng như vậy, cũng không khác với gãi ngứa lắm…”
Rốt cuộc hắn lật người, đánh giá một câu.
Thiện Thủy nhịn kích động bị hắn xem thường, nụ cười ngọt ngào trên mặt, nói: “Về sau ta thường xuyên luyện tập, nhất định để chàng hài lòng. Không còn sớm, để ta bảo người đưa nước vào, chàng tắm xong rồi ngủ.” Miệng vừa nói xong, để người ở lại, xoay người muốn đi giày vào, bị hắn đưa tay kéo, mông liền phịch ở trên giường, cả người nằm ở trên bụng hắn.
“Không vội…”
Hoắc Thế Quân ngồi dậy, cúi đầu nhìn gương mặt đang ngửa trên đùi mình, chậm chạp nói: “Nhu Nhi, trước kia là hiểu biết nông cạn, bây giờ được nàng nhắc nhở, ta mới biết thì ra còn có nhiều dạng như vậy. Vừa rồi mới nghe được cái gì? Roi da, dây thừng, nến nhỏ? Dường như rất có ý tưởng. Con người ta, không sợ danh tiếng xấu, chỉ sợ gánh chịu danh xấu vô ích. Nàng nói xem, nàng thích ta dùng loại nào với nàng? Chúng ta thử một lần.”
Thiện Thủy khẩn cầu nói: “Thế tử gia, đều là ta sai lầm, ta không nên chửi bới ngài như vậy, Ngài đại nhân đại lượng tha cho ta đi. Những thứ này ta đều không chịu nổi.”
Hoắc Thế Quân nhìn chằm chằm nàng, mặt không đổi sắc nói: “Không có thành ý!”
“Thiếp chắc chắn…”
“Không có thành ý!”
“Phu quân…”
“Không có thành ý!”
Thiện Thủy cắn răng một cái, chịu đựng một thân nổi da gà, học lời hắn thường ngày gọi mình: “Bảo bối tâm can…”
Lúc này Hoắc Thế Quân mới gật đầu nói: “Để cho người đưa nước thôi.”
Thiện Thủy như được đại xá, vội vàng từ đùi hắn, đang muốn đứng dậy, chợt nghe tiếng hắn nói bên tai: “Sau đó nàng tắm cùng với ta.”
Nàng ‘a’ một tiếng: “Ta tắm rồi.” Thấy mặt hắn xịu xuống, ánh mắt uy hiếp, lập tức thay đổi lời nói: “Biết.”
“Ừ.”
Lúc này nam nhân nào đó mới buông nàng ra, bên môi rốt cuộc lộ ra tia cười.
Rốt cuộc Thiện Thủy khắc sâu nhận thức hậu quả nghiêm trọng của lời nói dối. Mặc dù nàng tự nhận lời nói dối có ý tốt, nhưng người ta không nghĩ như vậy. Làm cho nàng giống như bị người ta cầm được đuôi, lời lúc trước đã nói, gì mà hắn dụ dỗ nàng một lần, nàng dụ dỗ lại hắn một lần, tất cả đều gặp quỷ. Tình huống thực tế là nàng dụ dỗ hắn, tiếp theo vẫn là nàng dụ dỗ hắn, dù sao nàng dụ dỗ hắn là được rồi. Đối mặt hắn càng ngày càng có đủ loại yêu cầu không có phẩm chất, nếu nàng cau mày, hắn liền lấy chuyện roi da ra, nàng chỉ có thể thỏa hiệp. Cho nên tắm uyên ương kế tiếp, dĩ nhiên tiến hành vô cùng thuận lợi trôi chảy, ôn hương nhuyễn ngọc các loại, hồn tiêu phách tán không cần nhiều lời.
Hai ngày sau, Hoắc Thế Quân cũng không vội vã về Phượng Tường Vệ. Nơi này gần linh giấu sơn, phong cảnh không tệ. Hắn dẫn Thiện Thủy theo đi dạo xung quanh. Thậm chí Thiện Thủy có cảm giác của tuần trăng mật. Bỏ qua thói hư tật xấu của hắn, nói thật, mấy ngày trôi qua cũng rất thư giãn vừa lòng.
Đến ngày thứ ba, hắn vốn tính toán leo lên cao với nàng. Nhưng là trước khi xuất phất, có tin tức từ Phượng Tường Vệ kết thúc phong cảnh….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...