Edit: mèo mỡ
Beta: socfsk
Mấy ngày nay Hoắc Thế Quân cả ngày buồn bực.
Theo lý thuyết, hiện tại giải quyết quân nhu, nhiều nhất là trong hai ba ngày đã có thể phân đến bông vải chăn bông để dùng cho binh sĩ, tạm thời coi là không có đại sự gì cháy đến nơi, hắn nên thoải mái mới đúng. Nhưng hắn lại cứ không thoải mái, càng ngày càng khó chịu.
Đầu tiên là sáng sớm ngày hôm trước, hắn vừa mở ra mắt đã phát hiện trên giường chỉ còn lại một mình hắn, điểm tâm cũng chỉ có mình hắn ăn, liền Vũ Tình ơ lại hầu hạ cũng vội vàng muốn đến phòng khách, cái vẻ gắng gượng hận không lập tức đuổi được hắn đi, làm hắn chẳng có khẩu vị gì. Trước khi hắn, không quản được chân đến phòng khách một chuyến, nhìn vào cửa ra vào, thấy bên trong toàn là nữ nhân bận rộn vây quanh bàn lớn, ngươi một lời ta một câu, chần chừ không dám đi vào, lững lự mấy lần, cuối cùng chỉ nhìn bóng lưng vợ hắn mấy lần rồi ấm ức rời đi. Đến buổi tối hắn về nhà, coi như là vợ ăn cùng hắn một bữa cơm, về phòng tắm xong rồi, nàng lại ngồi dưới đèn ôm bộ thêu không thả ra, với các kiểu ám hiệu của hắn thì làm như không thấy, thật dễ dàng đợi đến khi nàng làm xong việc lên giường, đêm đã khuya, giống hệt đêm qua, buồn ngủ đến chết, vừa ngả đầu đã ngủ quay lưng với hắn.
Đến đêm hôm qua, nam nhân nào đó có chút bi thương quyết định không làm hòn vọng thê nữa, nàng thiêu thùa may vá, hắn sẽ đến thư phòng một mình, còn chậm chạp không về. Cuối cùng đợi đến khi nàng sai người đến xin mình, trong lòng sung sướng trở về phòng, thấy nàng đã nghỉ rồi, cũng vội vàng nằm xuống, không muốn ôm lấy còn chưa sờ được mấy cái, lại thấy nàng nhắm mắt vẻ mặt mệt mỏi, mềm mại đưa hắn một câu, "Hôm nay ta thật sự rất mệt. Lần tới đi. Có được không?"
Hoắc Thế Quân chưa bao giờ cho rằng mình là một người nghe lời. Nhưng là nghe thấy âm thanh mềm nhũn của nàng "Có được không" xong, đôi bàn tay của An Lộc Sơn nhất thời lại cũng không tìm được xuống tay đất, một phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn là nghe lời nghỉ thôi.
Gặp tình cảnh hai ngày trước, Hoắc Thế Quân bắt đầu thay đổi chiến lược.
Bắt lấy nhược điểm của đối phương, đánh úp, đây là chiến thuật hắn luôn luôn tôn sùng. Bây giờ hắn quyết định dùng chiến thuật này trên người vợ hắn, cho nên hôm nay hắn trở lại, lúc vợ chồng hai người cùng nhau ăn cơm tối, Thiện Thủy lại cảm thấy hắn có hơi kỳ lạ, một chén rượu, cười mị với mình, khác hắn dáng vẻ hai ngày trước. Chỉ là mấy ngày nay, nàng tập trung tinh thần liền vùi vào chuyện áo bông, cũng không thế nào để ý được, mình tự ăn một bát cơm, thấy Hoắc Thế Quân còn chưa dừng lại, liền nói với Bạch Quân đứng hầu hạ bên cạnh, vì nàng nắm trong tay chuyện này, liền hỏi bây giờ đã hoàn thành được bao nhiêu rồi.
Bạch Quân nói: "Mười một người chúng ta, làm ngày nối đêm, hôm nay đã ra ngoài gần một nửa, còn bốn năm ngày chắc là có thể làm xong toàn bộ."
Thiện Thủy nói: "Tất cả mọi người rất vất vả. Chờ làm đủ y phục rồi, tiền tháng này, mỗi người phát hơn gấp đôi." Nói dứt lời, vừa giương mắt lên, thấy Hoắc Thế Quân đang nhìn mình, liền thêm một câu, "Không lấy của công, tiền mua bông với vải vóc, là của riêng ta."
Hoắc Thế Quân cong miệng, để ly rượu trong tay xuống, liếc mắt nhìn Bạch Quân.
Bạch Quân cười híp mắt nói: "Vậy cũng thật tốt quá, em đi truyền lời này nhanh cho mọi người, mọi người sẽ rất vui." Dứt lời, nháy mắt với tiểu nha đầu đang cười không khép miệng, mang nàng ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng hắn.
Hoắc Thế Quân nhìn chằm chằm Thiện Thủy, hơi híp mắt, "Ta là kẻ vắt chày ra nước* (keo kiệt) sao? Muốn lấy tiền riêng của nàng?"
Thiện Thủy cười khanh khách nói: "Thế tử gia chàng là lớn nhất. Vậy được, lấy từ của công đi."
Hoắc Thế Quân ngẩn ra, chợt có cảm giác bị mắc câu. Nhưng giờ có việc khác quan trọng hơn, nên cũng không so đo với nàng, kéo ghế đến gần nàng hơn, trên mặt còn cười, "Nhu Nhi, khó có được hôm nay tinh thần ta tốt, nàng cùng uống với ta đi?"
Thiện Thủy nghi ngờ nhìn hắn, "Chàng có chuyện gì vui?"
Hoắc Thế Quân đã cầm cái chén không, rót rượu vào, nói: "Ngày mai quân tư có thể tới, nàng nói có phải là chuyện vui không?"
Thiện Thủy gật đầu, "Đúng là chuyện rất tốt! Vậy chàng uống đi, cũng không có việc gì uống nhiều chút, đi nghỉ sớm đi."
Hoắc Thế Quân đẩy chen rượu tới trước mặt nàng, dịu dàng khuyên, "Khó được ta vui vẻ thế này, một người uống cũng không có ý nghĩa gì, ngươi uống vài chén với ta."
Thiện Thủy lắc đầu, khó xử nói: "Không được..., việc hôm nay ta còn chưa làm xong, chàngcũng biết, ta vừa uống đã say. Chờ y phục làm xong, ta lại uống với chàng, được không?"
Hoắc Thế Quân trái dụ dỗ phải lừa gạt, còn thiếu mỗi việc mở miệng nàng Bá Vương ngạnh thượng cung, thấy nàng chết sống không vào nếp, không cách nào, đành phải ỷ là hơi say, hầm hừ nói: "Nàng không làm cho ta một bộ y phục! Nhưng bây giờ lại làm cho người khác suốt ngày suốt đêm như vậy!"
Thiện Thủy cãi: "Sao lại chưa làm cho chàng? Không phải ta đã làm giày trong đống đồ cưới cho chàng đấy sao?"
"Không giống! Lúc ấy nàng cũng không biết ta béo hay gầy nữa! Trương Nhược Tùng đấy, nàng định gả cho hắn, những quần áo kia đều là của hắn. Nàng không làm riêng cho ta!"
"Chàng đừng nghĩ sai! Giầy là theo số đo của chàng mà......"
Thiện Thủy lời vừa ra khỏi miệng, lập tức hối hận, ngậm nhanh miệng lại. Chỉ tiếc là đã quá muộn, Hoắc Thế Quân nhìn chằm chằm nàng, mặt không biểu cảm nói: "Giầy là theo số đo của ta làm, nói cách khác, khác đều không đúng hả? Nàng vốn muốn là cho người khác?"
Nam nhân cố tình gây sự là đáng sợ nhất, cũng đáng ghét nhất.
Thiện Thủy hơi cau mày, kiên nhẫn nói: "Chàng chưa uống nhiều rượu, sao đã mượn rượu làm càn rồi? Chàng không thiếu y phục mặc, so gì với những binh lính kia? Vẫn chưa xong hết đâu!" Thấy sắc mặt hắn âm u, thở dài, "Đồng ý, ta sợ chàng rồi, ta làm cho chàng! Chờ xong hết những thứ này rồi, lập tức làm cho chàng, như vậy được chưa?"
Hoắc Thế Quân hừ một tiếng, một hơi uống hết chỗ rượu vừa rót, đặt ly rượu trên bàn, "Ta không lạ gì!" Dứt lời nghênh ngang rời đi.
Tính tình gì mà tệ thế......
Thiện Thủy nhìn bóng lưng hắn, giận dữ mắng một câu.
Thật ra thì nói cẩn thận, tính khí hai người này, gọi là Ô Quy với vương bát, ai cũng không chịu nhân nhượng. Dĩ nhiên người trong cuộc không cho là như vậy, cảm thấy mình mới là người chịu thiệt. Tính cách Thiện Thủy, kiểu chuyện không để ý tới ngày mai này, kiếp trước cũng chính vì chuyện này mà lao qua đột tử. Giờ nhàn nhã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng gặp được chuyện nàng thấy có ý nghĩa dĩ nhiên là hết lòng lao vào rồi. Cho nên giờ dù biết hắn giận, cũng lười để ý. Đêm đó trở về phòng thì nam nhân này vẫn chưa hết giận, không thèm hỏi han nàng. Bên tai bớt tiếng hắn ồn ào, Thiện Thủy lại thấy Thanh Tâm không ít, một mạch làm xong hai kiện y phục, gấp lại thật ngay ngắn rồi cất đi, lúc này mới đi nghỉ. Ngay đêm đó hai người tự nhiên bình an vô sự, vừa cảm giác đến trời sáng.
Thoáng cái đã qua ba bốn ngày. Hai trăm áo bông cuối cùng cũng được làm xong, nhanh chóng đưa đến quân doanh. Mà mấy ngày này, tất cả quân tư cũng đã đến nơi, đang phát trong quân, khắp nơi đều là cảnh bận rộn.
Trong doanh phòng chủ tướng doanh trại, Hoắc Thế Quân nghị sự với đám người Tống Hành. Tống Hành hồi báo xong việc canh giữ biên phòng cùng với việc phát quân tư xong, lại nói: "Loạn lần trước là có người âm thầm xui khiến, ta ra ngoài thăm dò, hoặc là đuổi đi, hoặc là cách chức, chỉ huy cân nhắc, hôm nay trống khoảng hai mươi chức vị sĩ quan. Có bách trường, dực trường, Hiệu úy, chức cao nhất là hiệu phấn võ tiên phong. Người xem bổ sung thế nào?"
Hoắc Thế Quân cúi đầu nhìn công văn trên tay, không ngẩng đầu, thuận miệng nói: "Chuyện như vậy, tự ngươi quyết định đi, không cần mọi chuyện đều hỏi ta."
Tống Hành cười ha ha, "Thế tử, ta có ý này, không biết có được không?"
Hoắc Thế Quân nói: "Nói."
"Quân Vũ Bình chúng ta, tổng cộng hai mươi ba doanh, mấy vạn đám người. Dù Lưu Cửu Đức đi rồi, hắn buôn bán nhiều năm ở đây, trong quân vẫn có không ít người cũ ở đây, chúng ta mấy tháng này, dù đã lần lượt rút những người này ra, chỉ là nhất thời cũng khó bắt khoét được toàn bộ đám người đó. Thứ cho ta nói thẳng, Thế tử uy thế có thừa, người sợ hãi lại chiếm đa số. Cách tốt nhất là lấy lòng người, nhất là các hạ quan cấp dưới và binh lính, thứ nhất, bọn họ dễ dưỡng thành thân binh của Thế tử, thứ hai, thu phục lòng họ, sau này lại có người âm mưu bất lợi, cũng vén không ra sóng gió lớn. Chỗ Thế tử phi không phải đã đưa hai trăm áo bông đến đây sao? Trừ cái danh đi, còn lại ta vẫn chưa phát xuống. Lần trước lúc bất ngờ làm phản, Thế tử phi không sợ nguy hiểm, thân thiện, rất được lòng binh, thật sự là quá nhiều người muốn, phát cho người nào, người khác đều không phục. Mấy ngày trước ta từng nói, có người ở tỷ võ để giành lấy, chỉ là hò hét loạn lên một lúc, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. Ta lại có một ý. Hôm nay lạnh rét, binh lính không thích tập luyện, không bằng lấy áo Thế tử phi làm treo thưởng, chúng ta dựng một võ đài, dùng võ cướp áo, người thắng thì được lấy. Thứ nhất, có thể để các huynh đệ lanh lợi hạ gân cốt, đưuọc vui vẻ, thứ hai, ngầm đánh giá, từ trong bọn họ có thể chọn ra người đảm đương những chức vụ này. Bồi dưỡng thêm, ngày sau chính là thân binh dũng tướng của Thế tử ......"
Tống Hành nói xong, thấy Hoắc Thế Quân ngẩng đầu nhìn lại đây, hơi nhíu mày, lập tức nói tiếp: "Ta biết Thế tử dùng người chỉ nhìn vào tài năng không màng xuất thân, cho nên mới to gan đề nghị như vậy. Dĩ nhiên, thành hay không, toàn bộ do Thế tử quyết định."
Hoắc Thế Quân hiện ra vẻ mặt này, cũng không phải chủ ý này của Tống Hành không tốt. Thật ra thì hắn cũng thừa nhận, Tống Hành làm những thứ này, còn rất chu toàn, sáng kiến này, hắn không có lý do gì để không đồng ý. Chỉ là giờ hắn không muốn nghe nhất chính là Thế tử phi làm hai trăm áo bông kia, quả thật thành tâm bệnh. Vì những thứ đồ này, nhiệt độ giữa hắn và nàng, bây giờ đã hạ xuống như băng tuyết bên ngoài, lạnh thấu tim......
Tống Hành chờ một lúc, thấy Hoắc Thế Quân chỉ cau mày, nửa ngày mãi mới được một từ, nhất thời cũng biết không rõ ý nghĩ của hắn, thử dò xét hỏi một tiếng: "Thế tử? Người xem thế nào?"
Hoắc Thế Quân lúc này mới hoàn hồn."Đúng."
Tống Hành hớn hở ra mặt, suy nghĩ một chút, lại nói: "Thế tử, ta còn có một thỉnh tình, nếu không được, mong Thế tử đừng trách."
Hoắc Thế Quân nói: "Nói!"
"Hiệu phấn vũ tiên phong, chức vị quan trọng, người có thể đảm đương lâu dài. Ta nghĩ trước tiên tìm người thắng được tái thiết lôi đài, lấy một áo bông Thế tử phi làm, thêu chữ dũng lên làm phần thưởng. Người thắng cuối cùng sẽ lấy, nếu dùng, thì người này sẽ gánh hiệu chức."
Hoắc Thế Quân trầm ngâm trong chốc lát, đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, cuối cùng ừ một tiếng.
Tống Hành cười nói: "Được rồi, ta sẽ đi chuẩn bị. Các huynh đệ trong quân biết chắc hẳn cũng sẽ vui mừng."
Năng lực làm việc của Tống Hành luôn luôn rất có tiêu chuẩn, rất nhanh đã đặt ra điều lệ. Toàn bộ hai mươi ba doanh phiên đài, chỉ hạn chức vị dưới 50 người tham gia. Theo đầu người đếm tỷ lệ phân phối thu bông dùng, làm võ đài tỷ võ cướp lấy cho mình. Sau đó tập trung những người thắng lại, toàn quân lập thành một sàn đấu, tranh đoạt cho vinh dự cao nhất là áo bông thêu chữ dũng Thế tử phi tự mình may.
Không đến buổi trưa, tin tức này liền đã truyền khắp toàn quân, nhất thời tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, người người vui vẻ bừng bừng, chỉ cần hơi có bản lĩnh, đều dũng cảm đi ghi danh dự thi, chà sát tay chờ võ đài bắt đầu.
Vào giờ phút này, trong doanh phiên đài, trong quân Vũ Bình, người người đều hân hoan, lại có một người cô đơn buồn bã không vui, không phải Tiết độ sứ Hoắc đại nhân thì còn là ai nữa? Vừa nghĩ tới ngày đó mình phẩy tay áo bỏ đi, mấy đêm trước nàng đều để lại cái lưng lạnh băng cho mình, có lòng muốn cầu hòa, rồi lại xị mặt không được, vả lại thấy lần này nếu mình không chấn phu cương, cúi đầu trước, sau này đối mặt với nàng, sẽ vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu lên được, nên mới kiên trì nhiều ngày như vậy. Chỉ là dù trong lòng có nghĩ như vậy, nơi ngực có chỗ to bằng đầu nắm tay kia rồi lại không ngừng có miêu trảo, trên mặt vẫn không thể lộ ra nửa phần, thật là hơi vất vả.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...