Hắn phát hiện mới mấy ngày mà trông Bạch Vân Đóa gầy đi trông thấy, tuy rằng vết thương trên mặt xẹp đi nhiều rồi, vết thương ngoài da về cơ bản cũng khỏi rồi, nhưng dáng vẻ đau thương tiều tụy của cô khiến cho lồng ngực hắn như bị bóp đau lên từng trận.
Hắn không khuyên nhiều chỉ yên lặng nhìn cô, lòng đau thắt lại.
Bạch Vân Đóa không có hỏi gì, chỉ vẫn là câu nói cũ nói với hắn:
– Sở Thiên Thư, Bạch Vân Đóa em quyết tâm đời này chỉ gả cho anh làm vợ bé, anh đừng quên những gì đã từng thề với em, nếu anh không giải quyết cái đồ chó chết Chu Vượng Tài thì có làm quỷ em cũng không tha cho anh.
Mắt hắn như tóe lửa, nói:
– Vân Đóa, em yên tâm, Sở Thiên Thư anh nói được làm được, đợi anh giải quyết mấy việc đang dở xong, anh tuyệt đối không tha cho Chu Vượng Tài.
Mí mắt Bạch Vân Đóa không nâng lên tẹo nào.
– Vân Đóa, anh biết trong lòng em uất ức, nhưng anh nói thật với em, anh đang bận việc cải chế xưởng Nghị Biểu, nó quan hệ tới tính mạng và tiền đồ của mấy nghìn người, anh….
– Em không nge, em không nge.
Bạch Vân Đóa đột nhiên bịt tai hét toáng lên:
– Sở Thiên Thư, anh muốn thăng quan phát tài thì cứ nói ra không cần phải đem lý do này nọ ra nói với tôi.
– Vân Đóa, em bình tĩnh chút có được không.
– Em không bình tĩnh được, trừ phi anh đi chém tên cẩu tạp chủng Chu Vượng Tài cho em.
– Vân Đóa, em đừng ép anh.
– Em ép anh hồi nào? Anh thích đi thì đi, không đi thì dẹp.
Bạch Vân Đóa càng nói càng rơi nước mắt, cô vỗ vào mặt mình một chút, đáng thương nói:
– Chỉ trách Bạch Vân Đóa tôi mắt mù, mặt dày đi làm vợ bé của tên nhát gan.
Hắn nắm tay Bạch Vân Đóa, căm hận nói:
– Được, Vân Đóa, em đợi anh, bây giờ anh đi tìm Chu Vượng Tài tính sổ.
Hắn quay mình muốn đi, liền bị Hướng Vãn Tình sống chết kéo lại, hét lên:
– Vân Đóa chỉ là nói đùa, anh lại xem là thật hả?
Bạch Vân Đóa lãnh đạm nói:
– Anh ấy xem là thật thì là thật, không xem là thật thì không phải thật.
Hắn quát lên:
– Vãn Tình, em buông anh ra, cùng lắm thì một mạng đổi một mạng.
Hướng Vãn Tình kéo chặt không buông, hét về hướng Bạch Vân Đóa:
– Vân Đóa, cậu chịu ủy khuất mọi người đều biết, nhưng cậu nhẫn tâm nhìn Sở Thiên Thư vì cậu mà đi nạp mạng sao?… Vân Đóa, Vân Đóa, cậu nói câu gì đi.
Bạch Vân Đóa nước mắt đầy mặt, khóc bù lu bù loa.
Sức của Hướng Vãn Tình với hắn chênh nhau quá xa, qua vài cái đã bị hắn vùng ra.
Nhìn thấy hắn mở cửa đi ra, Hướng Vãn Tình khóc mở toang của sổ ra, đứng ở bệ cửa, một chân bỏ ra ngoài, hét lên:
– Sở Thiên Thư, anh dám bước ra ngoài một bước em lập tức nhảy xuống ngay.
– Vãn Tình, Vãn Tình.
Bạch Vân Đóa hét lên nhào tới ôm lấy chân còn lại trong phòng của Hướng Vãn Tình, khóc hô:
– Sở Thiên Thư, đồ chết bầm, còn không mau kéo cậu ấy lại.
Hắn vội vã nhảy lại chạy vào phòng, ôm lấy Hướng Vãn Tình, kéo cô từ bệ cửa xuống.
Bạch Vân Đóa và Hướng Vãn Tình ôm nhau khóc rống lên.
Hắn cũng cầm lòng không được mắt ươn ướt.
Dưới sự khuyên giải của Hướng Vãn Tình, hắn khó khăn lắm mới làm cho Bạch Vân Đóa đang kích động bình tĩnh lại.
Vừa phải trên con đường làm quan giúp Giản Nhược Minh đấu trí dũng với những người quyền cao chức trọng, lại vừa phải trăm phương ngàn kế nghĩ cách báo thù rửa hận cho Bạch Vân Đóa, còn lao tâm khổ trí lo cho cuộc sống và công việc cho Trịnh tiểu Mẫn.
Những chuyện rắc rối liên tiếp kéo đến, làm cho hắn hao tâm quá độ, nhưng hắn tin chỉ cần qua thời kỳ khó khăn này thì mọi việc sẽ tốt lên.
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn gọi điện thoại cho Ngô Mộng Điệp, dắt theo Trịnh Tiểu Mẫn tới thành phố Lâm Giang.
Khoảng chừng 10 giờ, đến trụ sở chính tập đoàn Lăng Vân, một tòa làm việc cao tầng nằm trong trung tâm thành phố phồn hoa.
Đúng tầm giờ làm, hắn và Trịnh Tiểu Mẫn bước ra khỏi thang máy ngó nhìn xung quanh.
Vài người nhân viên trẻ đeo thẻ tên trên người, mang theo thần sắc trí thức của công ty lớn, vội vàng đi qua bọn họ không ngó nghiêng, khí chất phi phàm, thần thái và cảm giác làm cho Trịnh Tiểu Mẫn rất là ngưỡng mộ.
Hắn hỏi thăm mới biết, tầng này là văn phòng làm việc, văn phòng cấp cao và phòng chủ tịch không ở tầng này mà là tầng trên.
Vì thế họ lại đi bằng lối phòng cháy lên lầu, vừa mở cửa ra đã đập ngay vào mắt lối trang trí xa hoa hơn nhiều so với tầng dưới.
Mở cửa văn phòng chủ tịch ra,trước mắt là một cái đài làm việc, đang ngồi là một cô thư ký xinh như hoa, phía sau cô bốn chữ vàng “Tập Đoàn Lăng Vân” sáng rực hiện lên.
Cô thư ký nhẹ nhàng đứng lên, đẩy nhẹ màn hình vi tính, môi anh đào chúm chím:
– Xin hỏi, anh tìm ai?
– Tôi tìm Ngô Tổng.
– Xin hỏi anh có hẹn trước không?
Hắn nghĩ một chút, chần chừ nói:
– Trước khi tới có gọi điện qua cho Ngô Tổng, Ồ, tôi dắt cô ấy đến đăng ký tên.
Cô thư ký quan sát hai người một lượt nói:
– Xin anh đợi một chút, Ngô Tổng đang họp với các tổng giám đốc phòng ban.
Sau đó nâng điện thoại lên gọi, đợi người bắt máy sau đó hỏi:
– Phòng nhân sự phải không? Có một cô gái tới đăng ký, phiền mọi người tiếp đón.
Cô cúp điện thoại xong nói:
– Anh có thể dắt cô ấy xuống tầng dưới tìm phòng nhân sự ngồi đợi một lát không?
Sự khách khí của cô ấy là một loại ngữ điệu chuyên nghiệp, trong nụ cười xinh đẹp ẩn chứa sự lạnh lùng xa cách nghìn dặm.
Hắn vội vàng cáo từ đi xuống lầu dưới, trong thời gian đó muốn gọi điện thoại cho Ngô Mộng Điệp, nhưng lại nghĩ chị ấy đang họp, không nên làm phiền thì hơn.
Nhân viên hành chính của tập đoàn Lăng Vân tập trung trong văn phòng rộng rãi phía trong phòng họp, mỗi người đều được ngăn cách ra một phòng làm việc, viết chữ trên bàn, màn hình máy tính đều lóe lên, tiếng điện thoại reo lên không ngừng, nhân viên đều mặc đồng phục, ăn nói được huấn luyện lễ phép, hoàn toàn không giống với cơ quan chính phủ không khí nhàn rỗi một tờ báo một ly trà.
Giám đốc nhân sự cũng đang họp, hắn và Trịnh Tiểu Mẫn được sắp xếp ngồi trên sa lon ở phòng đối diện.
Trịnh Tiểu Mẫn tò mò luôn luôn quan sát tác phong làm việc của nhân viên trong công ty lớn thế này.
Nhìn qua các tấm kính ngăn cách có thể thấy mọi người nếu là bận rộn không ngớt thì là vùi đầu làm việc.
Hắn liếc nhìn Trịnh Tiểu Mẫn một cái, thấy cô đối với không khí làm việc gọn gàng ngăn nắp này vừa tò mò lại vừa căng thẳng.
Ngồi cách bọn họ gần nhất là một cô gái đeo kính, cô ấy từ chỗ máy nước nóng mang lại hai cốc nước cho họ, nghiêng đầu nhìn bọn họ, tò mò hỏi Trịnh Tiểu Mẫn:
– Ai, chị tới đăng ký hả? tốt nghiệp trường nào thế? Là nghiên cứu sinh hay là du học về?
Giọng của cô ấy rất vang, làm cho mấy cô gái trong văn phòng đều quay qua nhìn.
Trịnh Tiểu Mẫn dưới ánh nhìn của bao nhiêu con mắt, mặt mày đỏ bừng, liên tiếp lắc đầu nói nhỏ mình không phải là nghiên cứu sinh cũng không phải là du học về.
Có cô gái cười ha ha rồi xoay mắt về làm việc.
Lúc đó, có một chàng thanh niên vào gọi cô gái đeo kính, đưa cho cô hai hai bản hồ sơ kỹ thuật, nói:
– Tiểu Văn, phiền đi photo thành hai bản, lát nữa Mã tổng cần dùng.
Cô gái tên Tiểu Văn đầu óc quả là nhanh nhạy, không khách sáo gì mà hướng về phía Trịnh Tiểu Mẫn cầu viện:
– Ai, chị à, chị có biết photo không?
Trịnh Tiểu Mẫn cơ trí và nhiệt tình vẫn có, cô lập tức đứng lên tỏ vẻ nge theo sự sắp xếp.
Tiểu Văn kiên nhẫn dặn dò một lượt, dạy cô đem bản vẽ từng tờ một photo ra, lại nhiệt tình đi cùng cô ra ngoài, chỉ cho cô vị trí phòng photo bên cạnh.
Trịnh Tiểu Mẫn nhìn thấy có hai cái máy photo, một cái máy hủy tài liệu nằm ở bên tường.
Hai cái máy photo này không giống so với máy photo mà Trịnh Tiểu Mẫn từng dùng ở Ủy ban giám sát tài sản nhà nước đó là có thêm chức năng phóng to hình bản vẽ photo.
Trịnh Tiểu Mẫn đối với những phím tiếng anh thì dốt đặc, vừa khéo có một anh chàng tới photo, liền nhìn theo động tác của cậu ta, anh chàng đó photo xong rồi nhìn cô cười cười chỉ lên phía trên bức tường, Trịnh Tiểu Mẫn mới phát hiện phía trên có chỉ cách hướng dẫn photo bằng tiếng trung, vội vàng dựa theo đó photo, rất nhanh đã photo xong cầm về chờ lệnh.
Tiểu Văn đi đưa tài liệu rồi, Trịnh Tiểu Mẫn đem bản vẽ photo xong đặt lên bàn.
Lúc đó, hắn thấy một thanh niên quần áo chỉnh tề đứng phía sau Trịnh Tiểu Mẫn cao ngạo ném một bản thảo xuống bàn, giọng ra lệnh:
– Cô, mau đi đánh ra.
Chàng thanh niên rất tự tin phóng khoáng, Trịnh Tiểu Mẫn cũng vô cùng bình tình, cô không quay đầu lại, chỉ ngoái đầu qua nhìn, liền cảm thấy nhức đầu, đây là bản danh sách nhân viên, Tiêu đề đầu biểu vô cùng phức tạp, Trịnh Tiểu Mẫn khi làm ở Ban quản lý tài sản nhà nước chỉ làm qua biểu văn bản bình thường, chứ chưa làm qua loại biểu này.
Trịnh Tiểu Mẫn do dự một chút, quýnh lên hỏi:
– Biểu này phức tạp quá, có sẵn mẫu không?
Chàng thanh niên đó mới trừng mắt ngó lại phát hiện ra Trịnh Tiểu Mẫn không phải là nhân viên văn thư, vẻ mặt khinh miệt cầm văn bản lên, tiện tay đưa cho cô gái ngồi phía trên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...