Sư tỷ, chị lại chê cười rồi,
Hắn lấy làm ngượng ngùng nói:
– Chị cũng biết là việc này đích thân Phó thị trưởng Đường nắm giữ, các thành viên trong tổ lãnh đạo thấp nhất cũng là cấp phó phòng, em chẳng qua cũng chỉ là chân chạy vặt, lãnh đạo bọn họ mới là người quản lý việc đó.
Ngô Mộng Điệp nữa đùa nữa thật nói:
– Sao, trở thành thành viên trong nhóm văn phòng, cũng học được cách lên giọng rồi hả.
Hắn ngây người ra, sau đó vâng dạ nói:
– Sư Tỷ, là thật đó, em quả là không có một chút xíu nào ảnh hưởng cả…
– Thiên Thư, em đừng tự coi nhẹ bản thân, khâu nhỏ cũng quyết định thành bại.
Ngô Mộng Điệp phản bác nói.
– Muốn lấy được mảnh đất hoàng kim của xưởng Nghi Biểu và thực thi khai phá, nếu không có mười mấy tỷ tiền quỹ quay vòng không được, nhưng có công ty nào có thể có sẵn được số tiền lớn như vậy, nếu như đề cập vấn đề hài hòa dân sinh làm lý kéo dài ra một hai năm, thì kể cả con lạc đà to béo cũng bị lợi tức ngân hàng kéo thành con lạc đà gầy gò.
– A, sư tỷ, em không ở trong cuộc không hiểu hết, thật không ngờ trong đó lại còn có nhiều ảo diệu như vậy.
Giọng điệu hắn làm ra bộ tỉnh ngộ.
Ngô Mộng Điệp tiếp tục nói:
– Nếu như như kéo dài nữa thì tập đoàn Lăng Vân coi như bỏ cuộc.
Lòng hắn chợt rúng động, Đường Dật Phu ở trong cuộc hội nghị tổ lãnh đạo lần đầu đã quyết định đẩy nhanh tiến độ, phía sau không biết có đẩy nhanh công cuộc tranh mua doanh nghiệp không? hắn hàm hồ nói:
– Sư tỷ, chị nóng ruột, ban lãnh đạo cũng nóng ruột nữa.
– Ha ha, cuối cùng cũng chịu nói thật với sư tỷ một câu.
Ngô Mộng Điệp cười to trong điện thoại.
– Được rồi, không nói vấn đề này nữa, em nói đi tìm chị có việc gì?
Hắn không thể không bội phục sự mẫn cảm và thận trọng của một thương nhân nhanh trí như Ngô Mộng Điệp, bản thân mình chỉ nói một câu hết sức bình thường nhưng chị ấy đã nge ra được sự khác biệt trong đó, đồng thời lại biết dừng và chuyển đề tài đúng lúc, nếu đổi lại là một người nóng vội, chắc chắn sẽ hỏi tới thậm chí là muốn tìm hiểu rõ ngọn nguồn.
Hắn đi thẳng vào vấn đề nói:
– Sư tỷ, chị giúp người thì giúp cho trót, giúp Trịnh Tiểu Mẫn lần nữa đi.
– Sao thế? vẫn cần tiền hả?
– Không phải, cô ấy vì chăm sóc mẹ bệnh mà nghỉ quá lâu, bị Ủy Ban sa thải rồi, chị cũng biết đấy, Trịnh Tiểu Mẫn không có thu nhập, bố cô ấy thì thu nhập ba cọc ba đồng, đến duy trì cuộc sống cho gia đình cũng khó, đó là còn chưa kể tới mẹ cô ấy còn phải dưỡng bệnh.
– Ý của em là gì? cứ nói thẳng ra đi.
– Em muốn chị giúp đỡ cô ấy, tìm cho cô ấy một công việc, cô ấy là một người lanh lợi, có thể chịu được khổ, chắc chắn sẽ làm được việc.
Ngô Mộng Điệp hỏi:
– Có phải là còn phải trả lương cao nữa không hả?
– Hề hề, sư tỷ, nói vậy là chị đồng ý rồi, em thay mặt Trịnh Tiểu Mẫn cám ơn chị.
– Khá khen cho một Sở Thiên Thư, chị chỉ là thuận miệng hỏi một câu, em đã tra ngay cán vào. Chị có chút không hiểu, cô ấy và em không thân không thích, tại sao em lại năm lần bảy lượt giúp đỡ cô ấy vậy?
– Sư tỷ, bố mẹ Trịnh Tiểu Mẫn đều là công nhân thất nghiệp của xưởng Nghi Biểu, cuộc sống của họ quá khổ rồi, em thật sự chỉ là đồng cảm với họ ngoài ra không có bất cứ tạp niệm tư tâm nào khác.
Thiên Thư, nguyên tắc làm việc trước nay của chị là công tư phân minh, em cứu Lăng Nhuệ, Lăng gia tất có nhiều cách báo đáp em, nhưng em đề cử nhân viên với chị, cũng phải tham gia quy trình tuyển chọn bình thường của công ty. Tất nhiên nếu như cô ấy là một ý đồ tư lợi của em thì tất nhiên khỏi phải bàn.
– Sư tỷ, em chỉ là một nhân viên công vụ cỏn con, làm gì mà có ý đồ tư lợi bất chính chứ.
– Thiên Thư, em không chịu đầu quân cho tập đoàn Lăng Vân, là nghĩ tới tiền đồ làm quan phía trước, nếu như không có tư lợi thì thật khó nói.
Hắn cười khổ nói:
– Lời sư tỷ nói rất phải, nhưng tình hình của Trịnh Tiểu Mẫn hiện tại ăn no mặc ấm cũng là cả một vấn đề, có thể làm một công cụ cho ý đồ tư lợi của em sao?
Ngô Mộng Điệp nói:
– Vậy hay là cậu có tư tâm?
Hắn ngớ người, hỏi:
– Sư tỷ, em có tư tâm gì chứ?
– Lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, em sẽ nhận được sự thỏa mãn trong tinh thần, không phải là tư tâm sao.
Ngô Mộng Điệp cười cười nói:
– Có điều, chị là một thương nhân hám lợi, xin hỏi tập đoàn Lăng Vân sẽ nhận được lợi ích gì trong đó nào?
– Tập đoàn Lăng Vân là một doanh nghiệp nức tiếng trên toàn quốc, nhận được danh tiếng xã hội, thực hiện được trách nhiệm của xã hội, chạm vào sự hài hòa trong xã hội
– Ha ha, những lời ngọt ngào của em rất có tính lừa gạt và kích động, nhưng lại không có hiệu quả đối với chị ở đây. Chị thông qua truyền hình Thanh Nguyên trợ cấp cho Trịnh gia, còn được cộng đồng tuyên truyền, cái bỏ ra và lợi ích thu về gắn liền với nhau, nhưng bây giờ, tập đoàn Lăng Vân đưa cho Trịnh Tiểu Mẫn một công việc, căn bản không thu về được lợi ích nào cả, nếu như vậy, chi bằng chị nhận làm con cháu.
Hắn không biết đối đáp sao, trong lòng thầm tán dương, Ngô Mộng Điệp không hổ là một thương nhân ưu tú, quyết định bất cứ chuyện gì cũng cân nhắc cái bỏ ra là lợi ích thu lại trong đó, nếu những người lãnh đạo trong doanh nghiệp nhà nước đều có thể dùng tâm huyết kinh doanh như thế, thì xưởng Nghi Biểu cũng không phải nợ ngập đầu rồi đi tới bước đường này.
Vào thời khắc đó, trong đầu hắn bỗng xẹt qua một ý tưởng diệu kỳ.
Vì sao xưởng Nghi Biểu thay đổi chế độ lại chỉ có một con đường đơn giản như vậy? Có thể nào đổi lại ý nghĩ khác, thực hiện nhiều bên cùng thắng lợi không?
Nghĩ tới đó hắn nói:
– Sư tỷ, em có một ý tưởng không biết có nên nói ra hay không?
Ngô Mộng Điệp thẳng thắn nói:
– Chỉ cần chị không phải mua vui cho người ta, nhưng nói ra cũng không sao cả.
– Ha ha, ý tưởng này của em quả thật là muốn chị mua vui cho người khác, nhưng không phải làm một người vui mà làm cho rất nhiều người vui, hơn nữa lại còn làm cho bản thân chị cũng vui nữa.
Ngô Mộng Điệp nghe hắn nói một hồi xong, không khỏi có chút kinh ngạc, bán tín bán nghi nói:
– Ồ, nói rất huyền diệu nha, em nói ra xem nào, nếu nói có lý chị đồng ý để cho Trịnh Tiểu Mẫn một vị trí, còn nếu nói hàm hồ đừng trách chị không nể mặt em nhé.
Hắn liền nói ý tưởng vừa rồi ra, hắn kiến nghị tập đoàn Lăng Vân thu mua lại xưởng Nghi Biểu thì chi bằng trùng tu xây thành xưởng mới, lấy tiền bồi thường cho nhân viên thất nghiệp dùng làm xây xưởng, làm cho những nhân viên thất nghiệp có thể quay lại làm việc.
Hắn từng theo Giản Nhược Minh tiến hành khảo sát thực địa xưởng Nghi Biểu, hắn khẳng định, với trang thiết bị và kỹ thuật của xưởng Nghi Biểu chỉ cần người giỏi kinh doanh và sản phẩm thích hợp, nhất định có thể chấn hưng lại.
Cứ như thế, tranh mua xí nghiệp không chỉ thu được lợi trong việc khai phá đất đai sẵn có của xưởng Nghi Biểu mà còn có thể thu được lợi nhuận trong việc kinh doanh sản xuất xưởng mới sau này, những người thất nghiệp cũng không phải ưu buồn nữa, trong thành phố kinh tế phát triển Thanh Nguyên lại có thêm một sản nghiệp trọng yếu, hình thành nên một cục diện tốt nhất để hợp tác cùng thắng lợi.
Ngô Mộng Điệp nghe hắn vắn tắt nói, thì biểu hiện thập phần hứng thú, cô nói:
– Thiên Thư, sáng ý của em rất hay, cũng đưa ra một hướng mới cho sự phát triển không ngừng của tập đoàn Lăng Vân, đáng để nghiên cứu và thảo luận, em làm cho chị không thể không động tâm suy nghĩ, có muốn nói ra điều kiện hấp dẫn nào đó để em tới tập đoàn Lăng Vân làm việc không.
Hắn khiêm tốn nói:
– Sư tỷ, chị quá khen rồi, ý tưởng này của em cũng chỉ là ý kiến bình thường mà thôi, có mang tính thiết thực hay không thì khó nói lắm.
Ngô Mộng Điệp nói:
– Quả đúng là vậy, những khó khăn trong đó vượt ngoài sức tưởng tượng của em và chị, trong điện thoại một hai câu không hết được, em xem thế này có được không, em bớt chút thời gian đưa Trịnh Tiểu Mẫn đến đến gặp chị, với ý tưởng của em chúng ta gặp mặt nói rồi chuyện, thế nào hả?
– Được.
Hắn nghe Ngô Mộng Điệp nói thế, chí ít cũng có thể an ủi Trịnh Tiểu Mẫn, hắn vội vàng nói:
– Cám ơn chị, sư tỷ.
Ngô Mộng Điệp không khách khí với hắn nữa mà là trịnh trọng nói:
– Cuối cùng chị nhắc nhở em một câu, ý tưởng này của em tạm thời không được nói với bất kỳ ai, đặc biệt là thành viên trong tổ lãnh đạo.
Cúp điện thoại xong, hắn vẫn không ngừng kích động với ý tưởng của bản thân, hắn lấy giấy bút tỉ mỉ phác họa lại ý nghĩ lên trên, một doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ mới tinh trong đầu óc dần hiện lên rõ ràng lên.
Vấn đề hiện tại là, ý tưởng này có được lãnh đạo ủng hộ và tán thành không để có thể biến thành hiện thực.
Hắn vẫn còn phân tích suy xét, điện thoại trên bàn làm việc reo lên, Giản Nhược Minh thông báo cho hắn, lập tức tới văn phòng làm việc của Quan Hạo Vũ.
Ở cửa, vừa khéo gặp Giản Nhược Minh, hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau bước vào văn phòng của Quan Hạo Vũ.
Quan Hạo Vũ buông mắt suy nghĩ phía sau bàn làm việc, đây là biểu hiện khi anh ấy không vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...