Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, đều ngây ra, rồi cùng phá lên cười.
Đưa Đỗ Vũ Phi tới Cục công an, hắn ngồi đợi trên xe.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cảm thấy vô cùng nhàm chán, vô vị nên Hắn liền gọi điện thoại cho Hướng Vãn Tình, nói với cô Hắn không hành động một cách thiếu suy nghĩ, bây giờ đang nhờ bạn truy tìm manh mối, chắc chắn sẽ có chút thu hoạch, nhưng để nắm được cái đuôi của Chu Vượng Tài thì còn phải hao tâm tổn sức nhiều, nói cô với Bạch Vân Đóa nghỉ ngơi sớm đi.
Bạch Vân Đóa giành lấy điện thoại lải nhải không dứt làm Hắn chỉ đành cười khổ an ủi cô.
Lúc đó Hắn nhìn thấy Đỗ Vũ Phi đi ra, bèn nói:
– Vân Đóa, nghe lời nào, yên tâm dưỡng thương, việc anh hứa với em anh nhất định làm được, được rồi, người bạn giúp anh đến rồi, anh gác máy đây.
Bạch Vân Đóa khóc nói:
– Sở Thiên Thư, vợ bé của anh bị người ta ức hiếp, anh liệu mà làm.
Sở Thiên Thư cúp máy, xuống xe, vội vàng lên trước đón tiếp hỏi han:
– Vũ Phi, thế nào rồi?
Đỗ Vũ Phi nhẹ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
– Lên xe rồi nói.
Lên xe, Đỗ Vũ Phi bảo Hắn lái xe lên một đoạn, rồi dừng lại dưới một tán cây.
Đỗ Vũ Phi không đợi Hắn hỏi lại, liền nói luôn kết quả:
– Màn hình giám sát tra được rồi, nhưng kết quả không như mong đợi.
Hắn trong lòng tràn đầy hy vọng lập tức xẹp xuống.
– Thiên Thư, sự thật đúng là như vậy, nếu không tin anh có thể xem, em có tải lại đây.
Đỗ Vũ Phi nghiêng người tới, giơ điện thoại đưa cho Hắn xem.
Hắn cũng nghiêng người lại, suýt chút nữa đầu chạm vào đầu Đỗ Vũ Phi, cảm thấy hương thơm phả vào mặt, ánh mắt không tự chủ liếc xuống phía dưới chiếc áo ngực màu hồng phấn càng làm nổi bật lên làn da trắng sáng. Hắn vội vàng thu ánh mắt, tập trung vào đoạn ghi hình đang phát trên điện thoại.
Đây là hai đoạn ghi hình ở cổng bệnh viện.
Một đoạn là lúc 3h chiều, trên hình hiện lên một chiếc xe minibus, một người thanh niên mang theo vài người từ trên xe xuống xông vào bệnh viện, một đoạn khác rơi vào khoảng 5h chiều, bóng dáng của anh chàng thanh niên lại xuất hiện trên camera, lại lên chiếc xe minibus kia.
Đỗ Vũ Phi dừng hình và phóng to con xe minibus lên, biển số xe thuộc Thanh Nguyên, lái xe đeo kính đen và đội mũ, nhìn qua màn hình không thể thấy rõ mặt.
Chiếc xe này em cũng tra qua rồi, biển số xe là biển khống, theo em đoán thì chắc là xe thổ phỉ bắt khách trên đường
Lời này của Đỗ Vũ Phi quả thật đã đạp đổ đi tia hy vọng cuối cùng của Hắn.
Hắn hỏi thăm dò:
– Vũ Phi, có thể tìm thấy chủ nhân của chiếc xe đen đó không?
– Nếu như nhất định phải tìm thì chắc chắn là tìm thấy.
Đỗ Vũ Phi nhìn nhìn Hắn nói:
– Nhưng việc này cũng giống như mò kim đáy biển, cần phải huy động một lượng lớn cảnh sát và kỹ thuật truy tìm mới có thể tìm thấy, cũng không ngoại trừ khả năng anh ta không biết gì, bởi vì anh ta chỉ chở khách, không quan tâm đến mục đích của người thuê chở.
Manh mối lại bị đứt đoạn, Hắn vô cùng thất vọng.
Đỗ Vũ Phi hạ giọng nói:
– Xin lỗi, em chỉ có thể giúp anh được bấy nhiêu thôi.
Hắn cười trừ nói:
– Vẫn phải cám ơn em lắm, anh đưa em về nhé.
Con người ta nếu đã xui xẻo thì có uống nước nguội cũng tê răng.
Hệ lụy tiết mục “Bán thân cứu mẹ” nên Hướng Vãn Tình đã bị đài truyền hình vệ tinh giáng chức, việc Bạch Vân Đóa bị Chu Vượng Tài nhục mạ không có manh mối gì, Trịnh Tiểu Mẫn thì lại bị Âu Dương Mỹ Mỹ mượn cớ sa thải.
Liên tiếp hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra làm cho hắn buồn bực không nguôi, tinh thần uể oải, thống khổ không chịu nổi.
Vì nhẫn nhịn không nổi việc thường bị Chu Vượng Tài quấy rầy và giễu cợt, vết thương của mẹ Trịnh Tiểu Mẫn sau khi cắt chỉ xong không đợi tới lúc hồi phục hẳn đã kiên quyết đòi xuất viện. Trịnh Tiểu Mẫn sau khi xin nghỉ phép việc riêng 10 ngày chăm mẹ đã quay trở về ban quản lý giám sát tài sản Nhà Nước đi làm lại liền nhận được thông báo của Âu Dương Mỹ Mỹ đi làm thủ tục xin nghỉ việc, lý do là liên tục bỏ bê công việc hơn mười ngày.
Trịnh Tiểu Mẫn không tới phòng nhân sự làm thủ tục mà nước mắt ngắn dài tới chỗ hắn từ biệt.
Hắn nge xong liền nóng nảy, an ủi Trịnh Tiểu Mẫn vài câu rồi đi tìm Âu Dương Mỹ Mỹ can thiệp, hỏi côta sa thải nhân viên sao không báo cáo trước với phòng.
Âu Dương Mỹ Mỹ cười lạnh nói:
– Tôi là trưởng ban tổ chức nhân sự, xử lý những nhân viên vi phạm kỷ luật lao động, còn phải báo cáo với cậu một phó chủ nhiệm văn phòng sao?
Hắn kiên nhẫn giải thích:
– Trưởng ban Âu Dương, toàn bộ Ủy Ban đều biết bệnh tình của mẹ Trịnh Tiểu Mẫn, cô ấy xin nghỉ việc riêng mà.
Người chấm công của ủy ban quản lý giám sát tài sản Nhà Nước cũng biết. Âu Dương Mỹ Mỹ lườm hắn một cái nói:
– Cô ấy xin nghỉ phép, giấy xin phép nghỉ đâu?
Hắn lấy ra tờ giấy xin nghỉ của Trịnh Tiểu Mẫn đập lên bàn làm việc của Âu Dương Mỹ Mỹ.
Giấy xin phép có đầy đủ ngày tháng, Trưởng Phòng tổng hợp đương nhiệm Phạm Diệc Binh đã ký tên, Phó Chủ Nhiệm văn phòng chủ trì công tác Sở Thiên Thư cũng đã ký tên đồng ý.
Âu Dương Mỹ Mỹ lướt qua, lại cười nhạt một tràng:
– Phó Chủ Nhiệm Sở, quyền lực của cậu không nhỏ nhỉ, cậu đi xem qua phương thức chấm công của Ủy Ban xem, cậu chỉ là một Phó Chủ Nhiệm cỏn con có thể phê chuẩn cho nghỉ 18 ngày phép hả?
Hắn đờ người ra.
Âu Dương Mỹ Mỹ đứng lên, cứng rắn nói:
– Theo quy định, chức phó các phòng ban chỉ có quyền phê chuẩn một ngày, cậu hiểu không?
Lúc Trịnh Tiểu Mẫn đem tời xin phép nghỉ trình lên, hắn là muốn làm theo quy định tìm Quan Hạo Vũ ký tên.
Nhưng, mấy ngày này Quan Hạo Vũ không có tới văn phòng, vì đang bận ghi hình tiết mục với Hướng Vãn Tình, chuyện qua đi thế là quên mất việc ký tên, không ngờ được Âu Dương Mỹ Mỹ lại mượn cớ ra tay, mượn cớ bỏ bê công việc mà đuổi Trịnh Tiểu Mẫn ra khỏi Ủy Ban Quản Lý Giám Sát Nhà Nước.
Hắn thấy Âu Dương Mỹ Mỹ nói không rõ lắm, liền nghĩ tới đi tìm lãnh đạo nói rõ tình hình.
Âu Dương Mỹ Mỹ hiển nhiên là nhìn ra tâm tư của hắn, cô lấy từ ngăn kéo ra tờ thông báo sa thải, ném lên bàn, hung dữ nói:
– Cậu mở to mắt ra mà xem đi, tờ xin nghỉ phép trong tay cậu không có sự đồng ý của lãnh đạo, còn thông báo sa thải của tôi Chủ nhiệm Quan đã ký rồi.
Hắn hoàn toàn không nói gì: Quan Hạo Vũ biết rõ Trịnh Tiểu Mẫn chăm sóc mẹ bệnh mà vẫn đồng ý sa thải cô, điều này cho thấy “Phong khẩu lệnh” trái với ban tuyên truyền không chỉ gây phiền hà cho Hướng Vãn Tình cũng liên lụy cả Trịnh Tiểu Mẫn, cái gọi là bỏ bê công việc chẳng qua chỉ là mưu mô quyền lực của phòng ban đặt ra nhằm viện cớ trả đũa mà thôi.
Sự việc đã tới mức này không còn cách nào thay đổi được cả.
Nhìn thấy thần sắc hết cách của hắn, Âu Dương Mỹ Mỹ đắc ý, khinh khỉnh nói:
– Hừ, có bản lĩnh thì cậu tìm cái cô phóng viên kia tới, xem xem có thể tạo nên một “Nữ nhân viên bỏ bê công việc đẹp nhất” không?
Hắn chẳng thèm phí lời với Âu Dương Mỹ Mỹ, hắn mở sập cửa mà ra trở về văn phòng.
Trịnh Tiểu Mẫn vẫn còn giương ánh mắt chờ đợi hắn.
Hắn kéo cửa lại rồi quay lại nói với Trịnh Tiểu Mẫn:
– Tiểu Mẫn, em đi làm thủ tục nghỉ việc đi, còn về công việc anh sẽ nghĩ cách giúp em.
Trịnh Tiểu Mẫn gật gật đầu, nước mắt lưng tròng nói:
– Anh Sở, anh cũng đừng buồn nữa, em biết, mọi người vì cứu mẹ em mà đắc tội với không ít người, mấy ngày gần đây chị Vãn Tình cũng không thấy dẫn chương trình nữa, đều là em không tốt, đã làm hại đến mọi người.
Hắn nói:
– Tiểu Mẫn em đừng nói thế, là lòng hiếu thảo của em đã cứu mẹ mình, bọn anh chẳng qua cũng chỉ giúp đỡ chút ít mà thôi.
Trịnh Tiểu Mẫn trầm ngâm chút lại cúi thấp đầu nói nhỏ:
– Anh Sở, tờ giấy em đưa cho anh vẫn còn chứ?
– Tờ giấy nào nhỉ?
Hắn giả vờ làm bộ không rõ.
Trịnh Tiểu Mẫn cắn chặt môi, thanh âm tựa hồ như tiếng muỗi nói:
– Anh Sở, anh xem thường em đúng không?
Hắn lắc đầu nói:
– Tiểu Mẫn, sao anh có thể xem thường anh được, em xem anh là người như thế nào?
– Em biết chứ, bọn họ xem thường em, anh cũng xem thường em, mọi người đều xem thường em.
Trịnh Tiểu Mẫn giống như phải chịu một sự uất ức vô bờ, khóc lên bỏ chạy ra khỏi văn phòng.
Hắn ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng, lặng người đi một lúc, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm, gọi điện cho Ngô Mộng Điệp.
– Sư tỷ, em không làm phiền chị chứ?
– Không phiền, chị cũng đang định tìm em đây.
– Hề hề, trùng hợp vậy.
– Thiên Thư, lần trước em giúp chị quyên góp một trăm nghìn tệ, người có liên quan viết biên lai, lại khiến đài truyền hình đóng dấu làm chứng, phòng kế toán công ty cần làm bằng chứng hoạch toán.
– À, em làm xong rồi, mấy hôm nay bận quá nên không kịp mang đến cho chị.
– Thiên Thư, có phải là em bận việc thay đổi xưởng Nghi Biểu không?
– Đúng vậy, Sư tỷ sao chị biết?
– Phó chủ nhiệm Sở, em đừng quên, tập đoàn Lăng Vân cũng tham gia tranh mua xưởng Nghi Biểu, vào thời điểm then chốt, Sư tỷ vẫn muốn nhờ em ủng hộ giúp đỡ nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...