Bộ Bộ Cao Thăng

Chu Vượng Tài nhìn gã đàn ông vạm vỡ, lại nhìn Bạch Vân Đóa, khóe miệng hiện lên nụ cười âm hiểm, gã ngoài cười nhưng trong không cười nói:

– Chào anh, có việc chúng ta cùng đến phòng họp rồi hãy nói.

Gã đàn ông vạm vỡ hùng hổ nói:

– Ông là viện trưởng à, tốt lắm, các ông thừa nhận chữa trị trễ, bồi thường một triệu. Nếu không tôi sẽ không để yên cho bệnh viện các ông và đám đàn bà này.

Chu Vượng Tài nói:

– Anh à, cho dù là bồi thường thì cũng phải đưa ra chứng cứ đi theo thủ tục, không nên ra tay đánh người.

Gã đàn ông vạm vỡ giơ lên nắm tay đối với Chu Vượng Tài:

– Hừ, nếu ông không đồng ý bồi thường, tôi sẽ đánh luôn cả ông đấy.

Chu Vượng Tài sợ tới mức lui lại mấy bước.

cảnh trẻ trẻ không kìm nổi liếc gã một cái.

cảnh sát già nói:

– Tranh chấp giữa các người chút nữa lại bàn bạc, các người trước tiên theo tôi trở về đồn công an lấy lời khai.

Kể xong, đau khổ trong lòng cộng thêm thân thể bị thương khiến cho Bạch Vân Đóa đau lòng muốn chết, cô khóc đến nước mắt rơi đầy mặt, không nhịn được càu nhàu:

– Tôi không sống được, tôi không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.

Hướng Vãn Tình khuyên nhủ:

– Vân Đóa, đừng đau lòng nữa, không có chuyện gì đâu, sưng trên mặt tan hết sẽ không nhìn thấy đâu. Khóe mắt cũng chỉ may một mũi, cũng không quá rõ ràng. Dưỡng vài ngày thì tốt rồi, cô vẫn là một mỹ nữ.

– Thật không?

Bạch Vân Đóa tội nghiệp nhìn Sở Thiên Thư:

– Ô ô, khuôn mặt tôi xấu xí rồi, sẽ không ai thích nữa.

Sở Thiên Thư chân tay luống cuống, thật sự không biết phải an ủi Bạch Vân Đóa như thế nào, cuối cùng kiên định nói một câu:


– Em yên tâm, cho dù em xấu xí cũng không sao. Nếu đến ba mươi tuổi còn không gả được thì anh sẽ lấy em.

Bạch Vân Đóa vốn đang rơi nước mắt, nghe được câu này, cười vô cùng khó coi.

Hướng Vãn Tình hỏi:

– Huyên náo ầm ĩ như vậy, bảo vệ của bệnh viện các cô ở đâu rồi, cô không phải nói bọn họ rất hung dữ sao, sao lại không đi ra can ngăn chứ?

Bạch Vân Đóa oán hận nói:

– Bọn họ là tay sai của Chu Vượng Tài, làm sao quan tâm đến sống chết của tôi chứ.

Sở Thiên Thư nhìn khuôn mặt xanh tím của Bạch Vân Đóa tức giận nói:

– Vân Đóa, đây nhất định là độc kế của Chu Vượng Tài, tìm một đám y náo để hãm hại em, tôi sẽ không bỏ qua cho gã đâu.

– Được, nếu anh có thể giúp em hả cơn giận này em sẽ làm vợ anh.

Bạch Vân Đóa nghiêm túc phun ra một câu.

Hướng Vãn Tình xì cười ra tiếng:

– Ha hả, cô đừng đỏm dáng nữa, vừa rồi hắn nói, nếu đến ba mươi tuổi cô còn không gả được thì hắn mới lấy cô. Có lẽ cô chưa tới ba mươi tuổi thì hắn cũng đã có vợ rồi đấy.

Bạch Vân Đóa vô cùng kiên định nói:

– Có thì có, em làm vợ bé cho anh ấy không được hay sao?

Tuy rằng Bạch Vân Đóa nói đùa, nhưng Sở Thiên Thư nghe vào lại vô cùng cảm động.

Một cô gái cam tâm tình nguyện làm vợ bé người khác, đây là một loại tin tưởng và ỷ lại lớn đến thế nào a.

– Vân Đoá, em đã nói như vậy thì tôi sẽ khiến cho Chu Vượng Tài biết, người của tôi thì ngay cả ông trời cũng không được động vào, nếu ai dám động thì nhất định sẽ bị chết rất khó coi.

Thiên Thư đứng lên, cầm tay của Bạch Vân Đóa, lớn tiếng nói:

– Tôi thề với em!

Nước mắt của Bạch Vân Đóa lại rơi xuống, vừa khóc vừa nói:


– Thiên Thư, bây giờ em là tàn hoa bại liễu rồi, anh còn đối xử tốt với em như vậy, em… em sẽ làm vợ bé của anh.

Hướng Vãn Tình rất khoa trương vỗ ngực, lười biếng nói:

– Ai, Vân Đoá à, hôm nay tôi mới phát hiện cô rất trọng sắc khinh bạn đấy. Tôi khuyên cô cả nửa ngày, cô một câu cảm ơn cũng không có, hắn nói suông thề thốt thì cô liền lấy thân báo đáp.

Bạch Vân Đóa ôm miệng nói:

– Vãn Tình, cô đừng ghen, tôi đã nói rồi, tôi chỉ làm vợ bé thôi, cô vẫn là hoàng hậu nương nương nha.

– Cô nằm mơ đi…

Hướng Vãn Tình đẩy Bạch Vân Đóa một phen, liếc Sở Thiên Thư một cái, nói:

– Hừ, sướng hắn rồi. Cô thực xem hai người chúng ta là vợ anh ta sao?

Sở Thiên Thư không cách nào khác nở nụ cười khổ:

– Vân Đóa, đừng lo lắng, thương thế của em sẽ tốt thôi.

Bạch Vân Đóa lắc đầu, ánh mắt rất bi thương:

– Ôi, dù vết sẹo trên mặt lành rồi thì vết thương trong lòng của em cũng sẽ không lành. Chu Vượng Tài khẳng định sẽ mượn cơ hội trả thù, sau này em chỉ sợ sẽ không được vào phòng phẫu thuật rồi.

Hướng Vãn Tình nói:

– Không phải vài ngày trước cô mới khuyên tôi sao? Cùng lắm thì không làm, kinh doanh spa Vân Tình không phải cũng rất tốt sao?

– Nói thì dễ làm mới thấy khó. Giống như cô, thà rằng làm việc vặt ở đài truyền hình cũng không buông tha cho lý tưởng làm phóng viên của cô.

Nói đến đây, trong con ngươi của Bạch Vân Đóa thả ra hào quang khác thường:

– Vãn Tình, Thiên Thư, hai người biết không, tôi vô cùng yêu nghề nghiệp bác sĩ thiêng liêng này.

– Vân Đóa, em đừng nghĩ nhiều như vậy, trước tiên dưỡng tốt vết thương đi.

Sở Thiên Thư an ủi Bạch Vân Đóa.


Đợi Bạch Vân Đóa lau khô nước mắt, Sở Thiên Thư lại hỏi:

– Vân Đóa, trước đây em đã từng thấy qua đám người đánh em chưa? Có phải là y náo trước cửa bệnh viện em không?

– Không phải, trước kia cũng chưa từng thấy.

Bạch Vân Đóa lắc đầu nói.

– Hay là đồng lõa của bọn họ?

Bạch Vân Đóa nói:

– Khó mà nói, nhưng em có thể khẳng định, đám người này là y náo chuyên nghiệp, thủ đoạn gây rối của bọn họ đều là một bộ, trước cổ động người bệnh trong phòng, sau đó cố tình gây sự. Nhưng bọn họ hơn một nửa là phô trương thanh thế, giống như vậy vừa ra liền ra tay thì rất ít thấy.

Sở Thiên Thư nói:

– Điều này cũng đủ chứng minh, bọn họ là đặc biệt nhằm vào em, hơn nữa nhất định là Chu Vượng Tài ở sau lưng sai khiến. Nếu không ca bệnh một tháng trước bọn họ sao có thể lấy được chứ?

Hướng Vãn Tình nói:

– Thiên Thư phân tích rất có lý, đây cũng là chỗ nham hiểm của Chu Vượng Tài. Chúng ta biết rõ là do gã sai khiến, nhưng lại không có cách nào. Ai, đúng rồi, Vân Đóa, đồn công an xử lý chuyện này như thế nào vậy?

Bạch Vân Đóa nói:

– Cảnh sát giáo dục mấy tên kia vài câu, sau đó để bọn họ đi rồi.

Hướng Vãn Tình tức giận nói:

– Đồn công an sao có thể dễ dàng như vậy mà bỏ qua bọn họ chứ?

Sở Thiên Thư nói:

– Thủ đoạn đánh người của bọn họ rất chuyên nghiệp, tất cả đều là vết thương xấu xí ngoài da, không động đến gân cốt, không tính thương tổn, cảnh sát cũng không có cách nào với bọn họ.

Bạch Vân Đóa chán nản nói:

– Đây cũng là cách làm nhất quán của đồn công an, bọn họ cường điệu người bệnh là quần thể yếu thế, luôn yêu cầu phía bệnh viện hy sinh một chút, lấy hòa thuận làm đầu.

Sở Thiên Thư lòng đầy căm phẫn, hận không thể ngay bây giờ đến bệnh viện, thừa dịp Chu Vượng Tài đi ra, hung hăng đánh gã một trận, nhưng ngẫm lại việc này chỉ có thể hết giận nhất thời, cũng không thể khiến người này kiềm chế, càng không thể giải quyết nỗi lo sau này của Bạch Vân Đóa.

Nếu có thể kết luận sự kiện này là do Chu Vượng Tài bày ra, như vậy, liền nhất định phải nghĩ ra biện pháp tra ra sự thật.

Đường đường là một vị Phó viện trưởng của bệnh viện, thế mà lại cấu kết với y náo xảo trá gây rối ở bệnh viện, đánh thương nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, cần có thể tra ra chứng cớ xác thực thì có thể làm cho gã thân bại danh liệt.

Sở Thiên Thư âm thầm hạ quyết tâm: Muốn trị gã, trị chết gã!


Quyết định được biện pháp, Sở Thiên Thư quyết định từ đám người y náo để tìm kiếm điểm đột phá, hắn hỏi:

– Vân Đóa, mấy gã gây rối có đặc trưng gì không?

Bạch Vân Đóa chán nản nói:

– Không rõ ràng lắm. Em chỉ nhớ dáng người bọn họ rất lớn, trừng mắt với em, gã không nói vài lời liền ra tay, em bụm mặt, khôngấy rõ ràng hình dạng của gã.

Hướng Vãn Tình đột nhiên hỏi:

– Vân Đóa, đồng hồ tôi đưa cho cô đâu rồi, không phải tôi nói cô luôn mở chức năng camera sao?

– Ồ, chỉ mãi tức giận, sao lại quên việc này chứ.

Bạch Vân Đóa lấy đồng hồ trên tay xuống.

Hướng Vãn Tình mở ra laptop. Rất nhanh download video lưu trữ trong đồng hồ xuống.

Tuy rằng tình hình rất hỗn loạn, nhưng toàn bộ quá trình của chuyện này vẫn được ghi lại.

Sau khi nhận rõ, dừng lại và chỉnh sửa, Hướng Vãn Tình rất nhanh liền tập trung vào hình ảnh của vài gã gây sự.

Sở Thiên Thư đưa hình ảnh của bọn họ chuyển vào trong điện thoại di động, sau đó nói, hắn phải đi ra ngoài một lúc.

Bạch Vân Đóa hỏi:

– Anh muốn đi đâu?

– Bệnh viện.

– Làm gì?

– Tôi đi tìm bọn họ!

Bạch Vân Đóa lo lắng nói:

– Thiên Thư, anh đừng kích động, bọn họ là một đội, một mình anh đánh không lại bọn họ đâu.

Sở Thiên Thư mặc áo khoác, nói:

– Tôi không đánh nhau với bọn họ, tôi muốn thông qua bọn họ tra tìm sự thật.

– Không được, bọn họ rất hung hãn, căn bản sẽ không nghe lời anh.

Sở Thiên Thư không nghe lời khuyên của Bạch Vân Đóa, mở cửa liền đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui