Bạch Vân Đóa nói:
– Nơi này nói chuyện không quá thuận tiện, chúng ta ra bên ngoài nói đi.
Không chịu nổi Bạch Vân Đóa khuyên nhủ lôi kéo, Hướng Vãn Tình cũng đành phải đi theo ra bệnh viện.
Bạch Vân Đóa lôi kéo Sở Thiên Thư và Hướng Vãn Tình, đi tới một quán trà phía bên ngoài bệnh viện, thuê một phòng, gọi vài món bánh ngọt, một bình Thiết Quan Âm và một bình trà hoa cúc.
Sau khi nhân viên phục vụ đem bánh ngọt và trà lên, Bạch Vân Đóa dặn dò không cần tới quấy rầy, nhân viên phục vụ vừa mới lui ra ngoài, cô liền vội vàng nói:
– Mau nói cho tôi nghe một chút đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
– Cô hỏi anh ta đi.
Hướng Vãn Tình liếc xéo Sở Thiên Thư một cái, còn nói:
– Sở Thiên Thư, anh đừng kéo dài thời gian, nể mặt Vân Đoá tôi cho anh mười phút. Nếu anh không thể cho tôi một giải thích hợp tình hợp lý thì tôi lập tức gọi điện thoại cho đài truyền hình, làm cho bọn họ huỷ bỏ tiết mục. Còn có, anh nhất định phải cam đoan những lời anh nói là thật, không phải nói dối, lời nói và việc làm không đáng tin cậy của anh tôi xem như đã được lĩnh giáo.
– Được rồi.
Sở Thiên Thư nhìn Bạch Vân Đóa, không có cách nào khác mà cười:
– Vãn Tình, vì tiết kiệm thời gian, tôi sẽ không nói suy nghĩ lúc đầu của tôi, chúng ta suy nghĩ theo một phương thức khác, cô xem được không?
– Phương thức gì?
– Phương thức đảo ngược.
Sở Thiên Thư cũng không quan tâm Hướng Vãn Tình có đồng ý hay không, nói thẳng:
– Nói cách khác, chúng ta giả thiết tiết mục bị huỷ bỏ, xem thử có hậu quả gì xảy ra. Nếu không huỷ bỏ thì sẽ sinh ra hậu quả gì, sau đó,chúng ta lại quyết định xem tiết mục này có nên huỷ bỏ hay không.
Bạch Vân Đóa rót nước trà cho mọi người, hứng thú dạt dào nhìn bọn họ đối thoại như thế nào.
Hướng Vãn Tình uống một hớp nước trà, nói:
– Được rồi, anh nói đi.
Sở Thiên Thư cũng uống ngụm nước trà, nói:
– Được, vậy chúng ta trước tiên hãy phân tích, nếu tiết mục bị rút thì sẽ xuất hiện những hậu quả nào nhé.
Sở Thiên Thư phân tích nói:
– Đầu tiên, các đồng nghiệp và cấp trên với nhiệt tình dâng cao kia của các em sẽ nhìn em như thế nào? Đề tài này là do em chọn, chương trình là do em thiết kế, quay chụp cũng vô cùng thành công, thời điểm sắp phát ra thì em lại nói cho bọn họ biết, em bị anh lừa, mọi người bận rộn nhiều ngày lại bị một câu nói của em hủy bỏ toàn bộ, em cảm thấy làm như vậy thích hợp sao? Sau này em chọn đề tài khác thì mọi người còn có thể ủng hộ em nữa sao?
Rất hiển nhiên, Hướng Vãn Tình đã suy xét qua điểm này, cô ta không chút do dự nói:
– Em không quan tâm.
– Tốt. Đài truyền hình có quy định, không thể thực hiện các tiết mục có liên quan đến nhà máy Nghi Biểu, em cứ theo đó mà làm, anh tin rằng cấp trên và các đồng nghiệp sẽ hiểu được hành vi của em.
Sở Thiên Thư dừng lại một chút, nói tiếp:
– Điểm thứ hai, tiết mục không chiếu thì em làm sao có thể giải thích với Trịnh Tiểu Mẫn và cha mẹ của cô ấy chứ? Sinh mạng và sinh tồn đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì, đây là kiến thức phổ thông cơ bản trong tính cách con người và điểm mấu chốt của đạo đức, em đừng nói là em không quan tâm chứ?
– …
– Anh tin tưởng em sẽ không nói như vậy. Còn có điểm thứ ba. Tiết mục bị hủy rồi, em sẽ giải thích thế nào với Tổng giám đốc Ngô tập đoàn Lăng Vân đây? Lúc trước khi em khuyên bảo cô ấy quyên góp thì đã nói như đinh đóng cột, tiết mục này ngày mai chắc chắn sẽ được phát, đột nhiên em lại nói cho cô ấy biết không phát nữa, em làm sao để cô ấy giải thích với các nhân viên đây? Loại hành vi này của em có được xem là lừa gạt hay không?
Hướng Vãn Tình lại bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, trong lòng cảm thấy Sở Thiên Thư là đang mượn oai hùm, thậm chí là già mồm át lẽ phải, muốn phản bác hắn, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Chút do dự trong mắt cô ta bị Sở Thiên Thư nhạy bén bắt được, hắn quyết định thừa cơ thuyết phục, ánh mắt hắn chân thành nhìn cô nói:
– Mấy ngày hôm trước anh đã xem một tiết mục của Tống Nghệ. Một cô bé mắc bệnh nan y, khi cô bé bước lên sân khấu CCTV thì người dẫn chương trình kêu gọi khán giả ở trường quay cầm nước mắt và vỗ tay ủng hộ màn biểu diễn của cô bé. Chẳng lẽ lời nói dối có thiện ý này có thể trình diễn ở CCTV, em không thể tái hiện nó ở truyền hình vệ tinh Thanh Nguyên sao?
– Nhưng, em biết rõ có quy định…
– Cái này anh cũng biết. Nhưng trong tiết mục của em có nhắc đến nhà máy Nghi Biểu sao? Không có! Nói như vậy, em căn bản cũng không làm trái với quy định.
– Vấn đề là, sau khi tiết mục phát ra, tất nhiên sẽ khiến cho dư luận vô cùng hưởng ứng. Cuối cùng, thân phận của cha mẹ nhà họ Trịnh nhất định sẽ rõ ràng khắp đất nước. Lúc đó, em phải giải thích với đài truyền hình ra sao đây? Anh biết không, sinh mạng của tin tức là phải chân thật, đưa tin chân thật đến công chúng là một rèn luyện cơ bản hằng ngày của một phóng viên.
– Em căn bản không cần giải thích, tiết mục của em không có tin tức hư cấu, tin tức của em không có lừa gạt người xem, nhiều nhất thì em chỉ không để ý đến một chi tiết mà thôi. Nếu đúng như lời em nói thì tiết mục sẽ được dư luận vô cùng hưởng ứng, càng nói rõ em là một phóng viên, trên cơ sở tin tức chân thật, không chỉ bảo đảm tỉ suất của chương trình mà còn khai quật ra nội hàm trong tính cách con người, khiến tình yêu và lương tri được phát huy mạnh mẽ và thăng hoa.
– Nhưng, em không phải không để ý đến chi tiết, mà là cố ý giấu diếm, việc này không phù hợp với nguyên tắc làm người của em.
– Trong cuộc sống, mỗi người chúng ta đều sẽ giấu diếm một số thứ. Nếu động cơ của chúng ta là cao thượng, là làm việc thiện, là làm việc tốt cho người khác, những người được hưởng lợi sẽ vĩnh viễn cảm kích em, giống như người bệnh mang ơn với bác sĩ vậy. Em không biết là làm một việc hữu ích với nhiều người càng có ý nghĩa hơn là cố chấp kiên trì theo quy định sao?
Hướng Vãn Tình vẫn không cam lòng, nói:
– Trước khi em đến truyền hình vệ tinh Thanh Nguyên, em đã bàn với cậu của em, truyền thông là cơ quan ngôn luận, ông ấy nhắc nhở em nhất định phải giữ vững nguyên tắc tuyên truyền chính trị.
Sở Thiên Thư khẽ mỉm cười, hơi trêu chọc hỏi:
– Cậu của em là ai? Là Космополіт à?
Hướng Vãn Tình trừng mắt nhìn hắn, nói:
– Anh nói bậy bạ gì đó nha, ông ấy chỉ là một cán bộ công tác chính trị.
– Cán bộ công tác chính trị thì không cần quan tâm đến khó khăn của nhân dân sao?
Hướng Vãn Tình thở dài, rốt cuộc không tìm thấy lý do biện bạch nữa, không thể không thừa nhận mình bị thuyết phục bởi tên khua môi múa mép như lò xo trước mắt này.
Thấy Hướng Vãn Tình đã bỏ đi suy nghĩ hủy tiết mục này, Sở Thiên Thư rõ ràng nói thẳng ra ý nghĩ của chính mình.
– Vãn Tình, anh có thể hiểu được lo lắng của em, một khi thân phận của cha mẹ nhà họ Trịnh bị bại lộ, vấn đề về thất nghiệp của công nhân viên trong nhà máy sẽ theo đó mà nổi lên. Nhưng Vãn Tình em có nhìn thấy không? Nhà họ Trịnh chỉ là một hình ảnh nhỏ nhoi trong đó, nếu không đến mức tuyệt vọng thì ai lại muốn chặn đường kêu oan trên phố chứ?
Hướng Vãn Tình nhìn Sở Thiên Thư, hỏi:
– Vậy ý của anh là… muốn lợi dụng tiết mục này để cho toàn xã hội chú ý công nhân viên chức thất nghiệp trong nhà máy Nghi Biểu.
– Đúng vậy, kế hoạch cải tổ của nhà máy Nghi Biểu không suy xét đến quyền lợi của bọn họ, nhưng tiếng kêu cứu của bọn họ lại bị một tờ lệnh khống chế. Phải biết rằng, kế hoạch cải tổ của nhà máy Nghi Biểu là cơ hội duy nhất thay đổi vận mạng của bọn họ, cơ hội này một khi trôi qua, bọn họ không thể khám bệnh, không đi học được, mua không nổi nhà, càng lún sâu vào hoàn cảnh khó khăn. Vãn Tình, anh không muốn gì nhiều đâu, anh chỉ hy vọng bọn họ có thể sống một cách tôn nghiêm.
Bạch Vân Đóa đang lén lau khóe mắt.
Hướng Vãn Tình cũng cúi đầu.
– Anh biết, một nhân viên nho nhỏ như em có thể sẽ để lại ấn tượng xấu đối với lãnh đạo trong đài truyền hình. Nhưng kiên trì của em có thể thay đổi số mệnh của mấy ngàn người. Đưa bộ mặt thật đến xã hội, khiến cho sự thật này được chú ý, dùng chú ý để ban ơn cho dân chúng, đây chẳng lẽ không phải là trách nhiệm và công việc của một phóng viên hay sao?
Lời nói của Sở Thiên Thư làm rung động Hướng Vãn Tình và Bạch Vân Đóa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...