Hướng Vãn Tình há hốc miệng:
– Hả? Vân Đóa, em rất khâm phục chị, chị với anh ta trải qua chừng ấy chuyện rồi đến tận đây, vậy mà không biết anh ta tên gì sao? Lỡ anh ta chuồn mất thì chẳng phải dễ cho anh ta rồi sao.
Bạch Vân Đóa lắc di động trong tay, đắc ý nói:
– Hừ, chạy không thoát đâu, chị có số điện thoại của anh ta mà.
Dứt lời, cô đánh giá Sở Thiên Thư kỹ lưỡng, đột ngột nói:
– Không đúng, trước đó chúng ta từng gặp nhau rồi.
– Không phải chứ?
Sở Thiên Thư và Hướng Vãn Tình đồng thanh thốt lên.
– Ừm, để nhớ xem.
Bạch Vân Đóa nhìn lên trần phòng ra vẻ suy tư:
– Tôi nhớ ra rồi, mấy hôm trước bạn gái anh bị trật chân, anh dẫn cô ấy đến khám. Anh không nhớ lúc đó còn tán tỉnh tôi, hỏi tôi số điện thoại sao?
Sở Thiên Thư cũng nhớ ra rồi, thốt lên:
– Cô là y tá Bạch đó sao?
– Đúng, Bạch Vân Đóa.
Bạch Vân Đóa ôm bụng cười:
– Ha ha, quá thần kỳ rồi, ha ha.
Đột nhiên cô ngưng cười, nghiêm túc hỏi:
– Ê, Sở Thiên Thư, cô ấy không phải bạn gái của anh đúng không?
Sở Thiên Thư gật đầu:
– Đúng, cô ấy là đồng nghiệp của tôi.
Thế giới thật thần kỳ, không nói thì không biết, nói ra liền giật mình.
Thì ra trước khi ba người họ gặp mặt nhau chính thức thì đã phát sinh nhiều chuyện ly kỳ như vậy.
Màn kể chuyện chấm dứt, Hướng Vãn Tình nói:
– Vân Đóa, chị làm chút gì cho bọn em ăn đi, em muốn nói chút chuyện với anh ấy.
Bạch Vân Đóa bĩu môi, nói:
– Không được, em đuổi chị đi, hai người trai đơn gái chiếc muốn làm gì đây?
– Ây da, Vân Đóa, đừng quậy nữa được không? Em thực sự muốn bàn việc với anh ấy.
– Hai người muốn bàn chuyện gì mà đuổi chị đi?
Hướng Vãn Tình cười khó xử:
– Vân Đóa, em mời anh ấy đến để bàn việc làm tiết mục, không phải chuyện xấu như chị đã nghĩ.
– Hứ, có cho cũng không ám, xem chị có xé rách miệng em không.
Tuy Bạch Vân Đóa hung hăng nói vậy nhưng không giỡn nhây nữa, nói:
– Ăn gì? McDonald, gà KFC hay là muốn ăn sang?
– Gì cũng được.
Hướng Vãn Tình có vẻ rất vội, kéo Sở Thiên Thư ngồi xuống sô pha rồi lấy bút và tập phỏng vấn, nói liền mấy vấn đề một hơi:
– Thiên Thư, anh đã nói chuyện với cô gái phải bán thân cứu mẹ kia chưa? Không có giở trò gì chứ? Nhà bọn họ như thế nào?
Sở Thiên Thư liền kể lại bệnh tình nguy cấp của mẹ Trịnh Tiểu Mẫn tình hình kinh tế gia đình họ, đến cả chuyện Trịnh Tiểu Mẫn lâm vào đường cùng, chạy đến hộp đêm ở quảng trường Nhân dân tìm người mua, muốn dùng thân trong trắng đổi lấy một trăm ngàn Tệ để mẹ mình phẫu thuật.
Hướng Vãn Tình không hổ là phóng viên từng tác chiến, quả nhiên có lòng hiệp nghĩa, nghe kể hết liền nói:
– Anh yên tâm, em sẽ lập tức chọn để báo lên trên, chuẩn bị đi quay phỏng vấn rồi mau chóng đưa tin. Trong tiết mục, em sẽ kêu gọi người hảo tâm đóng góp, gom đủ một trăm ngàn Tệ phí phẫu thuật hẳn là không thành vấn đề.
Sở Thiên Thư nói:
– Được, vậy anh thay mặt Trịnh gia cám ơn em.
Hướng Vãn Tình cất tập phỏng vấn đi, ngập ngừng chút rồi nói:
– Ừ, xem ra anh cũng có chút đáng tin. Nể anh giúp em một việc lớn, khi nãy anh nhìn đã mắt vợ em, em không tính toán với anh nữa.
Đúng lúc Bạch Vân Đóa ôm một đống đồ ăn trở về, nghe vậy liền phản kháng:
– Nè, em là bà xã của anh mới đúng chứ?
Hướng Vãn Tình bật lại:
– Không đúng, rõ ràng em là bà xã của anh.
Sở Thiên Thư xua tay làm người giảng hòa:
– Được rồi, được rồi, hai người đừng cãi nữa, tôi nghe mà nhức đầu quá, rốt cuộc ai là vợ đây?
Hai vị mỹ nữ vẫn tiếp tục tranh cãi, không nhường một bước nào.
Hai người này cặp chung với nhau đúng là quá hợp!
Sở Thiên Thư nhanh nhẹn chen giữa hai người, ra vẻ thần bí nói:
– Đừng cãi nữa, cứ cãi tiếp cũng không có kết quả, tôi giúp hai người tính, thế nào?
Hướng Vãn Tình và Bạch Vân Đóa thôi không cãi nữa, trừng to mắt nhìn Sở Thiên Thư.
– Được! Không được thiên vị đó.
– Bảo đảm không thiên vị, công bằng hợp lý.
Sở Thiên Thư cười hỏi Hướng Vãn Tình:
– Có phải em cực kỳ muốn cô ấy làm vợ?
– Đúng!
Sở Thiên Thư lại cười hỏi Bạch Vân Đóa:
– Còn em?
– Đương nhiên là em rất muốn!
– Vậy thì quá dễ xử rồi.
Sở Thiên Thư cố ý che miệng, ra vẻ bí mật.
– Nói đi, nói đi.
Hai cô gái cùng lay cánh tay của Sở Thiên Thư, gấp gáp hối thúc.
Sở Thiên Thư mỗi tay ôm một người, cười ha hả:
– Hai người đều làm vợ tôi thì được rồi.
– Hả! Đi chết đi!
Hướng Vãn Tình và Bạch Vân Đóa đều hét lên, đồng thời dùng sức đè hắn xuống sô pha rồi tặng một trận mưa cú đấm.
Lúc này Lạt tỷ mặc đồ lót xông vào đè lên ba người đang làm loạn trên ghế sô pha, vui vẻ kêu:
– Tốt quá rồi, tôi muốn chơi “Tam anh chiến Lữ Bố”.
– Các chị em, đến đây chơi hội đồng đi.
Ngay sau đó lại có cả đám gái đẹp mặc đồ lót từ bốn phương tám hướng xông đến. Da thịt trắng nõn cứ chen chúc chật ních trên ghế sô pha.
Sở Thiên Thư dang rộng chân tay nằm trên sô pha, hạnh phúc tận hưởng cả đám gái đẹp thi nhau chà đạp.
Sáng sớm hôm sau, Hướng Vãn Tình giao đề tài cho tổ chuyên mục “Hiện trường đầu tiên” của đài Thanh Nguyên.
Tính nhạy tin của người đứng đầu kênh còn mạnh hơn, y nghe báo cáo xong liền ào hứng nói:
– Được, đề tài này tốt, có con gái, có tình dục, có đau buồn, còn có kết cục đại đoàn viên. Các yếu tố hút mắt đều chuẩn bị đủ, muốn tỷ lệ xem không cao cũng khó.
Đề tài lập tức được báo lên phó giám đốc phụ trách xét duyệt tin tức trong đài, nó nhanh chóng được duyệt.
Lãnh đạo nhìn xa trông rộng, giác ngộ chính đảng của Phó giám đốc Khang rõ ràng cao hơn người đứng đầu kênh, ông ra chỉ thị với tổ chuyên mục:
– Hiện nay rất nhiều người chỉ muốn thăng quan phát tài, nam nữ hoan ái. Đài Thanh Nguyên là truyền thông phụ trách tin tức, muốn thông qua tiết mục của chúng ta để đánh thức lương tri và lòng thương yêu của mọi người, phá huy thiện lương tốt đẹp của thế gian.
Đồng thời còn yêu cầu với chính Hướng Vãn Tình nhất định phải làm tốt đề tài này. Không chỉ phải theo sát sao mà còn phải khai thác sâu hơn, thu hút ánh mắt của người dân toàn thành phố.
Lãnh đạo trong đài đã lên tiếng, toàn thể nhân viên trong tổ chuyên mục như uống thuốc bổ, họ chuẩn bị thần tốc, tiến hành công việc thuận lợi và mau lẹ.
Sở Thiên Thư thăng lên làm phó chủ nhiệm của văn phòng, chủ trì công tác, song cũng nhàn hơn trước kia.
Tề Đại Quang của phòng văn bí răm rắp làm theo, còn nhóm Triệu Bình vâng dâng dạ dạ. Phạm Diệc Binh, Lưu Xuân Na của phòng Tổng hợp chuyên tâm làm việc, các tài xế như lão Miêu thì cần cù chăm chỉ. Văn phòng vốn tranh giành đấu đá vô hình trung liền trở thành trung tâm lãnh đạo, làm theo cấp trên, tâm tình hớn hở, các hạng mục công tác đâu vào đấy, tinh thần sắc mặt cũng rạng rỡ hơn.
Biết đề tài của Hướng Vãn Tình được duyệt, Sở Thiên Thư thảo luận kỹ càng chi tiết việc quay phim với cô.
Vì lo cho người Trịnh gia bị lộ thân phận, Sở Thiên Thư kiến nghị với Hướng Vãn Tình, bảo cô đến tìm chủ hộp đên mà Trịnh Tiểu Mẫn từng đến tiến hàng quay phim, sau đó phỏng vấn Trịnh Tiểu Mẫn, dẫn ra chuyện mẹ bị bệnh nặng không gánh nổi chi phí phẫu thuật. Để tránh kinh động đến mẹ của Tiểu Mẫn, sau cùng sẽ đến bệnh viện quay bổ sung vài cảnh trên giường bệnh.
Hướng Vãn Tình nghe xong, mắt liền sáng rỡ, nói:
– Thiên Thư, năng lực nắm bắt điểm thú vị của anh hơn em nhiều, không làm phóng viên thì uổng quá.
Sở Thiên Thư cười nói:
– Làm gì có, điểm xuất phát của anh là từ bảo vệ người bệnh và đương sự, thật sự không có ý nắm bắt điểm thú vị gì hết.Việc này chứng tỏ đề tài và ý tưởng này không chỉ thuận theo ý dân, còn phù hợp với quy luật tin tức.
Sau khi quyết định xong kế hoạch quay, Sở Thiên Thư lập tức tìm đến Trịnh Tiểu Mẫn. Hắn làm công tác tư tưởng cẩn thận với cô, khuyên cô đừng e dè, nhất định phải thật sự làm người dân cảm động, lặp đi lặp lại lời dặn không thể làm lộ thân phận của cha mẹ, nhất là nhắc tới ba từ xưởng Nghi Biểu.
Để tránh lỡ lời, Sở Thiên Thư còn mô phỏng hiện trường phỏng vấn, chỉ dẫn Trịnh Tiểu Mẫn luyện tập.
Tất cả đều ok.
Buổi tối thứ ba, việc quay chính thức bắt đầu.
Hướng Vãn Tình dẫn chương trình đứng đầu quảng trường Nhân dân đông đúc tấp nập, tay cầm microphone nói với ống kính:
– Các vị khán giả, chào buổi tối, đây là chuyên mục “Hiện trường đầu tiên” của đài Thanh Nguyên, tôi là phóng viên Hướng Vãn Tình.
Trong màn ảnh liền xuất hiện Trịnh Tiểu Mẫn.
Hướng Vãn Tình dùng giọng điệu truyền cảm nói:
– Đây là một cô gái trẻ tuổi, đáng lẽ lúc này cô ấy có thể ngồi ôn tập làm bài trong thư viện trường đại học, nhưng cô lại đi đến các hộp đêm, cô ấy muốn làm gì đây? Mời mọi người theo ống kính của chúng tôi cùng khám phá bí mật trong đó.
Khán giả nhiệt tình Sở Thiên Thư cực kỳ khẩn trương. Hắn đứng lặng bên ngoài, theo sau chỉ đạo của Hướng Vãn Tình, chú ý toàn bộ quá trình quay.
Hướng Vãn Tình mặc y phục chuyên nghiệp nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp của cô, mà còn tôn lên vẻ thanh lịch thông minh, cử chỉ tao nhã mềm mại.
Vẫn là cảnh tượng mơ hồ, Trịnh Tiểu Mẫn tiếp xúc lần lượt từ người đàn ông này đến người đàn ông khác, phần lớn họ đều lắc đầu bỏ đi,thậm chí còn có người buông lời ác ý với cô…
Nhóm Hướng Vãn Tình ngăn lại từng người đàn ông tiếp xúc với Trịnh Tiểu Mẫn, tiến hành phỏng vấn riêng với họ.
Trong màn ảnh, diện mạo và giọng nói của những người đàn này đều được xử lý kỹ thuật.
Giọng của họ có lúc kinh ngạc, lúc kinh miệt, khi thì cười mỉa, nhưng sau cùng đều thừa nhận cô gái này muốn bán thân cho họ, giá đưa ra là một trăm ngàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...