Sở Thiên Thư nói:
– Ha ha, sư tỷ, xin chị yên tâm, chị là chủ cho thuê nhà, trên tay Lãnh Tuyết còn một bộ chìa khóa, bất cứ lúc nào cũng có thể đột kích kiểm tra.
Ngô Mộng Điệp cười nói:
– Không cần, tôi tin tưởng phẩm chất của cậu. Lãnh Tuyết, thay tôi tiễn tiểu Sở đi.
Lăng Nhuệ từ trong phòng ngủ chạy ra, quy củ đứng trước mặt Sở Thiên Thư nói:
– Tạm biệt chú Sở.
Sở Thiên Thư bắt tay tạm biệt Ngô Mộng Điệp và Lăng Nhuệ.
Lãnh Tuyết tiễn hắn ra bên ngoài cửa sắt.
Sở Thiên Thư chủ động đưa tay ra:
– Lãnh Tuyết, lúc nãy mạo phạm, xin cô tha thứ cho.
Lãnh Tuyết không có bất kì biểu hiện nào, đóng cửa cái “cạch”.
Từ Đan Quế Phiêu Hương bước ra, Sở Thiên Thư như mở cờ trong bụng, không kìm nổi quay đầu lại nhìn lầu số hai màu trắng ngà. Hắn quả thật không thể tin được, đột nhiên từ một tên nghèo nàn, biến thành một người giàu có có nhà có xe. Tuy rằng trên pháp luật mà nói,cũng chưa chính thức thuộc về hắn, nhưng hắn thật sự có quyền được sử dụng, hơn nữa còn là vô thời hạn.
Đi đến đầu đường đèn đuốc sáng trưng, tâm trạng của Sở Thiên Thư như ngọn đèn rực rỡ kia, vui sướng và sáng ngời.
Nhưng, lúc Sở Thiên Thư chạy về khu ký túc xá giản dị của nhà máy Nghi Biểu, vốn tâm trạng đang sáng ngời ngay lập tức trở nên ảm đạm, gần giống ngọn đèn đường cô độc một mình trên đầu tường, quỉ dị mờ mờ ảo ảo.
Nằm trên giường, Sở Thiên Thư thật lâu không thể đi vào giấc ngủ, trăn trở một vấn đề: ngày mai sau khi đi làm, bọn người Trương Vĩ sẽ có hành động gì đây?
Sáng sớm ngày thứ hai, giống như thường ngày, Sở Thiên Thư như cũ là người thứ nhất đi vào văn phòng, vừa mới sắp xếp lại bàn làm việc một chút, Lưu Xuân Na đã tới, cô giành lấy làm vệ sinh và nấu nước, rót trà vào ly của bốn người.
Sở Thiên Thư ngồi vào trước bàn bắt đầu viết kế hoạch công tác cho một tuần, tuy rằng công việc phòng sự vụ Tổng hợp từ trước đến nay theo kế hoạch không có thay đổi, nhưng hắn và Phạm Diệc Binh đều có thói quen này, cho dù trước kia còn chưa lên làm trưởng phòng,cũng thích đem phần việc của mình sắp xếp một chút.
Ước chừng khoảng vài phút, Phạm Diệc Binh và Tiền Mỹ Hoa cũng lục đục tới, trong phòng làm việc dần dần náo nhiệt hẳn lên.
Vào thời điểm Điền Khắc Minh còn tại chức, bởi vì sợ làm sai chuyện sẽ bị mắng, cho nên mọi người trong công việc đều bị động, ôm phải việc không rõ ràng thì cố gắng kéo được thì kéo, thật sự không kéo được nữa thì xin chỉ thị của Điền Khắc Minh rồi đi làm, tóm lại,nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lấy việc không bị Điền Khắc Minh mắng làm nguyên tắc.
Bây giờ tên ôn thần này đi rồi, tâm tình của bốn người thoải mái đi rất nhiều, tính chủ động và tích cực trong công việc cũng theo đó mà đề cao, việc vặt vãnh của phòng sự vụ Tổng hợp, mọi người đều giành nhau làm, không chỉ cảm thấy không lao lực như trước kia, ngược lại thêm thoải mái vui vẻ.
Vốn là đang có ngăn cách, nhân viên phòng Thư ký và phòng Tổng hợp thân thiết hơn rất nhiều, thường xuyên chào hỏi lẫn nhau, gặp chút vấn đề còn có thể cùng nhau thương lượng đối sách, văn phòng đã xuất hiện không khí hòa hợp trước nay chưa có.
Những đồng nghiệp ở phòng ban khác không hiểu trong đó, còn lặng lẽ xin chỉ giáo Tề Đại Quang, chỉ qua một hai ngày nghỉ, như thế nào mà lực ngưng tụ tại văn phòng lại thêm lớn như vậy.
Tề Đại Quang có nỗi khổ mà không nói ra được, trong lòng y vô cùng rõ ràng trải qua buổi party phong ba tối hôm thứ sáu, địa vị của y trong văn phòng đã tuột dốc không phanh, có thể hình dung như con cóc bị ghẻ lạnh cũng không quá, hiện tại đám người Triệu Bình Nguyên đã hoàn toàn đoàn kết ở chung quanh Sở Thiên Thư.
Tuy nhiên, trong suy nghĩ của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, Tề Đại Quang vẫn xếp hạng trước Sở Thiên Thư.
Khoảng chín giờ sáng, Quan Hạo Vũ đến.
Gần tới thời điểm về hưu, Quan Hạo Vũ rất ít khi đi làm bình thường, những công việc thường ngày của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước về cơ bản giao cho Hoàng Như Sơn làm chủ, mọi người trong lòng đều tự biết rồi, Quan Hạo Vũ đến Ủy ban rồi, liền nói rõ có việc tương đối trọng đại cần đến hắn quyết định.
Quả nhiên, Hoàng Như Sơn đi theo liền vào phòng làm việc của Quan Hạo Vũ, đơn giản báo cáo mấy phút, lập tức kêu Tề Đại Quang tới văn phòng, kêu y chuẩn bị tốt tư liệu về phương diện thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, thông báo cho người phụ trách các phòng ban chín giờ rưỡi đến phòng họp nhỏ để họp.
Tề Đại Quang đáp ứng ngay, không có hành động nào khác.
Hoàng Như Sơn nghi ngờ nhìn y một cái, hiểu ra dụng ý của Tề Đại Quang, liền nói:
– Tiểu Tề, cậu đại biểu cho văn phòng dự thính đi.
Tề Đại Quang vô cùng vui vẻ bước ra cửa, trở lại văn phòng, liền ra vẻ ta đây quát lên quát xuống kêu bọn Triệu Bình Nguyên chuẩn bị tư liệu, tự mình thì gọi điện thoại cho từng người phụ trách của các phòng ban để thông báo cho bọn họ đúng chín giờ rưỡi tới họp.
Hết bận công việc cụ thể trên tay, Sở Thiên Thư liền lên mạng tra tìm download những tư liệu liên quan đến tập đoàn Lăng Vân, biết được chức vụ của Ngô Mộng Điệp ở tập đoàn là phó tổng giám đốc.
Đang chuẩn bị lục tìm tư liệu cá nhân của cô, cửa phòng làm việc bị nhẹ nhàng đẩy ra, Tề Đại Quang cất bước đi tới, cầm trong tay cái notebook, một bộ dạng nghiêm trang nói:
– Tiểu Sở, tôi đi họp đây, tôi qua chào hỏi một cái.
Sở Thiên Thư nghe xong, không khỏi có chút buồn cười, trong lòng lại rất rõ ràng, Tề Đại Quang chào hỏi là giả, muốn nói cho mọi người rằng y vẫn thật sự là lãnh đạo hạch tâm của văn phòng.
Sở Thiên Thư cười ha hả, nói:
– Trưởng phòng Tề, anh quá khách khí rồi, anh bận rộn cái gì, nào phải cần tới cùng chào hỏi với tôi.
Tề Đại Quang giả vờ nói:
– Tiểu Sở, phòng Thư ký và phòng Tổng hợp đều là văn phòng của phòng làm việc, có chuyện gì chúng ta hỗ trợ báo nhau một tiếng.
Sở Thiên Thư nói:
– À, là vậy hả, phải họp gì vậy?
Hỏi một câu như vậy, Tề Đại Quang gặp khó rồi, theo hắn thấy, biết đề tài của hội nghị, đây là một đãi ngộ chính trị của người phụ trách bộ phận, từ trong tâm mà nói, hắn là không nguyện ý nói cho Sở Thiên Thư.
Thấy Tề Đại Quang chần chừ, Sở Thiên Thư liền nói:
– Trưởng phòng Tề, ngại quá, tôi không nên mù quáng thăm dò.
Phạm Diệc Binh, Lưu Xuân Na và Tiền Mỹ Hoa đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Tề Đại Quang, ý kia giống như đang nói, mới vừa rồi còn nói có chuyện gì thì hỗ trợ báo cho nhau, mới dính đến một cái đề tài cuộc họp liền giả vờ bị ép, cũng con mẹ nó quá dối trá rồi.
Tề Đại Quang chỉ có thể xấu hổ cười cười, hàm hồ nói:
– À, hình như là việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, tôi cũng không rõ ràng lắm.
Nói xong, lại cùng Phạm Diệc Binh và Tiền Mỹ Hoa nói chuyện phiếm vài câu, quay người rời đi.
– Nhanh vậy?
Sở Thiên Thư kinh hãi.
Tuy rằng hắn không công tác ở ban cải cách xí nghiệp, nhưng đối với trình tự công tác bên trong Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước hết sức rõ ràng, một khi phương án thay đổi chế độ mà nhà máy Nghi Biểu báo lên trên được xem xét thông qua, Ủy ban sẽ chính thức phát ra công văn báo cáo với thành phố.
Nói chung, cơ quan chủ quản đồng ý rồi, bộ phận khác trong thành phố sẽ không vươn tay chạm vào phạm vi công việc của người khác,càng sẽ không đề cập quá nhiều ý kiến phản đối, việc phương án được thông qua sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Tề Đại Quang sau khi đi ra ngoài, Sở Thiên Thư cho Đàm Ngọc Phân một tin tức, nói cho cô biết Ủy ban sẽ họp thảo luận phương án thay đổi chế độ nhà máy Nghi Biểu.
Đàm Ngọc Phân rất nhanh cũng đáp lại tin tức, nói Trương Vĩ bọn họ đã xuất phát.
Đại khái qua khoảng mười phút sau, dưới lầu truyền đến âm thanh ồn ào, hơn nữa âm thanh càng ngày càng lớn, Sở Thiên Thư nhận ra liền đi xuống, tiếng của Trương Vĩ, đại Hồ, ông Vạn là vang dội nhất.
Văn phòng lãnh đạo và phòng họp nhỏ của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước đều tại lầu hai, động tĩnh dưới lầu rất nhanh liền truyền lên.
Chẳng bao lâu, Tề Đại Quang từ phòng họp nhỏ chạy ra, rất không vui mà nói:
– Tiểu Sở, cậu đi xem xem chuyện gì vậy? Kêu loạn vậy, cuộc họp không thể họp được nữa rồi, lãnh đạo bọn họ đang tức giận đấy.
Sở Thiên Thư bước nhanh xuống lầu, liếc thấy rõ ràng người dẫn đầu là một ông lão cao cao ốm ốm, ở phía sau lão là đám người Trương Vĩ, đại Hồ, ông Vạn, khoảng hai mươi mấy nhân viên thất nghiệp, bọn họ đứng ở nơi đó, cửa đại sảnh vốn trống rỗng, liền có vẻ hết sức chật chội.
Lễ tân Trực ban tiểu Huệ và hai người bảo vệ phụ trách công tác bảo vệ an toàn chính đang ngăn trở, không để bọn họ tiến vào, mới xảy ra tranh cãi náo loạn.
Sở Thiên Thư đi ra phía trước, không hề che đậy, thoải mái mà trực tiếp hỏi Trương Vĩ:
– Trương Vĩ, các anh muốn làm gì?
Về điểm này, Sở Thiên Thư sớm đã nghĩ xong, nếu là cố ý giả vờ không quen Trương Vĩ, ngược lại dễ dàng đưa tới hoài nghi và phỏng đoán.
Trương Vĩ nói:
– Trưởng phòng Sở, chúng tôi muốn tìm lãnh đạo phản ảnh vấn đề.
Sở Thiên Thư nói:
– Phản ảnh vấn đề, các cậu ôm sồm cái gì? Đây là địa điểm văn phòng làm việc của chính quyền, không phải cái chợ, sự tình gây ra động tĩnh lớn chính là gây cản trở công vụ, cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Lúc này, ông lão đi lên phía trước, nâng cái mắt kiếng, hỏi:
– Vị đồng chí này, chúng tôi là đại biểu cho nhân viên thất nghiệp của nhà máy Nghi Biểu, đến tìm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước để phản ảnh vấn đề, không phải đến gây rối, làm phiền cậu thông báo một chút, chúng tôi cần gặp lãnh đạo của các cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...