– Không, anh chỉ kỳ quái, đám người bọn họ làm thế nào lại chạy tới nữa?
– Bọn họ hả? Nghe nói em ở ngoài bị bắt nạt liền lén lút chạy tới. Thế nào? Sau này có đánh nhau có thể đưa em theo không?
– Ngừng! Chẳng phải mẹ em nói không để em đánh nhau với người khác sao?
– Ha ha, anh là bạn trai của em rồi, anh đánh nhau sao em có thể phủi tay mặc kệ chứ?
Sở Thiên Thư mỉm cười:
– Ha ha, em lại còn tự lừa mình, còn tưởng thật à?
Ninh Hinh bĩu môi:
– Haizz, nghe khẩu khí của anh, giống như làm bạn trai của em là ủy khuất lắm đấy.
– Được rồi, được rồi, tốt lắm, anh rất vinh hạnh, vậy được chưa?
– Hừ, giả tạo quá, muốn lừa em đúng không?
– Xem ra em không chỉ rất xinh đẹp mà còn thông minh sắc sảo.
Ninh Hinh cười, nói:
– Vậy tại sao anh còn không chịu để cho em làm bạn gái của anh?
– Anh nói này Ninh công chúa, sao em cứng đầu thế nhỉ?
Sở Thiên Thư không có cách nào khác, đành cười, chỉ vào đám người Mã Lực nói.
– Em có thể tha cho anh không? Nếu anh làm bạn trai của em thì bọn họ nhất định sẽ xơi tái anh mất.
– Hừ, bọn họ dám?
Ninh Hinh mặt giương lên, dương dương đắc ý đứng lên.
Tiểu Cường thấy vậy, lớn tiếng nói:
– Haizz, Ninh công chúa, hai người ôm ôm ấp ấp nói gì đó?
Mã Lực cũng đi tới, nói:
– Công chúa, trở về đi, trễ rồi, muốn bị đánh đòn thật sao?
Thật thú vị!
Ninh Hinh rất đắc ý giới thiệu bạn của cô cho Sở Thiên Thư, bọn họ đều xuất thân quân khu đại viện, Mã Lực, Tiểu Cường, Thiết Đản, còn có Địa Lôi.
Mã Lực là một quân nhân dũng mãnh, tham mưu của phân khu quân Thanh Nguyên, tuổi trẻ thì đã đeo quân hàm thiếu tá rồi. Tiểu Cường cấp bậc thì nhỏ hơn, là con trai của Phó tham mưu trưởng phân khu, Thiết Đản và Địa Lôi đều cũng xuất thân từ quan quân thế gia.
Giới thiệu xong rồi, Vệ Thế Kiệt nói:
– Đi thôi, anh đưa em trở về, nếu không mẹ em lại sốt ruột.
Mã Lực nói:
– Lão Vệ, Ninh công chúa giao cho bọn tôi, cậu còn không yên tâm à?
Vệ Thế Kiệt nói:
– Sao có thể vậy chứ? Anh Mã, Ninh công chúa là tôi nhận từ tay mẹ cô ấy, tôi không thể không phụ trách giao trả lại.
Mã Lực nói:
– Cũng được, dù sao cũng không ngồi chen nhau được nữa. Tiểu Cường, cậu lái xe đưa mấy người bọn họ trở về, tôi đưa Lão Vệ và Ninh công chúa đi.
Tiểu Cường đáp ứng, cười cưới với Sở Thiên Thư, đưa mấy người còn lại đứng ở ven đường chờ.
Ninh Hinh lén làm mặt quỷ với Sở Thiên Thư rồi đi theo Vệ Thế Kiệt đi về phía xe Hummer.
Mã Lực bắt tay tạm biệt Sở Thiên Thư, nhỏ giọng nói:
– Sở sư huynh, chớ có chọc Ninh công chúa không vui, nếu không tôi sẽ không nhận người bạn như cậu đâu.
Sở Thiên Thư gật gật đầu, cùng đám người Ninh Hinh vẫy tay tạm biệt.
Xe Hummer cuốn bụi mà đi.
Sở Thiên Thư cười cười, lắc đầu, một mình đi dưới ánh đèn vàng của con đường.
Cứ như vậy đi qua đi lại, thoáng một cái đã là đêm khuya rồi.
Đứng ở ven đường, định gọi xe, đợi một hồi mà chẳng thấy một cái bóng của xe taxi.
Bình thường xe taxi nhiều vô số kể, giờ sao đều không thấy? Sở Thiên Thư rất kỳ quái, hắn nhìn bốn phía, cách đó không xa mấy chỗ ăn chơi thư giãn, một hàng dài xe taxi dừng trước mỗi cửa tiệm.
Không ngừng có những vị khách quần áo chỉnh tề cùng những cô gái trang điểm đậm, ăn mặc diêm dúa từ bên trong đi ra, hoặc chia ra,hoặc cùng nhau tiến vào xe taxi, nhanh như chớp vụt đi.
Sở Thiên Thư cuối cùng hiểu ra, đến giờ này rồi, cuộc sống về đêm chuẩn bị kết thúc, việc kinh doanh của các cửa tiệm giải trí sôi động hẳn lên, cánh tài xế taxi đương nhiên không muốn đi vòng vòng trên đường nữa.
Sở Thiên Thư không biết xấu hổ đi theo những nhóm nam nữ này xem náo nhiệt, thấy cách đó không xa có một chiếc xe dừng cạnh một tiệm mát xa chân liền đi tới, vẫy vẫy tay, lại phát hiện trong xe không có ai.
Hắn nhìn xung quanh, vỗ vỗ thân xe, kêu lên:
– Sư phụ
, ra xe đi!
thường dùng để gọi lái xe bên Trung Quốc.
Kết quả một cô gái ăn mặc rất sexy bước từ tiệm mát xa chân ra, cô nàng nhìn sơ Sở Thiên Thư, cười híp mắt nói:
– Ngộ Không, đừng vuốt nữa, sư phụ đang mát xa ở bên trong, cậu có muốn vào thư giãn cùng sư phụ một chút không?
Sở Thiên Thư vừa nghe thiếu chút nữa là cười đến đau bụng, giờ đến yêu tinh cũng dám giỡn với đại sư huynh rồi.
Thấy Sở Thiên Thư lắc đầu, lão yêu bà mặt trét đầy phấn rất thất vọng, cô ta uốn éo cái mông to rồi lại đi vào trong tiệm.
Ở bên cạnh xe đợi một chút, tài xế vẫn không đi ra, phỏng chừng là thoải mái quá rồi.
Con bà nó, chỗ này gần đồn công an, Sở Thiên Thư cười khổ lắc đầu, hèn gì chỉ có chiếc xe này, hóa ra tài xế không phải là đợi việc, là tới tìm yêu nữ để hưởng lạc.
Bất đắc dĩ, Sở Thiên Thư chỉ đành phải đi về phía đầu đường.
Vừa mới đi vài bước, phía sau chợt có một mùi hương nhẹ xông vào mũi, Sở Thiên Thư dùng sức nuốt một ngụm, không có quay lại, dùng khóe mắt liếc.
Ánh đèn lờ mờ, nhìn không chân thật lắm, nhưng từ lớp phấn trang điểm mà suy đoán thì không phải là lão yêu bà vừa rồi mà là một con yêu tinh lẳng lơ hơn.
Sở Thiên Thư không dám dừng lại quá lâu, sợ tiểu yêu tinh lại giằng co với đại sư huynh, không khỏi bước nhanh hơn.
Nhưng con tiểu yêu tinh này ở phía sau cứ đuổi theo không tha.
Mẹ nó! Không lẽ mình giống Đường Tăng nên bị tiểu yêu tinh nhìn trúng rồi?
Sở Thiên Thư lập tức khí huyết quay cuồng, thấp thỏm không yên, có chút không biết làm sao.
– Aizzz, anh chờ một chút!
Tiểu yêu tinh mang giày cao gót, theo không kịp bước chân của Sở Thiên Thư, bất ngờ mở miệng nói.
Sở Thiên Thư ngẩn người ra, chân đang bước về phía trước liền thu trở về, nghĩ nghĩ sao giọng của tiểu yêu tinh này nghe quen quen.
Đang lúc do dự, tiểu yêu tinh đã đuổi theo tới, cô nói:
– Anh à, thật ngại quá, cho mượn cái bật lửa.
Giọng nói cực kỳ dịu dàng quyến rũ, Sở Thiên Thư nghe đến da đầu run lên, đây chính là lúc nửa đêm, một tiểu yêu tinh tìm một người đàn ông xa lạ xin tý lửa, cái lý do này cũng có phần miễn cưỡng quá đấy.
Sở Thiên Thư ra vẻ trấn tĩnh, xoay người lại nói:
– Tôi không hút thuốc, không có bật lửa.
– Aaaa, đúng là anh rồi!
Tiểu yêu tinh hưng phấn mà hét ầm lên, kéo lấy cánh tay của Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư giật mình kinh hãi, vội gỡ tay của tiểu yêu tinh ra.
– Anh Sở, tôi là Tiểu Mẫn nè.
Tiểu yêu tinh lại ôm lấy cánh tay của Sở Thiên Thư.
– Ai?
Sở Thiên Thư nhìn chằm chằm tiểu yêu tinh.
– Tiểu Mẫn, tôi là Trịnh Tiểu Mẫn.
Nếu không phải tiểu yêu tinh nói tên ra, Sở Thiên Thư quả thực không tài nào tin nổi, người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, ăn mặc diêm dúa,khuôn mặt như yêu tinh đứng trước mặt mình là Trịnh Tiểu Mẫn làm việc ở lễ tân.
– Tiểu Mẫn? Sao lại là cô?
Sở Thiên Thư cảm thấy kỳ quái hỏi.
– Anh Sở, trễ như vậy mà sao còn ở chỗ này?
Trịnh Tiểu Mẫn so với hắn còn kỳ quái hơn.
Vì không muốn khiến cho Trịnh Tiểu Mẫn hiểu lầm, Sở Thiên Thư chỉ chỉ đồn công an ở cách đó không xa, thốt ra:
– Tôi vừa mới từ nơi đó đi ra.
– Hả?
Trịnh Tiểu Mẫn kinh ngạc che lấy cái miệng nhỏ.
Sở Thiên Thư lời vừa nói ra liền phát hiện càng giải thích càng loạn, hơn nửa đêm, đi vào đồn công an thì có cái gì tốt đẹp đâu, nhất định là bị người ta bắt lúc đang làm bậy. Mặt hắn nóng lên, khẩn trương bổ sung một câu:
– Xe taxi ở nơi này ít quá!
Ý kia giống như đang nói tôi không phải đi tìm gái, mà là đang đợi xe.
Thấy Trịnh Tiểu Mẫn còn chưa tin, Sở Thiên Thư chỉ phải tiếp tục giải thích:
– Tôi cùng bạn học đi uống rượu, gặp bọn xấu ức hiếp một cô gái, tôi ra tay tương trợ, cùng bọn chúng đánh nhau một trận, kết quả bị bắt.
Trịnh Tiểu Mẫn nghe xong những lời này của Sở Thiên Thư, thản nhiên cười, mới yên tâm nói:
– Ừ, tôi biết mà, anh Sở không phải là loại người như vậy.
Sở Thiên Thư có chút buồn bực, hỏi:
– Haizz, Tiểu Mẫn, đã trễ thế này, sao cô lại ở chỗ này?
Trịnh Tiểu Mẫn mới vừa rồi mặt mày còn hớn hở, lập tức cúi đầu không nói.
Sở Thiên Thư lại nói:
– Tiểu Mẫn, hơn nửa đêm cô một mình ở bên ngoài chơi, rất nguy hiểm, đi, tôi đưa cô về nhà.
Hai người hướng về phía trước đi vài bước.
Đột nhiên, Trịnh Tiểu Mẫn dừng lại.
– Sao vậy?
Sở Thiên Thư cũng dừng bước, thân thiết hỏi.
– Anh Sở, anh về trước đi, tôi… còn chút chuyện.
Sở Thiên Thư hơi tức giận:
– Không được, có việc gì mai tính, đã trễ như vậy rồi, một người con gái như cô còn chưa về nhà, mẹ cô nhất định là lo lắm đấy.
Trịnh Tiểu Mẫn chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng.
Sở Thiên Thư đột nhiên nhớ tới, mẹ của cô còn đang nằm viện, vội an ủi:
– Tiểu Mẫn, cô đừng lo lắng, bệnh tình của mẹ cô sẽ tốt hơn mà.
Trịnh Tiểu Mẫn nước mắt rốt cuộc không kìm được nữa, ào ào chảy ra.
Sở Thiên Thư nói:
– Tiểu Mẫn, cô đừng khóc, có gì khó xử cô cứ nói ra, tôi nhất định nghĩ cách giúp cô.
Trịnh Tiểu Mẫn càng không ngăn được nước mắt, cô nhào vào trong ngực của Sở Thiên Thư, lớn tiếng khóc to.
Có một nam một nữ đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này, đứng lại, từ xa chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đợi Trịnh Tiểu Mẫn phát tiết ra hết rồi, Sở Thiên Thư liền đỡ cô đến cái ghế ven đường, hai người sóng vai ngồi xuống.
Dưới sự truy hỏi lần nữa của Sở Thiên Thư, Trịnh Tiểu Mẫn nấc lên nấc xuống kể lại nguyên nhân cô lại thương tâm đến vậy.