Sở Thiên Thư dặn dò một câu với lái xe, vịn vào cửa xe hỏi:
– Đội trưởng Hoàng, còn có việc gì sao?
Hoàng Thiên Báo chỉ vào bộ đàm nói:
– Ồ, là như vậy, Phó tổng giám đốc Phàn nói với tôi, mời cậu đến phòng 1108 một chuyến.
Trong lòng Sở Thiên Thư khẽ lộp bộp, không khỏi có chút bất an.
Có phải diễn hơi quá hay không, Phàn Quốc Khánh muốn khởi binh hỏi tội à?
Vừa rồi nhờ vào thẻ kim cương khách VIP thoát một kiếp nạn, hiện tại Phàn Quốc Khánh cho mời, Sở Thiên Thư đương nhiên là không thể từ chối. Hắn quay đầu nói với Lưu Xuân Na ở trong xe, mình còn có ít chuyện phải xử lý, để cô đưa Trịnh Tiểu Mẫn về nhà.
Lưu Xuân Na gật đầu, dặn dò, anh phải cẩn thận đó.
Sở Thiên Thư gật đầu, đóng cửa xe lại, nhìn taxi biến mất ở trong bóng đêm, mới quay đầu lại hỏi Hoàng Thiên Báo:
– Đội trưởng Hoàng, chuyện gì vậy?
Hoàng Thiên Báo cười nói:
– Ha ha, tôi cũng không biết. Phó Tổng Phàn chỉ nói mời cậu lên phòng 1108 một chuyến, việc khác không hề nói gì cả. Nào, Sở tiên sinh,xin mời.
Sở Thiên Thư đi theo Hoàng Thiên Báo lại quay trở về đại sảnh khách sạn, đi tới cửa thang máy.
Hoàng Thiên Báo cướp bấm nút thang máy.
Thang máy lập tức đến, Hoàng Thiên Báo dùng tay ra dấu mời Sở Thiên Thư.
Lo lắng của Sở Thiên Thư hơi dư thừa, mời hắn đến phòng 1108 cũng không phải Phàn Quốc Khánh, mà là Âu Dương Mỹ Mỹ.
Hoá ra, sau khi Hoàng Thiên Báo tiễn Sở Thiên Thư ra ngoài, lập tức gọi điện thoại cho Phàn Quốc Khánh khoe thành tích.
Phàn Quốc Khánh còn đang tập thể hình với Âu Dương Mỹ Mỹ, vừa nghe nói đối thủ của Khổng Nhị Cẩu nắm giữ thẻ kim cương khách VIP của khách sạn Khải Hoàn, lúc này hoảng sợ, cũng bất chấp Âu Dương Mỹ Mỹ ở bên cạnh, vội vàng hỏi:
– Khách thế nào rồi?
– Ha hả, không có việc gì, xin Phó tổng Phàn yên tâm đi.
Hoàng Thiên Báo đắc ý mà kể lại mọi việc một lần, nói đến cuối cùng mình muốn tát vào mồm tạ tội mới đuổi được Khổng Nhị Cẩu, gã cười ra tiếng.
– Tốt!
Khuôn mặt căng thẳng của Phàn Quốc Khánh cuối cùng thả lỏng:
– Tam Pháo, cậu khổ cực rồi, miễn phí cho khách chưa?
– Miễn rồi.
Phàn Quốc Khánh thả lỏng người, lại hỏi:
– Số thẻ của khách là bao nhiêu?
Hoàng Thiên Báo đưa điện thoại cho nữ giám đốc trực ban đứng bên cạnh.
Nữ giám đốc trực ban rất lưu loát báo ra mã số thẻ.
Phàn Quốc Khánh phân phó nói:
– Cô đi tra tên của vị khách này, lập tức báo cáo cho tôi.
Nữ giám đốc trực ban tra số liệu từ danh sách khách VIP, trên số liệu ngoại trừ tên thì không có gì khác. Cô ta lập tức báo cho Phàn Quốc Khánh, người khách vừa rồi cầm thẻ khách VIP có tên là Sở Thiên Thư.
– Sở Thiên Thư? Lại là tên nhóc này!
Phàn Quốc Khánh không nhịn được thốt ra.
– Ai?
Âu Dương Mỹ Mỹ mồ hôi đầm đìa nghe được tên này, dừng bước chân trên máy chạy bộ, hỏi.
Phàn Quốc Khánh nói:
– À, trưởng phòng Mỹ, một người khách rất đáng ghét.
– Có phải tên là Sở Thiên Thư hay không?
Dương Mỹ Mỹ bước xuống máy chạy bộ, vừa lau mồ hôi vừa nói.
– Trưởng phòng Mỹ, chị biết hắn à?
Phàn Quốc Khánh hỏi xong mới phát hiện câu hỏi này thừa thải, Sở Thiên Thư là người của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước,thân là trưởng phòng nhân sự Âu Dương Mỹ Mỹ sao lại không biết được.
Âu Dương Mỹ Mỹ cười nói:
– Ha ha, đương nhiên biết, hắn là người của tôi.
– Người của chị à?
Phàn Quốc Khánh bỗng nhiên hiểu ra, cười to nói:
– Đúng đúng đúng, hắn là người của trưởng phòng Mỹ.
Tối nay Âu Dương Mỹ Mỹ vốn hẹn Đường Dật Phu, muốn một phen tình cảm mãnh liệt, nhưng thân là Phó Chủ tịch thành phố Đường Dật Phu lâm thời có việc không thể đến được, dưới cơn tức giận, Âu Dương Mỹ Mỹ chạy đến phòng tập gym của khách sạn Khải Hoàn, giải phóng tất cả tà hỏa trong người vào máy tập thể hình.
Phàn Quốc Khánh biết Âu Dương Mỹ Mỹ là công cụ tình dục của Phó Chủ tịch thành phố đại nhân, đương nhiên muốn tự mình hầu hạ.
Âu Dương Mỹ Mỹ đã làm một phen chuẩn bị hoạt động, đột nhiên nghe được tên của Sở Thiên Thư, lại nghĩ tới thân thể cường tráng kia,cảm xúc không khỏi phập phồng, cô ta cầm áo khoác lên, vội vã nới với Phàn Quốc Khánh:
– Phó Tổng giám đốc Phàn, phiền anh báo cho hắn biết, để hắn đến phòng 1108 một chuyến.
Phàn Quốc Khánh hơi sững sờ, tiếp đó hiểu ra, vội nói cho Hoàng Thiên Báo, để gã ra ngoài tìm Sở Thiên Thư, báo cho hắn biết đi phòng 1108.
Sở Thiên Thư bất an đi tới trước cửa phòng1108, nhẹ nhàng gõ cửa, từ bên trong truyền ra giọng nữ giống như đã từng quen biết:
– Cửa không có khóa, vào đi.
Sở Thiên Thư nhẹ nhàng mà đẩy cửa một cái, quả thực không khóa.
Trong phòng vệ sinh của phòng ngủ truyền ra tiếng nước ào ào.
Mẹ nó! Lá gan người phụ nữ này thật lớn, tắm rửa cũng dám không đóng cửa, nếu như bị người xấu vào nhầm phòng thì có trò hay mà nhìn rồi.
Đây là một căn phòng xa hoa.
Bên ngoài là phòng tiếp khách, TV LCD cực lớn, thảm đỏ tươi, trên trần nhà treo đèn chùm màu vàng rất lớn, trên bàn đọc sách rộng rãi đặt một máy tính, bên cạnh sofa đặt một cái giường quý phi rất độc đáo. Lại duỗi đầu ra ngoài nhìn vào phòng vệ sinh, bồn tắm cực lớn cùng với vòi phun đầu hình tròn, phối hợp với đồ dùng tắm rửa bằng ngà voi lại càng tăng thêm sức mạnh.
Trong phòng ngủ, một cái giường màu trắng rộng chiếm phần lớn không gian, đèn tường phát ra ánh sáng ấm áp trên tủ ở đầu giường.
Sở Thiên Thư mượn men rượu mà đi vào, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía phòng vệ sinh, trong ánh sáng mờ ảo hắn nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu, cũng nghe được tiếng nước chảy ào ào bên trong.
Trái tim của Sở Thiên Thư theo bản năng nhảy dựng lên.
Không biết là cố ý hay là vô ý, cửa phòng vệ sinh lại không đóng kín, lộ ra một khe hở nho nhỏ, trong sương mù mông lung, một thân thể trắng nõn mềm mại vô cùng mê người, đang uốn éo rất khoa trương.
Sở Thiên Thư trở nên kích động, hô hấp trở nên dồn dập, trong phút chốc, phía dưới có phản ứng cứng rắn, mạnh mẽ.
– Em trai nhỏ, cậu rất ngoan đấy!
Lúc này Sở Thiên Thư rốt cục nghe rõ ràng, đây là thanh âm của Âu Dương Mỹ Mỹ.
Thoáng chốc, trên người Thiên Thư nổi da gà, đối với xưng hô này, trong lòng hắn vô cùng phản cảm.
Mẹ nó, Cô đúng là xem ông đây là một mâm thức ăn!
– Cậu chờ tôi lát, tôi sắp tắm xong rồi.
Trong phòng vệ sinh tiếng nước còn đang vang lên ào ào.
Đi? Hay là không đi?
Trong lòng Sở Thiên Thư bắt đầu giãy dụa.
Đi! Ông đây dựa vào cái gì mà phải nghe lời cô ta chứ.
Đi cái gì mà đi, một người phụ nữ, có cái gì đáng sợ hay sao?
Tiếng nước dừng lại, Sở Thiên Thư không tự chủ ngẩng đầu lên, lập tức bị kinh sợ khi thấy Âu Dương Mỹ Mỹ tắm xong.
Sương mù màu trắng sữa hơi phiêu động, Âu Dương Mỹ Mỹ vừa mới tắm rửa xong, giống như một búp măng non vừa mới lột vỏ, lộ ra một mùi hương nhàn nhạt. Cô ta mặc một bộ áo tắm tơ tằm mỏng manh, chậm rãi từ phòng vệ sinh đi ra, nâng lên đôi mắt nhộn nhạo xuân tình yên lặng nhìn Sở Thiên Thư.
Vừa mới tắm xong, sắc mặt Âu Dương Mỹ Mỹ không che dấu được một tia hồng nhuận kiều mỵ, áo tắm tơ tằm không buộc lại, da thịt tuyết trắng non mềm lộ ra đến xương quai xanh, hai quả núi đôi trắng mềm đã lộ ra hơn một nửa, ra mê người độ cong, bởi vì hai tay Âu Dương Mỹ Mỹ vòng tay trước ngực nên tạo ra một khe rảnh khiến ánh mắt người chết chìm trong đó.
Sở Thiên Thư lập tức liền cảm giác hô hấp của mình trở nên dồn dập, cả người bắt đầu nóng lên.
Mà giờ khắc này Âu Dương Mỹ Mỹ nhưng lại có vẻ vô cùng điềm tĩnh, hai mắt cô ta tỏa sáng, dường như liếc mắt một cái có thể nhìn thấu trái tim cuồng nhiệt xao động của Sở Thiên Thư.
– Em trai nhỏ, còn chờ gì nữa vậy?
Âu Dương Mỹ Mỹ để người sát vào, môi hơi giương lên, phát ra tiếng thở gấp mê người, một đôi cánh tay tuyết trắng thon dài giống như ngó sen trắng nõn, gắt gao ôm cổ của Sở Thiên Thư.
Lại mẹ nó gọi ông đây là em trai nhỏ? Sở Thiên Thư ghê tởm, rượu trong dạ dày cuồn cuộn dâng lên miệng.
Âu Dương Mỹ Mỹ xóa bỏ lớp trang điểm, nếp nhăn trên mặt rõ ràng có thể thấy được.
– Wa, cậu uống rượu hả?
Âu Dương Mỹ Mỹ buông lỏng tay ra, chán ghét lấy tay phẩy phẩy dưới cái mũi.
Con bà nó chứ, ông đây không chê cô gớm thì thôi, cô lại ghét bỏ ông đây có mùi rượu!
Trong lòng Sở Thiên Thư tức giận, không chỉ kích động bản năng đối với người phụ nữ này, mà ở trong đầu còn có suy nghĩ muốn nhục nhã cô ta một phen.
Sở Thiên Thư đi lên trước, ôm lấy Âu Dương Mỹ Mỹ, hung hăng ném cô ta lên giường lớn.
A? Âu Dương Mỹ Mỹ phát ra tiếng thét chói tai sung sướng.
Âu Dương Mỹ Mỹ đang ở khoảng tuổi ba mươi như sói, bốn mươi như hổ. Nhiều năm ở cùng vài lão già thật gãi không đúng chỗ ngứa, cô ta thật sự rất khát vọng có một người đàn ông cường tráng đến hung hăng cày cấy.
Sở Thiên Thư từ từ kéo xuống áo tăm tơ tằm bao trùm trên người cô ta.
Âu Dương Mỹ Mỹ nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy mê say, ánh sáng đèn tường khẽ phất lên chút đỏ ửng trên thân thể tròn trịa của cô ta,cái bụng phập phồng theo hơi thở gấp gáp, cảnh xuân thân dưới mơ hồ có thể đấy được, cặp đùi khẽ dạng ra, giống như đang đợi đợt xung kích tới.
Sở Thiên Thư ngồi xuống, đưa tay chuyển đến đầu v* của cô ta, dùng sức bóp chà xát một chút, Âu Dương Mỹ Mỹ lại lần nữa phát ra tiếng than nhẹ sảng khoái, chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt đang làm cho cô ta giãy dụa ở giữa Thiên đường và Địa ngục.
– A… Ừ… A!
Âu Dương Mỹ Mỹ phát ra tiếng hừ lạnh ngọt ngấy kiều mỵ mà ngay cả mình đều khó có thể tin, lập tức cô ta quay người lại, dựa sát vào bắp đùi của Sở Thiên Thư. Không biết là muốn tránh né tay hắn xâm nhập, hay là muốn nương tựa vào thân thể của người đàn ông này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...