Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối
không sao chứ_ Tuấn Anh quay sang hỏi Tiểu An, họ cùng đỡ tụi nó
- tránh ra đi, đừng làm ra vẻ tốt bụng tất cả là tại anh_ Tiểu An đẩy mạnh Tuấn Anh ra quát, hụt hẫng là cảm giác của anh lúc này.
- vui rồi chứ, chẳng phải các người muốn như vậy sao, thành công rồi đó, giờ thì biến đi_ Tiểu San cũng hét lớn. Bọn hắn không biết nói gì lúc này chỉ im lặng.
- Tại các người, vì 3 người mà chúng tôi luôn phải gặp những chuyện như vầy, tôi ghét anh, ghét anh_ Tiểu An khóc rồi chạy đi, Tiểu San cũng ném ánh nhìn chán ghét về Anh Kiệt rồi chạy theo Tiểu An
Tiểu Đan không nói gì, bước đi thì Hàn Phong nắm tay lại.
- đừng đụng vào người tôi, thật đáng kinh tởm, thoả mãn rồi đó, chúng tôi hiện rất tồi tệ_Tiểu Đan giật tay ra, cười nhạt nhẽo rồi bước đi.
Họ đứng đó nhìn theo, tâm trạng rối bời. Thật sự không phải như vậy mà, bọn hắn đã hết ghét tụi nó lâu rồi, không muốn trả thù nữa mà. Thấy họ như vậy bọn hắn cũng đau lòng lắm chứ. Nhưng chẳng làm được gì ngoài việc để tụi nó bước đi xa. Các anh biết tất cả là lỗi của mình nhưng điều đó chẳng giải quyết được gì càng đẩy khoảng cách giữa họ xa hơn mà thôi.
Còn bọn nó chạy vào nhà vệ sinh rửa sơ, Tiểu An và Tiểu San không kìm được nữa, oà khóc nức nở như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, tủi thân, đau khổ, bao nhiêu ấm ức đều tràn ra, Tiểu Đan nhìn 2 đứa bạn, bước lại ôm lấy họ vỗ về nhưng bản thân cô cũng chẳng khá hơn. Cô không cho phép mình khóc vì đây là con đường do chính mình chọn. Không cho phép mình yếu đuối và dễ ngã gục như vậy. Nhưng thà khóc thật lớn, cứ bày tỏ nỗi đau ra ngoài sẽ tốt hơn dù không giải quyết được vấn đề nhưng sẽ vơi đi phần nào
- lại gặp 3 người rồi_ Phù Dung cùng 2 nhỏ kia xuất hiện.
- Trời ơi nhìn kìa... thật tội nghiệp quá đi mất_ Tú Ly tặc lưỡi lắc đầu nói
- thôi thì 3 cô dơ quá, làm bẩn mắt tôi nên tôi tắm cho nhé_ dứt câu Mỹ Chi hất nguyên thùng nước vào tụi nó.
Người ướt đẫm từ đầu đến chân.
- ôi chưa đủ thì phải hình như thiếu xà phòng_ Tú Ly chẹp miệng, với tay lấy chai rửa bồn cầu.
- đủ rồi! Nếu quá đáng nữa thì tôi sẽ cho các người không toàn thây_Tiểu San nói, 2 tay cô đã nắm chặt biểu lộ sự giận dữ quá sức chịu đựng
- ha ha hù tao à!_ cô ta cười lớn và mở nắp chai và... hất lên người tụi nó.
Tiểu Đan đứng ra che cho 2 người kia và kết quả là cô hứng trọn.
Tiểu San nhìn họ uất giận, bay đến định cho bọn Tú Ly một trận nhớ đời nhưng
- Tiểu Đan mày sao vậy?_ Tiểu An hốt hoảng kêu lên khi Tiểu Đan khuỵ xuống, Tiểu San dừng hành Động quay lại. Tụi kia thừa dịp bỏ đi.
- mày không sao chứ?_ Tiểu San lo lắng hỏi
- không sao! chúng ta về nhà đi!_ Tiểu Đan nói yếu ớt. Sau đó tụi nó dìu cô ra lấy xe rồi phóng về nhà
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...