Đêm nay, Blue cũng dị thường cuồng dã, Khổng Thu thiếu chút nữa không thể khống chế được mà bất tỉnh ngay trên giường. Cả người toàn là mồ hôi, trên mặt lại phủ đầy nước mắt, Khổng Thu trong tình trạng nửa hôn mê được Blue ôm vào nhà tắm, rồi lại ôm về giường, cuộn mình trong lòng Blue, hưởng thụ xoa bóp dễ chịu của anh. Nếu trong những lúc bình thường, không có nhiều tâm sự như hôm nay thì có lẽ cậu đã sớm ngủ mất rồi.
Cố gượng giữ cho mình tỉnh táo, Khổng Thu vô lực nâng tay mình lên vuốt mặt Blue, đôi mắt lơ mơ nửa khép nửa mở, lẩm bẩm: “Anh sắp làm chết em luôn.”
“Thật xin lỗi.” Lời xin lỗi của Blue tràn ngập tự trách.
“Ngày mai, khi nào thì đại ca đi? Chúng ta có thể đi tiễn anh ấy không?”
Blue nghiến chặt hàm dưới: “Em không cần đi làm gì.”
Nhẹ nhàng cười, Khổng Thu lúc này đã ngồi đối diện với Chu Công nhưng vẫn ráng lui vào trong ngực Blue, thấp giọng nói: “Blue, với em mà nói, so với chuyện phải mất đi anh, không gì có thể gọi là thống khổ hết. Ngày mai có thể em sẽ không khống chế được tâm tình của mình, nhưng đối với chuyện tu luyện của anh, em cũng kiên trì như Mục Dã vậy. Cho nên, ngày mai anh nhớ phải kêu em dậy đấy.”
Ngáp một cái rõ to, Khổng Thu thật không chống đỡ nổi nữa, bất quá cậu vẫn còn nhớ mà nói thêm một câu: “Kỳ thật em và Mục Dã đều rất hâm mộ bác gái, cũng đều chờ mong một ngày nào đó chủ nhân của mình trở thành “Cung”, lúc đó nhất định sẽ rất hãnh diện nha.”
Vỗ vỗ mặt Blue, Khổng Thu lầm bẩm một câu cuối cùng: “Không cho phép tước đoạt quyền lợi trở thành người hầu của Đề Cổ Cát Kha – Tát La Cách – Cung. Nếu không, giết, chết, không, tha.”
Taymềm nhũn xuống, cậu ngủ mất rồi.
Không buồn lay cậu dậy, hai tay Blue siết chặt Khổng Thu vào ***g ngực mình, chỉ hận không thể cùng cậu hòa làm một thể, như vậy hai người sẽ mãi không phải chia lìa. Nhưng anh sẽ không tùy hứng như trước đây nữa, một tia kiên định lóe lên trong mắt Blue. Chỉ cần anh muốn làm, không gì là không có khả năng. Anh tuyệt đối không để Thu Thu phải mòn mỏi chờ anh đến cả trăm năm!
Trong phòng ngủ của Mục Dã và Bố Nhĩ Thác, hai người đều không ngủ. Bố Nhĩ Thác ôm siết lấy Mục Dã, khẽ vuốt ve thân thể y, Mục Dã cũng quay lại, vươn tay vuốt ve thân thể của Bố Nhĩ Thác, rồi lại ngẩng đầu lên, hôn lên môi cùng mắt hắn. Y vốn yêu nhất chính là đôi nhãn đồng màu lam băng lãnh này mà.
Mệt chết đi được, bất quá Mục Dã không nỡ ngủ, y và Bố Nhĩ Thác chỉ còn bên nhau thêm năm tiếng mấy nữa thôi. Sau năm tiếng nữa, bọn họ sẽ phải ly biệt mấy mươi năm.
Trong lòng Mục Dã lại vô cùng bình tĩnh, không có đau lòng trước khi chia xa. Khóe miệng y vẫn giữ một nụ cười dịu dàng, thủy chung, bởi y vốn là một nam nhân dịu dàng nho nhã. Sau khi hưởng thụ hạnh phúc của yêu và được yêu, dịu dàng của y đã khiến cho Bố Nhĩ Thác không sao tự kiềm chế được, thậm chí còn nguyện ý vì y mà gạt bỏ chuyện tu luyện vốn vô cùng trọng yếu của một tộc nhân Miêu Linh Tộc sang một bên.
Lại một một lần nữa tách khỏi đôi môi của Mục Dã, Bố Nhĩ Thác lên tiếng: “Lần này đi Đan Á, anh sẽ tu luyện đến “Cung” luôn rồi mới trở về, cần rất nhiều thời gian, có lẽ là hai mươi năm, có lẽ là ba mươi năm, thậm chí còn lâu hơn.” Thanh âm của hắn có chút anh ách, đôi mắt màu lam đặc biệt thâm trầm. Nếu lúc này có Cam Y ở đây, y nhất định sẽ chạy nhào sang một bên mà khóc la um sùm.
Mục Dã khẽ giật mình, động tác vuốt ve của y cũng dừng lại. Bất quá rất nhanh y lại tươi cười, tiếp tục vuốt ve: “Nói như thế nghĩa là chúng ta chỉ cần chia xa một lần này mà thôi đúng không?”
“Anh chỉ có thể xa em một lần duy nhất.”
Nụ cười của Mục Dã càng thêm xinh đẹp, hôn lên mắt Bố Nhĩ Thác: “Không cần lo lắng cho em, mười năm cũng tốt, trăm năm cũng không sao, em biết một ngày nào đó anh sẽ trở về, sẽ đến đón em, em không có gì phải cảm thấy sợ hãi cả. Bố Nhĩ, thời gian hai ta yêu nhau cũng không tính là quá dài, đủ để em quay về cuộc sống thường nhật và chờ đợi anh. Em sẽ tự sắp xếp cho bản thân thật nhiều hoạt động giải trí, sẽ dùng thời gian đi những nơi mà trước kia em luôn mơ ước nhưng vẫn không có thời gian đến. Cuộc sống của em có rất nhiều việc phong phú và bề bộn, em tin tưởng thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Bác gái có thể chờ bác trai bốn mươi năm, chẳng lẽ nghị lực của em lại không bằng mẹ anh sao?”
Đặt một nụ hôn triền miên, sâu đậm lên môi Mục Dã, trong đôi nhãn đồng màu lam của Bố Nhĩ Thác lúc này chỉ có độc gương mặt dịu dàng của Mục Dã: “Xin nghỉ việc đi, anh sẽ nói Cam Y dọn đến đây ở cùng em.”
“Được. Em và Trọng Ni đã bàn bạc ổn thỏa cả rồi, trong thời gian Blue tu luyện, ba người bọn em sẽ ở cùng nhau.”
“Ừ.”
Độ lực trên hai tay lộ ra tình cảm không muốn chia lìa, đôi mắt Bố Nhĩ Thác khóa chặt trên mặt Mục Dã, tựa hồ trước khi đi, hắn muốn đem từng đường nét trên mặt y ghi khắc tận đáy lòng.
Trong một gian phòng khác, Cam Y ngồi rấm rứt khóc một mình bên cửa sổ. Vào đêm trước khi cha đi vào Đan Á, Cam Y cũng từng một mình trốn trong phòng khóc lén như thế này. Chưa bao giờ Cam Y nghĩ bản thân sẽ lại một lần nữa phải trải qua cảm giác ly biệt khổ sở đó. Ngày mai đại ca phải rời khỏi Mục Dã, sau này Đề Cổ cũng sẽ phải xa rời Khổng Thu, nếu Bối Ti và Lai Văn Lợi ở đây, Cam Y thế nào cũng bị chê cười là đồ mít ướt đa sầu đa cảm cho mà coi.
Trước đây, Cam Y rất hâm mộ cuộc sống hai người bên nhau hạnh phúc của Đề Cổ và Khổng Thu, cũng rất muốn ra sức tìm kiếm người hầu mà định mệnh đã đặt ra cho mình. Nhưng giờ khắc này, Cam Y quyết định, trước khi đại ca và Đề Cổ tu luyện đến “Cung”, sẽ không nghĩ đến chuyện tìm người hầu. Cam Y muốn thay đại ca và Đề Cổ bảo vệ Mục Dã và Khổng Thu. Cho dù có gặp phải người hầu của mình cũng sẽ không cùng người đó kí kết khế ước. Bởi vì nếu có người hầu, Cam Y sẽ không thể toàn tâm toàn ý chiếu cố cho Mục Dã và Khổng Thu được. Đây là lời hứa của Cam Y đối với đại ca và Đề Cổ.
Trời dần sáng, thời khắc chia lìa chính thức đếm từng giây. Cam Y dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt cùng hai mắt sưng đỏ của mình, đến khi không còn nhìn ra chút dấu vết mệt mỏi nào, mới thay quần áo ra khỏi phòng. Tuy là Khổng Thu đã nhờ Blue kêu mình dậy, nhưng vì trong lòng ngổn ngang trăm chuyện, nên chỉ ngủ đến tầm bốn giờ cậu đã giật mình thức giấc, kéo theo Blue rời giường sớm. Hôm nay cậu cùng với Blue, Cam Y và Mục Dã đi đến thế giới của Miêu Linh Tộc để tiễn Bố Nhĩ Thác đi Đan Á.
Ai cũng không còn tâm trạng để dùng điểm tâm. Cam Y rót cho Khổng Thu một ly sữa, rồi mới an vị ngồi trên salon, ngơ ngác nhìn về phía cầu thang. Trên mặt Khổng Thu hiện rõ vẻ mệt mỏi, cũng không có nụ cười nào, rúc vào lòng Blue, hai mắt cậu nhìn chằm chằm về phía cầu thang. Hơn tám giờ, hai người cùng nhau xuống lầu, ba người liền lập tức đứng lên, cố nở nụ cười thân thiết và tự nhiên nhất có thể, đương nhiên ngoại trừ Blue, anh chưa bao giờ cười với Bố Nhĩ Thác.
“Mục Dã, đại ca.”
“Mọi người đều đã dậy rồi à? ” Nhìn ba người chào hỏi, Mục Dã siết chặt tay Bố Nhĩ Thác, trên môi vẫn nở một nụ cười vô cùng tự nhiên.
“Bọn này cũng mới dậy thôi.”
Vì không muốn đánh mất nụ cười gượng gạo của mình, Cam Y vội tránh ra sau lưng Blue, sợ bản thân sẽ nhịn không được mà khóc nháo lần nữa. Hôm nay Mục Dã mặc một chiếc áo lông cổ chữ V phối với một cái quần lông màu đỏ, nếu là bình thường, tất cả mọi người sẽ có thể cảm thấy tâm tình của Mục Dã hôm nay vô cùng tốt. Nhưng có lẽ do thời điểm khác biệt, nên bộ cánh này của y làm cho người ta có cảm giác muốn khóc. Và có một người cũng đang sắp khóc. Cam Y nghiêng đầu sang một bên, trộm nén nước mắt. Khổng Thu vẫn gượng giữ gương mặt mỉm cười nhưng bàn tay đang nắm chặt tay Blue đã tăng thêm lực, sự kiên cường của Mục Dã đồng thời cũng khiến cậu cảm động.
Tiếp theo không thể cứ yên lặng thế này mãi nên Khổng Thu đành tìm chuyện nói vu vơ với Mục Dã: “Đi ăn sáng nào. Chắc hai người vẫn chưa ăn gì đâu nhỉ.”
Nào biết Mục Dã lại cười cười đáp: “Tôi và Bố Nhĩ đã ăn trên phòng rồi. Mọi người vẫn chưa ăn sao?”
“Ăn rồi, ăn rồi.”
Mục Dã quay đầu nhìn Bố Nhĩ Thác, rồi mới nói: “Vậy chúng ta đi thôi.” Giờ chia tay cuối cùng cũng đã đến, nên phải nhân lúc ý chí của y chưa biến mất mà cố giữ cho bản thân luôn tươi cười tiễn người này đi xa.
Bố Nhĩ Thác xoay người, buông tay Mục Dã ra, lấy từ trong túi một chiếc hộp. Nhìn thấy chiếc hộp kia, nước mắt của Khổng Thu và Cam Y không kiềm được mà trào ra như đê vỡ, nụ cười trên mặt Mục Dã cũng bị đông cứng, hai mắt vì cực độ khiếp sợ mà trừng to đầy ướt át. Bố Nhĩ Thác vẫn mặt lạnh như tiền mở hộp ra, trong hộp có hai chiếc nhẫn. Lần đầu tiên Cam Y chủ động đi đến bên cạnh người đại ca mà mình luôn e ngại nhất, hai tay nâng hộp lên, cố nén nước mắt đang chảy như mưa. Biểu tình của Bố Nhĩ Thác vẫn lạnh lùng nghiêm túc như trước, nhưng hắn lại ngầm đồng ý với hành động của Cam Y.
Lấy một chiếc nhẫn trong hộp ra, Bố Nhĩ Thác cầm tay của Mục Dã lên, đeo nhẫn vào ngón áp út của y. Nụ cười của Mục Dã giờ phút này đã không sao duy trì được nữa, nước mắt trượt dài, y vươn tay gắt gao ôm lấy cổ của Bố Nhĩ Thác. Hai tay của Bố Nhĩ Thác thuận thế đỡ lấy eo của Mục Dã, siết chặt, rồi mới nói: “Theo luật pháp của Miêu Linh Tộc, em đã là vợ của anh. Nhưng trong xã hội loài người, anh vẫn còn thiếu em một hôn lễ long trọng, chờ anh trở về.”
Cuối cùng đã khống chế được nước mắt của mình, Mục Dã cố gượng cười, gật đầu thật mạnh: “Em chờ anh.”
“Anh đi Đan Á, không thể mang theo nhẫn, chờ sau khi anh về, anh sẽ lấy lại nhẫn của mình.” Buông Mục Dã ra, Bố Nhĩ Thác lấy chiếc nhẫn còn lại ra đặt vào lòng bàn tay y, hạ lệnh: “Phải từng giây từng phút ở trên người em, không cho phép tháo xuống!”
Nụ cười của Mục Dã lúc này vô cùng hạnh phúc, nhưng lệ vẫn chảy không ngừng trên mặt y. Hai chiếc nhẫn này đã dễ dàng đánh bại lòng kiên cường của y. Vẫn gật đầu thật mạnh, Mục Dã hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay và cả chiếc trong lòng bàn tay mình, hứa hẹn: “Em sẽ chờ anh quay về để cùng nhau đeo nhẫn kết hôn của chúng ta. Sau khi anh đi Đan Á, em sẽ mua một sợi dây chuyền, rồi đeo nhẫn của anh lên cổ mình.”
Câu trả lời của bố Nhĩ Thác chính là cúi đầu hôn thật sâu lên môi Mục Dã, hôn cả lên hai dòng nước mắt nóng bỏng. Nước mắt vô cùng chua xót, nhưng trong lòng Mục Dã lại không chút thương tâm. Lúc này có lẽ y chỉ cảm thấy hạnh phúc xen lẫn ngọt ngào.
Cam Y khóc không thành tiếng, căn bản không thể chịu nổi những trường hợp như thế này, hôm nay so với ngày mà cha xa rời mẹ đi Đan Á còn khó chịu hơn gấp trăm lần. Tách môi mình ra khỏi Mục Dã, ôm chặt lấy y, Bố Nhĩ Thác nhìn về phía Cam Y, dặn dò: “Thay tôi chiếu cố em ấy.”
“Dạ.” Cam Y đang khóc, chỉ biết gật đầu.
Bố Nhĩ Thác tin tưởng người em trai này của mình, tuy bình thường hắn và Cam Y nhìn có vẻ không mấy thân thiết, nhưng tất cả những chuyện này đều chỉ vì thiên tính của hắn mà thôi. Hắn tin Cam Y sẽ hoàn thành tốt yêu cầu hắn đã giao, một tấc không đi, một ly không rời, bảo hộ tốt cho Mục Dã.
Xong xuôi đâu đó, Bố Nhĩ Thác mới nhìn về phía Khổng Thu và Blue. Khổng Thu cũng đang khóc, nên không thể nói được gì, chỉ nặng nề gật đầu với Bố Nhĩ Thác, cậu cũng sẽ chiếu cố tốt cho Mục Dã. Blue nói một câu lạnh như băng: “Tôi sẽ đạt đến “Cung” nhanh hơn anh, đến lúc đó hai ta sẽ thanh toán hết ân oán trong một lần.”
Ánh mắt của Bố Nhĩ Thác khẽ biến, tựa hồ có chút khinh thường. Đồng dạng băng lãnh đáp lại: “Tôi đây cũng mỏi mắt chờ mong ngày cậu có thể nhanh chóng đạt đến “Cung” trước tôi.”
Nói xong câu này, Bố Nhĩ Thác nắm tay Mục Dã ra ngoài, Khổng Thu nắm tay Blue đuổi theo sau, cậu cũng không quên với tay còn lại kéo theo Cam Y đang khóc đến gần đứt ruột đứt gan.
Ở hậu viện của biệt thự, nơi mà nhân loại căn bản không thể nào nhìn thấy được, Bố Nhĩ Thác mở ra một thông đạo nối đến thế giới của Miêu Linh Tộc. Mấy người bọn họ cùng nhau đi qua thông đạo, thông đạo cũng từ từ biến mất sau lưng. Thời gian đi cũng không tính là dài, nhưng Khổng Thu và Mục Dã cái gì cũng không nhìn thấy, trước mắt chỉ có một mảnh hắc ám, vô cùng kiên cố. Đại khái chỉ vài phút sau, phía trước thông đạo xuất hiện ánh sáng. Sau khi vừa chạm đến nơi phát ra ánh sáng trắng chói mắt đó, hai chân bọn họ đã giẫm lên một vùng đất hoàn toàn khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...