Nữu Nhân khẽ thở dài, nói: “Những ngày xa nhau thật sự, thật sự vô cùng cô đơn, cũng phi thường thống khổ, có nhiều đêm thấy nhớ người đó đến không tài nào chợp mắt được. Nhưng…..” Giọng bà có chút thay đổi mà tràn đầy mật ngọt hạnh phúc, “Sau khi vất vả vượt qua hết những ngày tháng thống khổ nhất đó, các con sẽ chỉ cảm giác được một thứ, đó là hạnh phúc, hạnh phúc không từ ngữ nào có thể hình dung hết được, cảm giác hạnh phúc dâng tràn khi được nâng niu trong lòng bàn tay, được yêu thương, được quý trọng. Dùng vài chục năm để đổi lại hạnh phúc trăm năm, quá đáng giá đúng không.”
“Con đã hiểu.” Mục Dã và Khổng Thu nhìn nhau cười cười.
Nữu Nhân cảm động nói: “Cám ơn hai con đã yêu Tiểu Kha Kha và Tiểu Thác Thác, có tình yêu của hai con, bọn nó sẽ có đủ động lực để cố gắng. Ta tin là chỉ trong một thời gian ngắn, cả hai đứa nó sẽ đạt được thành tựu cao nhất.” Tiếp theo, bà sờ sờ đầu Cam Y, nói: “Tiểu Gia Gia là bé ôn nhu nhất nhà, con còn cẩn thận hơn cả Bối Ti nữa, còn biết chiếu cố những người xung quanh. Bây giờ là Tiểu Thác Thác, sau này là Tiểu Kha Kha không có mặt ở đây, ta tin tưởng Tiểu Gia Gia sẽ thay mặt anh em mình chăm sóc thật tốt cho người hầu của hai đứa nó.”
“Mẹ, cứ yên tâm giao Khổng Thu và Mục Dã cho con.” Cam Y không chút kháng cự trọng trách được giao phó, không chỉ vậy, còn vô cùng nguyện ý.
“Bọn con biết mà.” Khổng Thu và Mục Dã trăm miệng một lời, “Trăm sự xin kính nhờ, anh Cam Y.”
“Đây là chuyện phải làm thôi mà.” Nghĩ đến những trường hợp sắp gặp phải, đôi mắt mẫn cảm của Cam Y lại ửng đỏ: “Mẹ, cha chuẩn bị khi nào bắt đại ca đi Đan Á?”
Trên mặt Nữu Nhân hiện rõ vẻ khổ sở, nói: “Với tính tình của cha con, e là trễ nhất ngày mai Tiểu Thác Thác sẽ phải lên đường.”
“Ngày mai sao?” Mục Dã sửng sốt, tim như ngừng đập, nhanh như vậy sao?
Nữu Nhân gật gật đầu: “Đối với Tiểu Thác Thác hiện giờ, càng sớm về Đan Á càng tốt.”
Mục Dã mấp máy môi, rồi mới khẽ cong khóe miệng lên: “Con biết rồi.” Y nhìn về phía Khổng Thu: “Trọng Ni, lát nữa cậu chụp ảnh cho tôi và Bố Nhĩ được không?”
“Được.” Tâm tình của Khổng Thu cũng vô cùng nặng nề, cậu không biết nên nói gì cho phải, nên chỉ gắt gao ôm lấy vai của Mục Dã, ngầm động viên y.
Nhìn đồng hồ, đến giờ rồi, Nữu Nhân đứng lên, rồi mới hôn hôn lên trán của Cam Y: “Tiểu Gia Gia, con cũng phải chiếu cố chính mình thật tốt đó, biết chưa. Sản nghiệp của gia tộc, ta đã thuyết phục cha con giao cho các chú các bác ra mặt xử lý, nên con cứ an tâm ở lại chỗ này đi.”
“Dạ.”
“Chúng ta về phòng khách thôi, sắp hết giờ rồi.”
“Dạ.”
Không thể thân thiết với con trai yêu dấu trước mặt ông chồng hay ghen kia, Nữu Nhân lại ôm Cam Y thêm một cái đầy yêu thương.
Ba người mang trong lòng tâm sự khác nhau quay về phòng khách, vừa bước vào phòng, cả ba đều sửng sốt. Nữu Nhân chỉ khựng lại một giây đã hiểu chuyện gì xảy ra, bà vội bước nhanh đến chỗ Ba Địch Ma, ngoan ngoãn ngồi lên đùi ông. Cam Y mang theo sắc mặt trắng bệch như tờ giấy vội vàng lẩn khỏi phòng khách, khí tràng đáng sợ trong này sắp ép Cam Y đến ngẹt thở luôn rồi. Mục Dã cùng Khổng Thu cẩn thận bước qua sàn nhà phủ đầy mảnh vụn thủy tinh và vụn gỗ đến bên người yêu của mình, khi hai người nắm chặt tay người yêu, trong lòng liền chấn động, tay lạnh quá! Mục Dã kinh hãi trân trối nhìn vết máu trên mặt Bố Nhĩ Thác, nắm lấy bàn tay đã siết chặt thành quyền của hắn.
“Chủ nhân, em nói chuyện với Tiểu Mục Mục và Tiểu Thu Thu xong rồi, giờ em có thể tâm sự với Tiểu Thác Thác và Tiểu Kha Kha được không?”
“Năm phút, không hơn.”
“Dạ.”
Ba Địch Ma đứng dậy, rời khỏi phòng khách giờ đã thành một bãi chiến trường, Khổng Thu và Mục Dã đều không muốn đi, nhưng thấy Nữu Nhân nhìn hai người lắc đầu, nên đành bất an buông tay người yêu ra, hoảng hốt lui ra ngoài. Nếu cảm giác của hai người không sai thì ái nhân hiện tại đang run rẩy không ngừng! Thân là nhân loại, lại mang thân phận người hầu nên bọn họ chỉ có thể cảm nhận được một phần vạn khí tràng đen thui đầy áp bức tản ra từ trên người Ba Địch Ma.
Chỉ có năm phút, Nữu Nhân nhất định phải đem tất cả những lời muốn nói tóm gọn hết sức. Ngoắc hai đứa con trai lại gần, bà nói: “Bố Nhĩ Thác, Đề Cổ, thân là chủ nhân, hai con có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho người hầu của mình, đồng thời cũng không được phép cho bọn họ cảm thấy tự trách bản thân. Mục Dã và Khổng Thu là người mà định mệnh đã sắp đặt cho hai con, cho nên dù có phải chia xa cả trăm năm, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi hai con. Khế ước chính là lời hứa trọn đời bên nhau, mãi cho đến khi cả hai nhắm mắt xuôi tay mới thôi. Muốn kéo dài thời gian bên nhau, điều duy nhất hai đứa có thể làm chính là dùng hết khả năng của mình nhanh chóng đạt đến “Cung”. Cá nhân hai con đều có khả năng đạt đến năng lực cao nhất. Bố Nhĩ Thác, không cần quá lo lắng cho thân thể của Mục Dã, chỉ cần có con yêu thương, nó sẽ không bao giờ bị bênh tật tra tấn thêm bất kỳ lần nào nữa. Cam Y sẽ thay con chăm sóc nó. Yên tâm đi Đan Á đi, đi sớm, về sớm.”
Bố Nhĩ Thác và Blue đều không nói tiếng nào, Nữu Nhân cầm tay hai người, vỗ vỗ trấn an: “Trải qua lần ly biệt này, hai con sẽ càng thêm yêu thương, luyến tiếc và trân trọng người hầu của mình. Chia lìa không phải là vĩnh biệt, Bố Nhĩ Thác, sao con không để chuyện ly biệt này chỉ xảy ra một lần duy nhất mà thôi?” Thân thể Bố Nhĩ Thác chấn động, đôi nhãn đồng màu lam càng thêm thâm trầm.
“Mẹ, con sẽ đạt đến “Cung”. Con sẽ dùng hết toàn bộ khả năng của mình nhanh chóng đạt đến “Cung”.” Blue lên tiếng, anh không thể chối được là lúc này anh đang vô cùng hối hận, hối hận trước kia đã lãng phí quá nhiều thời gian. Nếu anh biết được sẽ có thể gặp được Khổng Thu, anh sẽ không lười biếng như vậy.
Nữu Nhân lau đi những giọt máu còn đang tí tách rơi trên mặt Bố Nhĩ Thác, hỏi: “Tiểu Thác Thác, còn con thì sao?”
Thời gian đang từng giây từng giây trôi qua, năm phút sẽ rất nhanh kết thúc. Bố Nhĩ Thác lúc này mới khàn khàn nói: “Con đi.”
Ôm lấy hắn, trước khi hết giờ, hai mắt Nữu Nhân đã ửng đỏ, bà vỗ vỗ hắn, nói: “Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, đừng để Tiểu Mục Mục chờ quá lâu.”
“Sẽ không!”
Đã đến giờ, Nữu Nhân buông hai đứa con yêu quý ra, đứng dậy chạy nhào vào lòng chủ nhân, ôm lấy tay ông, nói: “Tiểu Thác Thác đã nguyện ý đi Đan Á rồi, ngày mai sẽ lên đường.” Thân thể Bố Nhĩ Thác như chết sững, mặt hắn cũng cứng đờ ra. Mục Dã đi đến bên cạnh, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo đang không ngừng run rẩy của hắn.
Sự tình đã được giải quyết, Ba Địch Ma không chút biểu cảm mà ôm Nữu Nhân rời đi. Cam Y lau vội nước mắt rồi ba chân bốn cẳng trốn về phòng, Blue lặng yên, không biết anh đang suy nghĩ điều gì. Khổng Thu chịu không nổi không khí lúc này, cậu cầm máy ảnh ra, nhìn Mục Dã lắc lắc mấy cái.
Trên mặt Mục Dã lúc này vẫn chỉ có một nụ cười thản nhiên, lau đi vết máu trên mặt Bố Nhĩ Thác, thoa thuốc cho hắn xong, Mục Dã mới gỡ từng ngón tay trắng bệch đang tự bấu chặt vào da thịt mình của Bố Nhĩ Thác, thanh âm vẫn dịu dàng và đầy từ tính như lúc xưa: “Đi ra vườn hoa được không?” Bố Nhĩ Thác kéo Mục Dã qua, ôm chầm lấy y, cuối cùng chỉ nói ra được hai chữ: “Chờ anh.”
“Nếu không muốn chờ anh, em đã không để anh đi.” Hôn lên mặt Bố Nhĩ Thác, Mục Dã lại nói: “Ra vườn hoa đi, chụp chung với em thật nhiều, thật nhiều ảnh nhé.”
Khoảnh khắc này, máy ảnh đã nhanh chụp lại.
Không cần cố tình tạo kiểu này nọ, Mục Dã và Bố Nhĩ Thác chỉ như bình thường, tản bộ trong vườn hoa, nói chuyện phiếm, đương nhiên chỉ là một mình Mục Dã nói, còn Bố Nhĩ Thác vẫn đang căng thẳng toàn thân, Mục Dã ngửa mặt lên, hôn môi hắn, Bố Nhĩ Thác cũng vội vàng hôn đáp trả, còn không ngừng đòi hỏi. Hai người không coi ai ra gì, chỉ muốn nắm chặt lấy những giây phút cuối cùng còn được ở bên nhau.
Nằm trên bãi cỏ trong vườn, Bỗ Nhĩ Thác ôm chặt lấy thân thể của Mục Dã, đặt từng nụ hôn nồng thắm lên môi y, mắt y, mặt y. Trong một gian phòng trên lầu hai lúc này, một người đang nấp sau rèm cửa, lén nhìn hai người, cắn cắn ngón tay để bản thân không thốt ra tiếng thổn thức. Giờ khắc này, dường như Cam Y nhìn thấy Bố Nhĩ Thác cũng đang khóc. Khổng Thu bước thật nhẹ, thật khẽ khàng theo sát hai người, tay không ngừng chụp ảnh. Bên ngoài biệt thự, Blue tựa vào tường, hai mắt anh khóa chặt trên người Khổng Thu.
Không ai màng đến chuyện cơm nước, tình nồng ý mật, Bố Nhĩ Thác ôm Mục Dã vào nhà, lên lầu, tiếng máy ảnh tách tách không ngừng cho đến khi bước chân họ khuất hẳn trên cầu thang. Buông máy ảnh xuống, mặt Khổng Thu lúc này đã ướt đẫm nước mắt. Blue từ sau lưng ôm chầm lấy cậu, anh ách nói: “Thật xin lỗi, Thu Thu.”
“Đừng nói xin lỗi.” Khổng Thu xoay người, lau khô nước mắt: “Em chỉ là cảm động thôi. Blue, em không muốn bản thân trở thành chướng ngại vật trên con đường tu luyện của anh. Đây là lựa chọn của Mục Dã, cũng là lựa chọn của chính em.”
“Anh đáp ứng em.” Blue thâm tình hôn lên môi của Khổng Thu, “Anh sẽ nhanh chóng vượt lên bậc “Cung” nhanh hơn tất cả mọi người, anh sẽ không để em phải chờ lâu.”
“Không cần tạo áp lực cho bản thân, mặc kệ là bao lâu, em đều có thể chờ anh.”
Ôm nhau, hôn môi, tựa như ngày mai hai người cũng sắp phải chia ly.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, hai thân thể nam nhân triền miên bên nhau, chỉ hận không thể hút đối phương vào trong thân thể của mình.
“Mục, sinh con cho anh.”
Thân thể bị xỏ xuyên qua, Mục Dã ôm chầm lấy người phía trên: “Chờ sau khi…. anh trở về…. ưm….” Biết người này không muốn mình cô đơn, Mục Dã hôn lên vết thương trên mặt anh: “Em hy vọng, con của chúng ta, lớn lên, bên cạnh hai người cha thân yêu của nó….. Bố Nhĩ, không cần lo lắng cho em, chờ sau khi anh trở về, em sẽ đòi cả vốn lẫn lời, đây là đứa con, anh thiếu nợ em….” Y sẽ không để con của hai người bởi vì cha không có bên cạnh mà sau này sẽ thường xuyên bất hoà với cha.
Bố Nhĩ Thác cũng không nói thêm nữa, chỉ dùng hành động thực tế của mình phong tỏa từng hơi thở của Mục Dã, làm cho y phải chặt chẽ nhớ kỹ từng hương vị của hắn, cũng để bản thân mãi mãi nhớ kỹ hương vị ngợt ngào của người yêu. Không biết trong tương lai, hai người sẽ phải trải qua bao nhiêu năm cô đơn nhung nhớ lẫn nhau, nhưng hắn thề, chia ly đau khổ thế này, chỉ có một lần duy nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...