Ở trước cửa thư phòng nghe lén gần nửa ngày trời, bên trong vẫn không có thanh âm nào, Khổng Thu lấy hết dũng khí gõ cửa, Cam Y vội núp sau lưng cậu, kéo kéo áo.
“Ai?” Là tiếng của Bố Nhĩ Thác.
“Ách, đại ca, là em và Cam Y.”
Có tiếng bước chân truyền đến, Khổng Thu lập tức đứng thẳng người dậy, cửa mở, là Mục Dã. Sắc mặt y có chút không tốt, trong mắt không giấu được nỗi u buồn. Khổng Thu cười cười với y, tặng cho y một ánh mắt yên tâm. Cậu không bước vào phòng mà chỉ đứng bên cạnh cửa hỏi nam nhân sắc mặt băng lãnh bên trong: “Đại ca, em có thể mượn Mục Dã một chút được không?”
Mục Dã quay đầu lại mói: “Bố Nhĩ, em muốn tâm sự với Trọng Ni.”
Mi tâm của Bố Nhĩ Thác khẽ giật giật, thanh âm lạnh lùng nói: “Không được xen vào chuyện của người khác.”
“Dạ không, chỉ là nói chuyện phiếm vu vơ thôi.”
Rùng mình một cái, Khổng Thu vội lôi Mục Dã ra ngoài, đóng cửa lại, rồi mới thở hắt ra.
Đi được mấy bước, Mục Dã cảm thấy có lỗi nên lên tiếng: “Thật xin lỗi, Trọng Ni, Cam Y, thái độ của Bố Nhĩ kém quá.”
Cam Y vội vàng xua tay: “Không cần nói xin lỗi, đại ca chính là như vậy mà, anh không ngại đâu.”
Khổng Thu không có tâm tư nào mà để ý đến thái độ của Bố Nhĩ Thác, cậu vội vội vàng vàng kéo Mục Dã xuống lầu, trốn vào thư phòng nhỏ. Vừa mới ngồi xuống ghế, Mục Dã đã giành quyền nói trước: “Trọng Ni, giúp tôi khuyên Bố Nhĩ Thác đi, khuyên anh ấy quay về Đan Á.”
Tâm tình của Khổng Thu lúc này vô cùng nặng nề, cậu ngồi trước mặt Mục Dã, nghiêm túc nói: “Mục Dã, chuyện này không đơn giản như anh nghĩ đâu.” Thấy cậu như vậy, Mục Dã nói: “Vậy cậu nói cho tôi nghe tất cả những gì cậu biết đi.”
Một mình trong thư phòng trên lầu, Bố Nhĩ Thác ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, trên bàn làm việc có trưng một khung ảnh xinh xắn, bên trong là hình hắn chụp chung với Mục Dã. Trong ảnh, Mục Dã tựa vào ngực hắn, mỉm cười hạnh phúc. Bối cảnh là một vùng biển xinh đẹp tựa như tiên cảnh chốn nhân gian. Sắc mặt Mục Dã lúc đó vẫn còn tái nhợt, ảnh này chụp lúc Mục Dã vừa bình phục. Bố Nhĩ Thác đem ảnh này để trên bàn làm việc của mình và trong phòng ngủ của hai người.
Điếu thuốc trên tay Bố Nhĩ Thác được châm lên, một làn khói nhẹ nhàng xuất hiện, hắn hút một hơi, sương khói trên tay từ từ tràn ra. Hắn không phải kẻ nghiện thuốc, chẳng qua những khi tâm tình buồn bực sẽ hút một hai điếu mà thôi.
Nhớ lại những ngày đầu mới quen Mục Dã, hắn hầu như ngày nào cũng phải dùng thuốc lá để bình ổn nội tâm mà ngay đến cả bản thân cũng không biết vì sao lúc nào cũng thấy phiền muộn, nhưng những lúc sau này, khi hai người đã không còn tranh chấp nữa, hắn hầu như chẳng bao giờ phải đụng tay vào một điếu thuốc nào.
Không ngờ hôm nay buồn bực lại xuất hiện. Chỉ là lúc này hắn đã hiểu vì sao bản thân lại buồn bực. Hắn biết rõ trách nhiệm đang đè nặng trên vai mình, hắn cũng sẽ không trốn tránh nhiệm vụ mà bản thân cần gánh vác, nhưng không hiểu sao, giờ phút này, hắn lại do dự, thậm chí… thậm chí là muốn rút lui.
“Có thể phải chờ mấy mươi năm lận sao…” Mục Dã thì thào tự nói, bất giác đã nhíu chặt hai mày lại.
Cam Y không đành lòng trấn an: “Nếu đại ca đã nói anh ấy sẽ mất tối đa mười năm là có thể khôi phục lại, thì sau khi anh ấy đến Đan Á, có lẽ không đến năm năm đã có thể địa công cáo thành, có lẽ, chuyện này cũng không đến nỗi như những gì chúng ta tưởng tượng đâu. Thực lực của đại ca tuyệt đối không thua kém cha anh, cái này chẳng qua chỉ là kết quả tệ nhất mà bọn anh dự tính đến thôi.”
Mục Dã nhìn về phía Khổng Thu: “Trọng Ni, nếu Blue phải rời xa cậu đến tận mấy mươi năm, cậu có thể chịu được sao?”
Khổng Thu không trả lời ngay, mấy phút sau, cậu mới tự mỉm cười với chính mình: “Chịu không được cũng phải chịu. Tôi là người hầu của Blue, cả đời này cũng không bao giờ thay đổi.”
Mục Dã thở một hơi, tiếp theo, trên môi y khẽ cong lên một nụ cười nhạt: “Tôi cũng vậy, chịu không được cũng phải cố mà chịu. Cho dù là ở Đan Á, anh ấy cũng sẽ không cho phép tôi rời khỏi anh ấy đâu, mà tôi, cũng không muốn xa rời. Trọng Ni, cậu không cảm thấy kỳ quái lắm sao? Rõ ràng ở cùng nhau chỉ có mấy tháng ngắn ngủi nhưng lại giống như đã cùng nhau vượt qua hết cả kiếp người, trong lòng căn bản không cách nào tiếp nhận được bất kỳ ai khác. Chỉ cần một ý nghĩ rời khỏi anh ấy cũng đủ cảm thấy tự hổ thẹn giống như bản thân đã phạm một tội lỗi tày trời không thể nào dung thứ được.”
Khổng Thu nặng nề gật đầu đồng ý.
Cam Y cảm động, nhịn không được xen lời: “Tộc nhân Miêu Linh Tộc của bọn anh cả đời chỉ có một người hầu duy nhất, cho nên anh dám cam đoan trước khi đại ca gặp em, anh ấy không hề có người nào khác.”
Mục Dã cười thật sâu: “Tôi thật sự rất may mắn vì trước khi gặp Bố Nhĩ Thác chỉ mới thầm mến chứ chưa hề phát sinh quan hệ mật thiết với bất kỳ người nào khác. Tôi vẫn luôn cho là phải thật lòng yêu nhau mới có thể cùng nhau đồng sàng cộng chẩm. Có lẽ là do trời cao sắp đặt, muốn tôi chờ đến khi Bố Nhĩ Thác xuất hiện. Nếu tôi đã cùng người khác phát sinh quan hệ, giờ phút này e là bản thân nhất định sẽ vô cùng, vô cùng hối hận.”
“Tôi cũng vậy!” Khổng Thu cầm tay Mục Dã,
“Mục Dã, hai chúng ta đều phải cùng nhau cố lên. Trong thời gian đại ca tu luyện, tôi sẽ ở bên cạnh anh, sau này chờ đến lúc Blue bắt đầu tu luyện, anh cũng phải bên cạnh tôi lại nhé.”
“Một lời đã định!” Mục Dã cũng nắm chặt lấy tay của Khổng Thu.
Hai mắt Cam Y lại ửng đỏ, không thèm quan tâm đến chuyện sẽ bị đại ca và em trai yêu dấu đuổi giết tan xác, hắn siết chặt lấy tay của hai người: “Anh nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho cả hai!”
“Em biết!” Khổng Thu choàng một tay qua ôm lấy vai của Cam Y, “Có Cam Y ở đây, em vô cùng an tâm.”
“Cám ơn anh, Cam Y.” Một tay của Mục Dã cũng đặt lên vai Cam Y, làm cho Cam Y cảm động đến khóc luôn. Những chuyện cảm động mà mấy ngày nay Cam Y trải qua đã vượt xa số chuyện đã từng xảy ra trong suốt tám mươi năm cuộc đời hắn. Cam Y cảm thấy tuyến lệ của mình càng ngày càng có xu hướng phát triển cường đại, không biết đây là chuyện tốt hay là xấu nữa.
Không khí bỗng chốc trở nên ngập tràn thương cảm, Khổng Thu vội vàng nói sang chuyện khác: “Mục Dã, kỳ thật anh cũng có thể khuyên đại ca từ từ tu luyện. Đại ca không muốn rời xa anh, anh cũng không muốn xa rời anh ấy, đại ca hẳn đã có chủ định của riêng mình rồi.” Miệng của Cam Y khẽ giật giật, cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng, bản thân cũng cảm thấy không thể chỉ vì hai chữ “trách nhiệm” mà ép buộc Mục Dã.
Nào ngờ Mục Dã lại lắc đầu nói: “Tôi là bạn đời của Bố Nhĩ Thác, chuyện tu luyện đối với Miêu Linh Tộc có ý nghĩa vô cùng trọng yếu. Trong lĩnh vực này tôi không muốn anh ấy có bất kỳ chuyện vì vướng bận, lại càng không muốn bản thân trở thành vật cản chân anh. Không phải chúng ta sống được đến tận 500 năm sao? Cho dù có phải chờ đến tận 100 năm, bất quá cũng chỉ là một phần năm thời gian của chúng ta thôi mà. Nếu ngay cả chút thời gian nhỏ nhoi này, tôi cũng không chờ được thì Mục Dã đã không xứng làm bạn đời của Bố Nhĩ Thác, lại càng không xứng với tình yêu của anh ấy. Tôi là nam nhân, không cần có người bảo hộ từng phút từng giây. Trong thời gian Bố Nhĩ Thác tiến hành tu luyện, tôi cũng còn rất nhiều chuyện để làm. Thời gian sẽ nhanh trôi qua thôi.”
Khổng Thu gật đầu thật mạnh, rồi mới cười hắc hắc: “Cam Y nói, ở thế giới của bọn họ có rất nhiều bộ tộc khác nhau, anh ấy nói sẽ dẫn chúng ta đi tham quan khắp nơi để mở mang kiến thức.”
Trong mắt Mục Dã cũng không giấu được vẻ chờ mong: “Vậy tất cả xin nhờ anh, Cam Y.” Lúc này người gật đầu như bổ củi đã đổi thành Cam Y.
Hạ quyết tâm, vậy cần phải trân trọng từng giây còn được ở bên nhau. Đứng trước của thư phòng, Mục Dã hít mấy hơi thật sâu rồi mới dùng vẻ mặt tươi cười mà gõ gõ cửa.
“Vào đi.” Người trong phòng tựa hồ như biết là ai, trước tiên liền dụi tắt điếu thuốc trên tay.
Đẩy cửa đi vào, bị khói thuốc trong phòng làm cho giật mình đến sững sờ, tiếp theo dường như đã hiểu được nguyên nhân, tiến lên mấy bước, Mục Dã hơi bất mãn nói: “Không phải anh đã bỏ thuốc rồi sao?” Bố Nhĩ Thác vô cùng tự nhiên vuơn tay ra, Mục Dã đi đến trước mặt hắn, ngồi lên trên đùi, hai tay vòng qua cổ hắn.
Mắt khẽ liếc nhìn bức ảnh của hai người, Mục Dã nói: “Hồi nãy em đã kiểm tra dự báo thời tiết rồi. Ngày mai trời đẹp, nhân lúc Trọng Ni ở đây, chúng ta chụp chung mấy tấm được không? Sắc mặt em hiện giờ khá hơn nhiều lắm rồi. Anh đem ảnh mới thay cho tấm này đi nha. Lúc chụp em nhìn tái quá, không đẹp chút nào. Em đã nói chuyện này với Trọng Ni rồi, cậu ấy nói lúc nào cũng được, cậu ấy luôn trong tư thế sẵn sàng.”
Chăm chú nhìn Mục Dã, ánh mắt Bố Nhĩ Thác chợt trở nên thâm trầm hơn, hắn gật đầu đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...