Sáng hôm sau, Mục Dã mới ra khỏi phòng. Nhìn sắc mặt cùng bộ dáng thong thả của y, Khổng Thu chỉ cười không nói, tỏ vẻ đã hiểu. Tâm tình của Bố Nhĩ Thác tựa hồ cũng rất tốt, cũng kệ Khổng Thu cùng với Cam Y theo đuôi Mục Dã xuống phòng khách nói chuyện phiếm, còn hắn thì vào thư phòng làm việc.
Sản nghiệp của gia tộc Tát La Cách trải dài ở tất cả mọi lĩnh vực. Là người cầm quyền của một thế hệ, lại chẳng thèm quan tâm đến sự vụ của công ty hơn nửa năm trời, nên lần này trở lại, công việc đã chất thành mấy trái núi to đùng chờ Bố Nhĩ Thác quá bộ giải quyết.
Cam Y nhìn ra đại ca không hề phản đối chuyện mình tiếp cận Mục Dã, nên không dại gì đến gần thư phòng của đại ca, mà lập tức bắn đến bên cạnh Mục Dã và Khổng Thu, ngồi vểnh tai nghe chuyện. Sau khi nghe được một sự kiện, hắn sợ hãi kêu lên: “Cái gì? Đại ca xin lỗi cậu? Xin lỗi?”
“Bộ có gì không đúng sao?” Mục Dã nhíu nhíu mày.
Khổng Thu tặng cho y một ngón cái, đúng là biết cách “dạy” ông xã nha. Chỉ có Cam Y là không nghĩ như vậy, ngược lại sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Không có khả năng, không có khả năng… đại ca sao có thể xin lỗi người hầu được?”
Khổng Thu hỏi: “Sao lại không có khả năng?”
Cam Y khoa trương đáp: “Đó là đại ca nha! Là đại ca đã đạt đến bậc “Đường” rồi đó nha! Anh chưa bao giờ thấy một tộc nhân nào sau khi đạt đến “Đường” lại hạ mình xin lỗi người khác hết! Cha thật sự rất cưng chiều mẹ, nhưng cha tuyệt đối không bao giờ xin lỗi mẹ cả!”
Khổng Thu khó hiểu hỏi: “Cha anh không phải đã đạt đến “Cung” rồi sao? Năng lực của đại ca thấp hơn cha mà, xin lỗi Mục Dã cũng đâu có gì là lạ.”
“Hai người không hiểu!” Mi Tâm của Cam Y nhíu chặt lại, “Đây là chuyện không bình thường, siêu cấp không bình thường.” Khổng Thu và Mục Dã đưa mắt nhìn nhau, hai người chẳng hiểu đang có chuyện gì xảy ra, chỉ một lời xin lỗi thôi mà, có gì mà không bình thường kia chứ?
Tựa như đã nghĩ ra được gì đó, thân thể Cam Y chợt chấn động, rồi mới trân trối nhìn Mục Dã. Mục Dã cũng không biết làm sao, nên đành cúi đầu tự nhìn lại bản thân, rồi lại nhìn Cam Y, “Bộ xảy ra chuyện gì sao?”
“Tại sao anh lại không nghĩ đến chứ? Tại sao anh lại không nghĩ đến?” Tự vấn hai câu, hai mắt Cam Y đã đỏ gay cả lên. Chuyện này làm Khổng Thu và Mục Dã cảm thấy sợ hãi, hai người chạy nhanh lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Cái gì mà không nghĩ đến?”
Nào ngờ Cam Y nước mắt ròng ròng nói: “Oa oa oa, Khổng Thu, anh, anh cảm động quá.”
“Xảy ra chuyện gì, Cam Y? Anh cảm động cái gì?” Khổng Thu có chút sợ hãi.
Bắt lấy cánh tay của Khổng Thu, Cam Y nghẹn ngào nói: “Đại ca… đại ca bây giờ…. không còn là “Đường” nữa.”
“Cái gì?!” Khổng Thu kinh hãi, Mục Dã lại có chút hồ đồ.
“Anh làm sao biết đại ca không còn là “Đường”?” Tâm Khổng Thu chợt lạnh hẳn. Tuy cậu và Bố Nhĩ Thác không mấy thân quen, chưa kể việc Bố Nhĩ Thác đã tự tay phế đi năng lực của Blue, và đối với cậu rất lãnh đạm…. nhưng Bố Nhĩ Thác lại là anh trai của Blue, là anh trai của Cam Y, là bạn đời của Mục Dã, là một thành viên của gia tộc Tát La Cách. Khổng Thu không thể không quan tâm đến chuyện của hắn.
“Cam Y, Trọng Ni, có chuyện gì vậy?” Không biết chuyện gì đang xảy ra khiến cho Mục Dã vô cùng nóng nảy.
Cam Y khổ sở nói: “Anh đã bỏ sót một chuyện. Mục Dã bị ung thư giai đọan cuối, tế bào ung thư đã di căn, muốn cứu mạng cậu ấy, nhất định đại ca phải dùng đến năng lực của bản thân. Anh từng nói qua, đại ca chỉ mới đạt đến bậc “Đường”, nên năng lực của anh ấy vẫn còn chưa ổn định, nếu trót sử dụng năng lực vượt quá mức quy định, thì năng lực của anh ấy sẽ bị hạ cấp……”
Khổng Thu ngắt ngang lời Cam Y, không tin được mà nói: “Ý anh nói là sau khi đại ca cứu Mục Dã đã không còn là “Đường” nữa mà bị hạ xuống thành “Cấn” sao?” Cũng giống như năng lượng được phát ra, nếu 100 chính là ranh giới để đạt đến “Đường”, và năng lượng của Bố Nhĩ Thác là 120, thì sau khi trị bệnh cho Mục Dã, hao tổn mất 30, như vậy bản thân hắn chỉ còn lại mức năng lượng là 90, năng lực sẽ bị hạ xuống thành “Cấn”.
Khóe miệng của Cam Y khẽ run run, cố nén bi thương, hắn gật gật đầu. “Sau khi đạt được “Đường”, đại ca vẫn phải không ngừng tu luyện. Trước khi năng lực ổn định, nếu bất cẩn sử dụng sức mạnh quá mức, sẽ bị hạ cấp ngay. Mà cho dù có ổn định cũng không thể tùy ý sử dụng sức mạnh của mình. Bất quá sau khi đạt đến được “Đường” và “Cung”, rất khó có chuyện khiến họ phải dùng một lượng lớn sức mạnh của mình. Nhưng đại ca chỉ mới vừa đạt đến “Đường”, nhất định cần phải sử dụng gần như toàn bộ sức mạnh của mình mới có thể tái tạo lại cho Mục Dã một thân thể khỏe mạnh, chỉ có như vậy mới có thể khiến anh ấy bị hạ xuống “Cấn”. Giờ ngẫm lại, hôm trước lúc đại ca giao thủ với Đề Cổ, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi.”
Hai mắt Mục Dã trợn to, người thông minh như y lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Bối rối đứng lên, sắc mặt y tái nhợt từ lúc nào không hay, loạng choạng quay đầu bỏ chạy. Cam Y siết chặt cái gối ôm trong lòng, khóc òa: “Khổng Thu…. anh sai rồi, tất cả chúng ta đều đã sai hết cả rồi…. Mèo mắt lam không hề lãnh đạm, không hề vô cảm, mà chỉ là, chỉ là không giỏi biểu đạt cảm xúc của bản thân mà thôi…. Em có biết để đạt được đến bậc “Đường” cần phải trả giá bao nhiêu? Cố gắng bao nhiêu không? Đại ca có thể phải mất đến mấy chục năm mới có thể khôi phục lại giai đoạn “Đường”. Bọn họ…. Khổng Thu, anh muốn khóc.”
Đẩy mạnh cửa thư phòng, nhìn chằm chằm vào người đang ngồi sau bàn làm việc, nước mắt không tài nào cản được mà tuôn rơi lã chã. Nhíu chặt hai mày, Bố Nhĩ Thác đứng lên, bước đến bên cạnh cửa, kéo y vào trong lòng, đồng thời cũng vươn tay đóng cửa lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Anh…” Mở miệng, nhưng lại không sao nói nên lời.
Độ ấm trong đôi nhãn đồng màu lam chợt giảm xuống, Mục Dã mạnh mẽ ôm lấy Bố Nhĩ Thác, cố áp chế thống khổ trong lòng, hỏi: “Anh có phải vì cứu em, mà năng lực bị giảm xuống một bậc, đúng không?”
“Ai nói cho em biết?”
“Không cần quan tâm là ai đã cho em biết! Em chỉ muốn anh trả lời em!”
Tay của Mục Dã vì siết chặt mà nổi hết cả mạch máu lên, y gần như sắp không chịu nổi nữa rồi.
Bố Nhĩ Thác không vui, đưa tay lau đi hai hàng nước mắt trên mặt Mục Dã, lạnh lùng nói: “Không quá mười năm anh sẽ lại một lần nữa đạt đến giai đoạn “Đường”, không cho phép em khóc chỉ vì chuyện cỏn con này”- Một câu nói nhưng đã gián tiếp thừa nhận.
Khóe miệng run rẩy, Mục Dã chôn mình trong ***g ngực rộng lớn, vững chãi của đối phương, dùng hết toàn lực ôm lấy nam nhân này. Hiện tại dù muốn nói gì y cũng không phát ra thành tiếng được. Nam nhân này yêu y, rất yêu, thậm chí còn sâu đậm hơn gấp trăm vạn lần tình yêu của y dành cho hắn.
“Bố Nhĩ, cho em một đứa con đi.”
“Thân thể của em hiện tại không được.”
“Chờ sau khi em khỏe lại.” Ngẩng đầu, khóe mắt của Mục Dã hãy còn vương lệ, nhưng trên môi lại nở một nụ cười hạnh phúc: “Em muốn có một đứa con của anh, một em bé giống hệt như anh, cho em nhé.”
“Chờ bác sĩ xác định thân thể em không còn vấn đề gì bất thường, sau đó, anh sẽ cho em.”
Hôn lên đôi môi có vẻ lạnh lùng của đối phương, Mục Dã thầm thề trong lòng, y sẵn sàng trả giá hết tất cả những gì bản thân có để yêu nam nhân này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...