Blue - Neleta

Trong phòng, Khổng Thu lẫn Mục Dã đều không sao bình tĩnh được. Đến trước mặt Mục Dã, Khổng Thu ôm chầm lấy y, hô hấp trầm nặng, giọng mũi anh ách nói: “Anh bình an vô sự thật tốt quá…. Tạ ơn Trời Phật đã phù hộ…”

Mục Dã vỗ nhè nhẹ vào lưng Khổng Thu, hô hấp cũng trầm nặng hệt như cậu: “Làm hại cậu phải lo lắng. Tôi cũng không biết tình hình sẽ trở nên tệ đến vậy, nếu không có Bố Nhĩ…” Khổng Thu ôm chặt Mục Dã, thiếu chút nữa cậu đã vĩnh viễn mất đi người bạn tốt này.

Hai người ôm nhau thật lâu mới chịu buông tay, Khổng Thu cười cười, lau lau khóe mắt, hít hít mũi. Mục Dã cũng cười cười, lau lau khóe mắt, hít sâu một hơi, rồi mới thở mạnh ra.

Khổng Thu lo lắng nhìn y, hỏi: “Vậy giờ anh đã bình phục hoàn toàn rồi chứ?”

Nụ cười của Mục Dã mang theo ngữ ý trấn an: “Bố Nhĩ nói mọi chuyện toàn bộ đã được xử lý ổn thỏa, tôi tin anh ấy.” Tiếp theo, y lại thở một hơi thật dài, thanh âm khàn khàn nói: “Tôi không hề hay biết bản thân bị ung thư dạ dày, không chỉ vậy, mà tế bào ung thư đã di căn. Mỗi khi dạ dày phát đau tôi chỉ nghĩ mình chỉ bị đau dạ dày bình thường thôi, còn không thì cao lắm cũng chỉ là loét dạ dày sơ sơ. Trong suốt thời gian tiến hành trị liệu, Bố Nhĩ cũng không giải thích gì với tôi hết, anh ấy chỉ nói là tôi bị bệnh, những thứ khác cái gì cũng không chịu nói. Có một hôm, anh ấy đi vắng, tôi trộm vào thư phòng của ấy, mới phát hiện ra hồ sơ bệnh án của mình, lúc ấy tôi mới biết được…..”

Tâm Khổng Thu tựa như bị ai bóp nghẹn, tuy là Mục Dã đã bình yên vô sự, nhưng cậu vẫn sợ y sẽ gặp chuyện bất trắc.

Nhìn Khổng Thu cười cười, thanh âm dịu dàng của Mục Dã vang lên: “Tất cả đều đã qua rồi. Sau khi sống sót qua khỏi giai đoạn trị liệu đầy thống khổ kia, có thể nói tôi nay đã thoát thai hoán cốt, một lần nữa được tái sinh. Cũng chính trong giai đoạn kia, tôi đã phát hiện ra Bố Nhĩ Thác thật sự để ý đến mình, nhiều hơn gấp trăm nghìn lần những gì tôi tưởng tượng. Chỉ là biển hiện của anh ấy lạnh lùng quá mức, nhưng có lẽ đó là thiên tính. Đương nhiên, thời điểm mới bắt đầu, ngày nào chúng tôi cũng khắc khẩu với nhau, ôi, kỳ thật là tôi đơn phương cãi nhau với anh ấy.” Rồi sau đó, dạ dày lại phát đau, rồi…. ánh mắt của Mục Dã chợt như xuất thần.

Khổng Thu cũng hiểu được phần nào, cho dù là đại ca hay là Blue cũng sẽ không thích tranh cãi với người khác. Nếu là Blue thì anh ấy nhất định sẽ dùng miệng mình nuốt hết những lời cậu định nói, sau đó sẽ dùng phương pháp của bản thân để dập lửa.

Khổng Thu tỏ vẻ tò mò hỏi: “Hai người quen nhau từ khi nào? Sau khi từ Đức về sao?” Mục Dã sau khi từ Đức về, liền trở nên “u uất”.

Nụ cười trên mặt Mục Dã chợt vì nhớ lại những ngày đó mà phút chốc tiêu tan: “Đúng vậy, chúng tôi quen từ hồi ở Đức. Còn nhớ hôm tôi không được khỏe không? Tôi lừa cậu, nói là mình bị dị ứng, kỳ thật không phải vậy.”

Khổng Thu trừng to hai mắt, thúc giục Mục Dã nói nhanh nhanh lên. Ở cùng Cam Y một thời gian khá lâu, nên cậu không tránh khỏi bản thân đã bị lây nhiễm “lòng hiếu kỳ” siêu cấp cao đó.


Mục Dã uống một hớp nước để nhuận giọng, rồi nói: “ Đêm hôm đó, tôi tỏ tình với cậu, nhưng đã bị cự tuyệt…” Khổng Thu cười “phù” một tiếng, Mục Dã cũng cười ha hả thật sảng khoái: “Sau khi cậu đi khỏi, anh ấy vào phòng của tôi, rồi mới…” Chuyện phát sinh tiếp theo không cần nói cũng đủ hiểu.

Nhớ đến bộ dáng hôm đó của Mục Dã, Khổng Thu cúi đầu “oa” một tiếng, lần đầu tiên của đại ca với Mục Dã… thì ra hôm đó hai người đã ký kết khế ước, hèn gì. Tuy là lần đầu tiên của cậu và Blue cũng… Nhưng trước đó hai người cũng đã nhau nói chuyện “yêu đương” được một thời gian ngắn rồi. Cậu nghĩ nghĩ một chút liền hỏi: “Có phải thời điểm đó, đại ca nói là anh chính là…… người hầu của anh ấy không?”

Nhìn thấu kinh ngạc của Khổng Thu, nên Mục Dã cảm thấy có chút khó hiểu hỏi: “Tại sao cậu lại hỏi vậy?” Nghĩ đến đêm hôm đó, Mục Dã nhíu nhíu mày, “Đêm hôm đó, anh ấy, vô cùng thô bạo. Hoàn toàn không giống chuyện một người thật lòng yêu thương tôi sẽ làm. Cũng chính vì vậy, nên tôi mới không cách nào chấp nhận được anh ấy.” Thở hắt ra một hơi, y có chút bất đắc dĩ nói: “Bố Nhĩ không thích giải thích, cho nên chuyện không thoải mái trong quá khứ này tôi cũng không muốn hỏi lại anh ấy, nhưng mà đôi khi vẫn nhịn không được muốn biết vì sao… anh ấy lại muốn…. cường bạo tôi.”

Oa, đại ca quả nhiên cái gì cũng không chịu nói cho Mục Dã nghe. Khổng Thu lập tức nói: “Anh hiểu lầm đại ca rồi, cái đó không phải là cường bạo.”

Mục Dã nhíu nhíu mày, chờ Khổng Thu giải thích. Khổng Thu cười ha ha nói: “Lần đầu tiên của tôi và Blue cũng không khác đêm đó của anh bao nhiêu đâu.”

“Hả?” Mục Dã vô cùng giật mình, Blue xem ra vô cùng cưng chiều Khổng Thu kia mà.

Khổng Thu ngọt ngào nói: “Đó chính là nghi thức ký kết khế ước giữa tộc nhân Miêu Linh Tộc và bạn đời của mình, cũng chính là “người hầu” theo cách gọi của họ, khi hai người quan hệ lần đầu tiên, nhất định phải thấy máu.”

“Cái gì?”

Khổng Thu thấy y có vẻ còn mơ hồ, nên đành giải thích trắng ra luôn: “Chính là không có tiền diễn gì hết, trực tiếp tiến vào, trong quá trình đó, chủ nhân sẽ họa lên thân thể người hầu những đồ đẳng phù chú của khế ước, người hầu dùng chính máu của mình khi kết hợp cùng với chủ nhân để làm điều kiện hoàn thành khế ước. Theo những gì Blue nói, căn bản không thể dùng định nghĩa “chủ nhân” và “người hầu” của nhân loại đánh đồng với Miêu Linh Tộc được. Người chịu trách nhiệm chăm sóc và chiếu cố đối phương chính là “chủ nhân”, còn người được chiếu cố chính là “người hầu”. Suốt cuộc đời của một chủ nhân chỉ có một người hầu duy nhất, mà người hầu chính là người định mệnh được định sẵn từ khi chủ nhân chào đời. Nếu không tìm được người hầu của mình, chủ nhân sẽ phải chịu cô độc đến chết. Cam Y nói có rất nhiều tộc nhân của Miêu Linh tộc đến cuối đời cũng không tìm được người hầu mà định mệnh xác định cho mình.”

“Thì ra là như vậy….” Mục Dã kinh ngạc thì thào tự nói: “Vậy sao Bố Nhĩ lại không chịu nói cho tôi biết?”

“Anh đã biết chân thân của đại ca chính là một con mèo mắt lam rồi đúng không?”


Mục Dã gật gật đầu.

“Mèo mắt lam trời sinh tính tình lãnh đạm, hơn nữa anh lại gặp đại ca sau khi anh ấy tu luyện đạt cấp “Đường”. Nếu “Mạt” chỉ là băng côn thì “Đường” chính là nguyên cái kho đông lạnh ủ mấy trăm năm đó.”

Mục Dã lặng yên không nói được gì.

“Đêm đó đại ca có họa đồ đẳng trên người anh không?”

Mục Dã cố gắng hồi tưởng, rồi mới lắc đầu, không xác định: “Không nhớ nữa. Đêm đó tôi chỉ mãi lo phản kháng lại anh ấy.”

Khổng Thu không nói gì, ngay cả chuyện trọng yếu như thế này mà đại ca cũng không chịu nói cho Mục Dã nghe, đúng là quá đáng mà, vẫn là Blue nhà mình tốt nhất. “Vậy tối nay anh về phòng hỏi lại đại ca đi. Tôi tin là đêm đó anh ấy là ký kết khế ước cùng với anh rồi, bằng không cũng sẽ không thể nào đối xử với anh như vậy đâu.”

Mục Dã thở dài, trong lòng có chút ngột ngạt, lại có chút thoải mái.

Khổng Thu trấn an y: “Sau khi Blue mất hết năng lực mới gặp được tôi, cho nên tính tình có thể coi như tạm được. Bất quá anh ấy cũng đã đạt đến “Mạt” nên ngày càng có xu thế lãnh đạm hơn. Đây chính là thiên tính và số mệnh của họ, không cách nào thay đổi được. Cam Y cũng nói, những con mèo mắt lam thường không giỏi nói, cũng như không thích giải thích. Blue hiện tại cũng đã không thích giải thích rồi, có rất nhiều chuyện đều là do Cam Y kể cho tôi nghe. A, sau này có chuyện gì có thể trực tiếp hỏi anh ấy.”

Mục Dã cắn cắn môi, hòi: “Cái khế ước gì gì đó, nó có hàm nghĩa như thế nào?”

Khổng Thu dùng ánh mắt “sắc miêu” đánh giá Mục Dã khắp một lượt, rồi mới thì thầm vào tai y: “Ký kết khế ước chính là tuyên thệ trọn đời bên nhau, mãi không chia lìa, đồng sinh cộng tử. Tộc nhân của Miêu Linh Tộc đều có thể sống đến 500 tuổi, một khi chủ nhân tạ thế, người hầu cũng sẽ đi theo, tựa như song bào thai kết hợp vậy.”


Mục Dã kinh hô.

Khổng Thu nói tiếp: “Mà trọng yếu nhất là, vào thời điểm kia, phi thường, phi thường thoải mái, không cần dùng dịch bôi trơn để phụ trợ, hay… ngón tay.”

Mục Dã sửng sốt hai giây rồi mới kịch liệt ho khan, ánh mắt có ý tránh né. Khổng Thu lui lại, cười cười mỉa mai, Mục Dã lắc đầu, không biết nói sao cho đúng, tim đập nhanh kinh khủng.

Sờ sờ cằm, Khổng Thu tự mình suy tư, tự hỏi: “Bất quá chuyện phát sinh hôm nay tôi cũng có chút nghi hoặc. Tại sao sau khi Blue biến thân lại lớn hơn rất nhiều so với lúc ở nhà? Còn đại ca và Cam Y nữa, sau khi biến hình lại không phải là hình dạng mèo con? Không lẽ điều này có liên quan đến năng lực của mấy người bọn họ sao ta?”

Thu hồi vẻ xấu hổ vừa mới bị Khổng Thu tặng cho, Mục Dã cũng lâm vào suy nghĩ xa xăm: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bố Nhĩ biến thân. Hơn nữa sau khi biến thân, anh ấy còn có thể nói chuyên được nữa.” Nghĩ đến chuyện đối phương mới nói cho mình nghe, Mục Dã liền uống vội hai hớp nước để “trấn an.”

“Blue vẫn còn đang trong giai đoạn tu luyện, không biết chuyên hôm nay có ảnh hưởng gì không…. Ngày mai phải tìm Cam Y hỏi một chút mới được.” Nghĩ đến một chuyện, cậu liền lấy lại vẻ nghiêm túc, hỏi: “Đại ca đã nói với anh về chuyện có em bé chưa?”

“Em bé?” Nụ cười trên mặt Mục Dã phút chốc liền tan thành mây khói: “Anh ấy… có em bé?”

Phát hiện bản thân đã khiến Mục Dã hiểu lầm, Khổng Thu vội vàng xua tay, khụ khụ hai tiếng: “Là em bé, của hai người đó.”

“Của tôi?” Mục Dã hoàn toàn không hiểu gì hết, “Tôi làm gì có em bé nào?”

“Ách…” Khổng Thu hạ giọng, “Cam Y nói người hầu sau khi ký kết khế ước của Miêu Linh Tộc xong sẽ có khả năng sinh hạ con cái, bất kể là nam hay nữ.”

“Hả?” Cái ly trong tay Mục Dã thiếu chút nữa rớt bể tan tành, trên mặt thì lúc đỏ lúc trắng.

Vỗ vỗ vai Mục Dã, Khổng Thu một tay chống cằm nói: “Lúc tôi vừa mới nghe chuyện này cũng phản ứng hệt như anh. Cam Y nói điểm khác nhau duy nhất giữa nam và nữ chính là lúc sinh, nữ thì sinh sản tự nhiên, còn nam thì phải sinh mổ, chỉ vậy thôi đó. Năng lực của chủ nhân càng cường đại, thì đau đớn, thống khổ khi sinh của người hầu sẽ càng nhỏ. Bất quá đó chỉ là những gì Cam Y nghe người khác kể lại thôi, chứ anh ấy chưa có người hầu, nên cũng không biết là có thật hay không nữa.”


“Em bé…” Mục Dã nuốt nuốt nước miếng, “ Tôi chưa từng nghĩ qua. Sau khi biết được tính hướng của mình, tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ có con.”

“Me too.” (Tôi cũng vậy.)

Hai người nhìn nhau, đồng thời uống nước.

Không khí trong phòng chợt lặng yên trong chốc lát, Khổng Thu nhỏ giọng hỏi: “Nếu đại ca muốn có em bé…. anh sẽ sinh sao?”

“Vậy nếu Blue muốn có con thì sao?”

Khổng Thu không chút băn khoăn đáp: “Tôi nhất định sẽ đồng ý. Tôi không sao cự tuyệt được yêu cầu của Blue.”

Đến nửa ngày sau Mục Dã vẫn chưa hồi phục lại được, ngay lúc Khổng Thu nghĩ có lẽ y không hề muốn có con, thì y lại thản nhiên cười: “Tôi cũng không cách nào cự tuyệt được. Kỳ thật… cũng không phải là chối bỏ, chỉ là chưa từng nghĩ đến, cũng chưa bao giờ ngờ là đột nhiên có một ngày chuyện như thế này lại xảy ra trên người mình, có lẽ tôi cần một thời gian ngắn để thích ứng.”

“Ừ ừ.” Khổng Thu gật đầu thật mạnh, chính là như vậy đó! Rồi cậu mới nói: “Bất quá Blue nói anh ấy không muốn có con, mà giống như là không thích nhiều hơn. Nhưng anh ấy cũng nói, nếu tôi thích thì anh ấy sẽ cho.”

Mục Dã tự nói: “Ừ… tôi phải tìm dịp nào hỏi Bố Nhĩ một chút mới được, nếu anh ấy muốn, thì cũng có thể.”

“Anh cảm thấy đại ca sẽ muốn có con sao?”

Mục Dã lắc đầu: “Không biết nữa.” Y bất đắc dĩ nói: “Từ sau khi tôi nói với Bố Nhĩ là tôi thích anh ấy, thì anh ấy ngày càng ít nói hơn.”

“Hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui