Lấy cơm chiều của mình và Blue xong, Khổng Thu liền trốn trở lên phòng ngủ. Còn nếu hỏi vì sao Blue không chịu xuống lầu? Thứ nhất: anh chán ghét Dư Nhạc Dương, không muốn nhìn thấy mặt của tên kia; thứ hai, anh phải đem “chứng cứ phạm tội” đêm qua của anh và Khổng Thu đi giặt sạch sẽ. Căn bản không thể nào để nguyên tấm drap giường còn dính đầy dịch thể-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-ấy rồi phủi mông về thành phố S được.
Thân trên xích lõa, đầu đội nón, Blue chỉ mặc độc cái quần dài đang ở trong nhà tắm giặt drap giường. Khổng Thu thì ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng ngủ ăn tô mì cà chua trứng mà cậu đã đặc biệt yêu cầu làm cho Blue, kỳ thật chính là bản thân cậu muốn ăn. Còn tô cơm cá kho cùng salad to tướng còn lại là của Blue. Tuy là, Đào Đào đã hảo tâm chuẩn bị để Khổng Thu bổ sung thể lực.
Giặt drap giường xong, Blue lấy tô cơm qua, cúi đầu ăn, trên mặt vẫn còn vài phần tức giận. Khổng Thu thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn cái nón trên đầu anh mấy cái. Điều này cũng không thể trách cậu nha, cậu chỉ là tò mò, tò mò thôi. Ôi… cứ nghĩ có thể nhìn thấy bộ dáng tuấn mỹ của Blue cộng thêm đôi tai mèo trên đầu, ngón tay cậu lại nhịn không được chỉ muốn lấy máy ảnh ra, rồi tháo nón của đối phương xuống, chụp mấy trăm tấm cho hả lòng hả dạ, đảm bảo có thể hù chết người luôn.
“Thu Thu.” Bực mình.
“A, cá của anh ăn ngon không?”
Blue ngẩng đầu lên, sắc mặt của anh làm Khổng Thu không dám loạn tưởng nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn mì.
“Sau này không cho phép sờ đầu của anh.”
“Dạ, dạ, dạ, em nhất định sẽ nhớ kỹ.”
“Ngoại trừ thân trên và chân, trước khi anh biến thân hoàn toàn, dù thế nào cũng không cho phép em sờ loạn.”
Ách…. Nhân dạng nếu chỉ có thân trên, chân cùng mặt vậy còn lại…. Khổng Thu cố nén tò mò…. Chẳng lẽ trên người anh vẫn còn cái kia… Ôi, tò mò quá… muốn xem… muốn chạy đi lấy máy ảnh, rồi nhào qua chụp mấy trăm tấm quá à.
“Thu Thu.”
“Rồi rồi, em nhớ rồi, sau này em nhất định sẽ quản lý tốt hai tay của mình.” Thật đáng tức mà.
“Thu Thu!”
“Dạ dạ, em nhớ rồi.”
Gõ gõ đầu, đem tất cả những lời anh dặn gõ vào đầu, Khổng Thu buông chén xuống, bước đến trước mặt Blue, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
“Thật xin lỗi, tối hôm qua em không phải cố ý, em không biết mọi chuyện sẽ như vậy…”
Hung hăng cắn miệng Khổng Thu một cái, Blue tha thứ cho cậu.
Ngẫm lại, người trong lòng có tự trọng cao như vậy, chuyện tối qua khẳng định đã làm anh khổ sở lâu nay. Bỗng nhiên trong đầu Khổng Thu chợt lóe ra một chuyện, dường như tối qua cậu đã phát hiện ra một bí mật, bất quá, còn phải chứng thật lại một chút.
Lấy đi cái tô trên tay Blue, nâng mặt ngang tầm mắt, Khổng Thu dịu dàng lên tiếng: “Chủ nhân của em, xin đừng giận em nữa nha.”
“Gào!”
Hô hấp của Khổng Thu nháy mắt đã bị cướp đi. Trong lúc mê muội, cậu thầm nghĩ: Thì ra Blue không cho cậu gọi anh là chủ nhân là vì nguyên nhân này nha. Nhưng sao cậu có cảm giác chuyện này thật là tuyệt.
Trong lúc hai người hãy còn trong tình cảm mãnh liệt, mắt thấy chỉ cần thêm một chút sẽ mãnh liệt đến mức cùng kéo nhau lên giường lần nữa, thì một tiếng chuông điện thoại vô duyên vang lên. Miễn cưỡng tách ra, Khổng Thu có chút hồ đồ, điện thoại của ai thế nhỉ? Nhạc chuông của cậu là bài “hai lão hổ” mà.
Nhãn đồng màu lam bừng lên lửa giận, Blue lấy trong túi quần jeans của mình ra một cái di động giống hệt cái của Khổng Thu.
“Để Cổ, anh tới rồi, ngay trước cửa cư xá chỗ hai người ở nè.”
“Chờ đó đi.”
Cúp điện thoại, Blue che mắt Khổng Thu lại: “Lái xe ra cửa đón một người, gọi là Cam Y.”
“Cam Y?”
Đang muốn hỏi anh sao Cam Y tự nhiên lại đến đây, thì bàn tay che mắt cậu đã không còn, Khổng Thu trợn to mắt, thiếu chút nữa có thể phá công rồi, nhưng trước mắt không thấy bóng dáng Blue đâu, bên cạnh chỉ có một con mèo đang kêu meo meo tên là Blue mà thôi.
“Meo meo ngao!” Không cho cười.
“Phụt…” Tiếng cười khúc khích đình chỉ rồi nha.
“Meo meo gào gào!”
“Thật xin lỗi, chủ nhân.”
“Ngao ô!!!” Cắn.
Nói với Dư Nhạc Dương là mình có chút việc, Khổng Thu ôm Blue ra ngoài. Cậu không sao giải thích được, người đã đến trước cửa rồi mà còn phải lái xe đi đón là sao. Xe còn chưa chạy ra khỏi cửa cư xá, Khổng Thu liếc mắt một cái đã nhìn thấy nam nhân được gọi là Cam y, bởi vì người nọ đang vẫy vẫy tay với cậu. Nam nhân này có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu xanh nhạt, là một nam nhân Tây phương điển hình, chỉ có chút ngoại lệ là y phi thường anh tuấn.
Khổng Thu dừng xe, mở cửa bên phụ lái cho y, nam nhân lên xe, cái túi nhỏ xách trên tay được cho xuống ghế sau, vươn tay hướng về phía Khổng Thu, y nói: “Anh là Cam Y, là anh trai của Đề Cổ.”
“Anh trai?” Khổng Thu kinh hãi.
“Meo meo ngao!” Một cái miêu trảo không chút khách khí vung ra, không cho phép Cam Y chạm vào tay của Khổng Thu. Cam Y cũng không ngại, dù sao y cũng hiểu, nên đành nói: “À, anh quên mất, cậu là người hầu của Đề Cổ, cậu ấy không thích người khác chạm vào cậu, cho dù anh có là anh trai của cậu ấy cũng không ngoại lệ.”
“Ách… Anh cứ gọi em là Khổng Thu được rồi.” Cậu không sao hảo cảm với cái từ người hầu này.
“Tên đầy đủ của anh là Cam Y Gia Đức, em cứ gọi Cam Y giống như Đề Cổ cũng được. Anh vốn là anh ba của cậu ấy, Đề Cổ là em út trong nhà.”
Cam Y rất nhiệt tình, nhưng con mèo nào đó rõ ràng không thích chút nào.
“Meo meo ngào ngào ngào!!” Hung ác.
Khổng Thu muốn trấn an con mèo đang nổi giận vô cớ, chỉ thấy Cam Y ủy khuất nhìn Blue nói: “Nhất định phải vậy sao? Như vậy thật sự không tiện trò chuyện đâu.”
“Meo meo ngáo—!” Móng vuốt đã bung ra.
Cam Y thở dài, chu chu miệng hờn dỗi: “Khổng Thu, phiền em chạy xe đến chỗ vắng vẻ một chút, tốt nhất là không có ai hết.”
“Ách, dạ được.”
Tuy là cậu có thể hiểu được bảy tám phần tiếng mèo, nhưng lúc này Khổng Thu không sao nghe ra hai người đó đang nói cái gì. Lái xe đến một góc khuất hẻo lánh, Khổng Thu nhìn nhìn chung quanh, không có ai. Mới vừa quay đầu lại, cậu sửng sốt, thời gian như ngừng hẳn lại. Trên ghế phụ lái bên cạnh cậu, Cam Y đã biến đâu mất, chỉ có một con… mèo lông đốm, còn tứ chi lại có màu xám xanh, ách, được rồi, đó là một con mèo lông ngắn mắt màu lục.
Năm giây sau, bên trong xe truyền ra tiếng cười to của người nào đó.
“Meo meo ô…” Con mèo thật sự ủy khuất kêu lên.
Một con mèo khác thì liếm liếm móng vuốt, vô cùng thỏa mãn. Anh bây giờ đang là mèo thì người khác cũng phải là con mèo!
“Ha ha ha ha…” Khổng Thu ghé người lên trên tay lái mà cười không ngừng, rồi mới quay đầu lại nhìn con mèo quá đáng phía sau, hỏi: “Blue ơi, sao anh của anh biến thân xong không rơi lại quần áo?”
“Meo meo ngáo ngáo ngáo!!!”
Vấn đề này lại một lần nữa chà đạp lên nỗi đau trong lòng Blue.
Nửa tiếng sau, Khổng Thu về nhà của Dư Nhạc Dương, hai vợ chồng kinh ngạc khi nhìn thấy bên chân Khổng Thu lại có thêm một con mèo. Khổng Thu đương nhiên phải giải thích.
“Một người bạn ở thành phố S của tôi trong nhà không cho nuôi mèo, nên tôi phải nhận nuôi nó. Nó tên là, Gia Đức.
“Ngoan nào, ngoan nào, con mèo này là giống gì vậy, nhìn lạ mắt quá, chưa từng thấy lần nào nha?”
Đào Đào thoạt nhìn đã biết, con mèo này tốt tính hơn Blue nhiều. Con mèo nào đó khẽ liếm liếm đầu ngón tay của cô, tìm kiếm sự an ủi. Khổng Thu cười gượng đưa tay ôm lấy Cam Y, rồi đặt lên ghế sofa, tuy là hiện tay Cam Y đang trong lốt mèo, nhìn trước nhìn sau đều giống mèo, nhưng y kỳ thật là một nam nhân, cậu sao có thể để vợ của bạn thân mình bị người khác chiếm tiện nghi cho được.
“Nó chưa chích ngừa đâu, đừng để nó liếm.”
“Meo ô!” Ủy Khuất! Người ta không phải là mèo mà!
“Á, vậy tôi phải đi rửa tay đây.” Đào Đào chạy đi, Cam Y lại càng ủy khuất hơn.
Dư Nhạc Dương ngồi xuống, vươn tay định sờ sờ Cam y, Cam Y cũng không thèm nể tình, không chỉ né sang một bên, mà còn trốn sau lưng Khổng Thu, y không hứng thú với nam nhân nha.
“Hả, đây là sao vậy nè? Bộ tôi có tội tình gì sao mà không con mèo nào chịu đến gần tôi thế này?”
“Ha ha.”
Trừ gượng cười ra, Khổng Thu cũng không thể làm gì khác.
Đến giờ cơm tối, Blue dính trên người Khổng Thu ăn cơm, chỉ thiếu điều ăn chung cái chén với Khổng Thu. So với anh, Cam Y có vẻ nhu thuận hơn, y yên lặng ăn từng đũa thức ăn mà Khổng Thu và Đào Đào gắp cho, mỗi lần như thế lại còn meo meo cảm ơn, khiến cho Đào Đào nhịn không được mà muốn nhận nuôi.
Một bữa cơm, Khổng Thu ăn được chính là một bụng nghi hoặc. Sau khi dùng cơm xong, cậu cùng hai vợ chồng Dư Nhạc Dương ngồi trong phòng khách hàn huyên đến tận khuya. Đến lúc đi ngủ, Khổng Thu liền khó xử, Phải làm sao với Cam Y đây? Để y ngủ một mình sao? Nếu y là người thì chẳng còn gì để nói, đằng này y đang trong lốt mèo. Để một con mèo cô đơn ngủ ngoài cửa là một việc từ sau khi nuôi Blue, Khổng Thu không tài nào làm được. Nhưng…
“Meo meo ngáo ngáo ngáo!!” Không cho phép!
“Meo ô…” Đừng bỏ anh một mình mà.
“Meo meo ngào ngào!!” Không cho phép!
“Meo ô ô ô…” Đừng bỏ rơi anh.
“Trọng Ni, còn không thì để Gia Đức ngủ chung với bọn tôi đi.” Đào Đào đề nghị.
“Không được.” Khổng Thu lắc đầu, nắm Cam Y lên: “Tôi dẫn nó đi ngủ. Con mèo này tối ngủ rất quậy, hai người không chịu nổi đâu. Ngủ ngon.” Trong khi con mèo nào đó đang gào lên giận dữ, Khổng Thu đã ôm Cam Y bế vào phòng ngủ.
“Meo meo ngáo ngáo ngáo ngáo!!!” Con mèo nào đó càng gào rống rung trời.
Đóng cửa lại, Khổng Thu hôn Blue trước mặt Cam Y, trấn an: “Anh có muốn tận dụng thời gian tu luyện một chút không? Em muốn có thể sớm một chút nhìn thấy bộ dáng của anh sau khi biến thân hoàn toàn, chủ nhân.”
“Meo meo gào gào gào!!”
Nếu không phải có cái tên Cam Y siêu cấp bóng đèn nằm một đống ở đây, Blue nhất định sẽ biến thân áp đảo người hầu của mình.
Rống mấy tiếng uy hiếp Cam Y, không cho phép y giở trò xằng bậy, Blue đi vào ngâm mình trong bồn tắm. Đóng cửa nhà tắm lại cho Blue, Khổng Thu nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại, phía sau lại có thêm một người, chính là Cam Y vừa biến thân xong. Trong mắt y không giấu được kinh ngạc, rồi mới tặng cho Khổng Thu một ngón tay cái.
“Cậu đúng là giỏi. Không ai trong nhà anh có thể trấn an được Đề Cổ, nhất là khi cậu ấy đang trong tình trạng hiện tại.”
“Hả.”
Khẽ mở miệng, Khổng Thu cũng không biết nên nói gì cho phải. Cậu ra ngoài rót cho mình và Cam Y hai ly nước, khi trở lại, Cam Y đã thay đồ mặc trong nhà, còn đang vô cùng thoải mái nằm trên sofa. Đưa ly nước cho đối phương, Khổng Thu có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại sợ bản thân quá đường đột.
Cam Y tựa hồ nhìn thấu được tâm tư của Khổng Thu, nên chỉ cười trừ nói: “Không có gì đâu, muốn hỏi gì cứ hỏi đi. Anh không giống như Đề Cổ, trời sinh cậu ấy không thích giải thích nhiều lời, ừm, em cũng nên bỏ quá cho, cái này là do huyết thống trời sinh định đoạt rồi. Đó cũng là lý do tại sao anh lúc nào cũng nhường nhịn cậu ấy, thậm chí còn có chút sợ. Kỳ thật, trong nhà của bọn anh, chỉ có cậu ấy và đại ca là như vậy thôi, còn tính tình của những người khác cũng tương tự như anh vậy.”
Khổng Thu sửng sốt: “Anh không phải là anh trai của anh ấy sao? Sao lại sợ anh ấy?”
Cam Y chỉ cười ha ha, nói: “Em không phát hiện ra bộ dáng của anh và Đề Cổ không giống nhau à?”
Khổng Thu gật gật đầu.
Cam Y nói: “Bọn anh tuy là mèo, nhưng cũng không phải là mèo theo đúng nghĩa một con mèo. Ấn ký trên mi tâm cùng nhãn đồng của Đề Cổ có màu lam, cái này chứng minh cho sức mạnh của cậu ấy. Theo anh, trước hết chúng ta nên bắt đầu từ lịch sử của bộ tộc bọn anh thì hơn.”
“Dạ.”
Khổng Thu không hiểu sao lại có chút khẩn trương trong lòng, rốt cục phía sau Blue có những bí mật gì, còn có những điều mà Blue không muốn nói cho cậu biết, cuối cùng tất cả sẽ được vạch trần toàn bộ trong đêm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...