Blue - Neleta

Sau khi đến ở cùng nhà với Khổng Thu, sức khỏe của Mục Dã đã chuyển biến tốt đẹp hơn hẳn, tuy rằng đôi lúc vẫn bị nôn hết ra ngoài, nhưng sắc mặt của cậu khác xa trước đây, cũng không còn trắng bệch, thiếu sức sống mà trở nên hồng nhuận hơn rất nhiều, cân nặng cũng đã tăng lên một chút, cái bụng thì càng ngày càng nhô cao hơn, mặc dù biết rõ Bố Nhĩ Thác cảm thấy khó chịu lắm, nhưng Mục Dã vẫn không nhịn được mà cùng Khổng Thu và Cam Y “quấn lấy nhau” cả ngày trời. Đã bốn tháng trôi qua, bụng của Cam Y cũng đã nhìn thấy rõ, nhưng Cam Y nếu ở hình thú thì chỉ trông hơi béo một chút, còn nếu ở hình người thì bụng Cam Y không khác so với bụng của Mục Dã là bao, chỉ riêng một mình Khổng Thu là kém xa, nói vậy chứ bụng cậu cũng có to hơn tháng trước một xíu rồi.

Khổng Thu rất lo lắng, cậu lo em bé trong bụng phát triển không được tốt. Lúc trước cậu nghe có người nói rằng thời gian mang thai họ ăn rất nhiều, lượng thức ăn ăn trong thời kỳ đó có khi còn nhiều hơn cả lượng đồ ăn đã từng ăn trước đây, ấy vậy mà em bé trong bụng cũng không hấp thụ được mấy, lúc sinh ra gầy yếu như con mèo còm. Chẳng lẽ cậu rơi vào tình huống này ư? Đứng thẳng trên bàn cân, Khổng Thu cảm thấy trong lòng buồn bực không thôi, mới nặng thêm được có hai kilogram, vậy đống thức ăn mà cậu ăn trong thời gian kia chạy đi đâu hết rồi, ruột thừa sao?

“Blue, em bé trong bụng thực sự không có vấn đề gì chứ, tại sao bụng em còn chưa có biểu hiện rõ ràng? Cân nặng cũng không tăng lên là bao?” Từ trong phòng tắm đi ra, Khổng Thu hỏi người đang nửa nằm trên giường xem văn kiện, vẻ mặt cậu lúc này thực lo lắng. Blue buông văn kiện trong tay xuống, vươn tay ra để Khổng Thu có thể tiến vào lồng ngực vừng chắc an toàn của anh.

Anh đặt tay lên bụng Khổng Thu ấn nhẹ một chút, qua một lát liền nói: “Không có gì.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

Tin tưởng Blue, Khổng Thu áp chế lo lắng trong lòng cậu xuống, không bao lâu sau, dưới sự vỗ về ân cần của anh, cậu đã ngủ ngon lành trong lòng anh. Trong lúc cậu đang mê man vào giấc ngủ sâu, Blue đặt tay lên bụng Khổng Thu khẽ vuốt. Anh có thể cảm nhận rõ nơi này có em bé tồn tại, đồng thời cũng biết chắc chắn rằng nó vẫn đang phát triển bình thường, bất quá đối với việc bụng Khổng Thu sao còn chưa to ra thì anh cũng không lấy làm khó hiểu, lúc lớn tự nhiên sẽ lớn thôi, giờ anh chỉ quan tâm tới sức khỏe của Khổng Thu thôi.


Cuối năm, tuyết giăng kín khắp New York, bên ngoài cửa sổ lúc sáng sớm, vạn vật đều khoác trên mình một màu tuyết trắng. Cùng với Blue, đối điện còn có thêm bốn người nữa đang cùng nhau dùng bữa sáng, Khổng Thu nghĩ muốn đi ra ngoài nghịch tuyết, hít thở không khí trong lành một chút, nhưng kết quả Blue lại lôi cậu vào phòng, khoác lên người cậu một chiếc áo khoác to bành, còn quàng khăn và đội mũ len cho cậu nữa.

“Blue?”

“Anh đi họp.”

Tới lúc này thì Khổng Thu đã hiểu, hôm nay Blue phải đi họp, cho nên anh sẽ mang cậu đi theo. Từ sau khi Blue trở về, cậu đã biến thành một đứa trẻ luôn luôn phải có anh đi cạnh bảo vệ. Đương nhiên Khổng Thu không có lấy nửa điểm bất mãn, cậu thực thích cảm giác được người khác chăm lo, bảo vệ.

Mặc xong quần áo, Khổng Thu theo Blue ra khỏi phòng. Bên ngoài, Mục Dã và Cam Y đã chuẩn bị sẵn sàng. Xem ra buổi họp hôm nay rất quan trọng, bằng không ba vị lão bản cấp cao này sẽ không cùng lúc phải tham dự.

Mặc dù là cùng đi họp, nhưng ba người Bố Nhĩ Thác, Blue, và Y Đông không ngồi cùng xe với nhau. Ba chiếc ô tô sang trọng đã đứng chờ sẵn trước cửa, ba cặp đồng thời xuất môn lên ba chiếc xe khác nhau. Đối mặt với loại tình huống như vậy, ba vị người hầu chỉ có thể thầm oán trong bụng.

Khổng Thu vừa lên xe đã buồn ngủ, cậu cũng cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng tối qua cậu đã ngủ từ rất sớm, sáng dậy cảm thấy thật thoải mái, như thế nào vừa mới lên xe đã buồn ngủ ngay được. Blue một tay ôm chặt Khổng Thu để cậu dựa vào trong ngực anh, một tay cầm lấy tư liệu cho buổi họp ra xem. Trong khi đó, ở hai chiếc xe khác, Mục Dã lại phải mang khẩu trang, còn Cam Y thì đang ở hình thú ngủ gà ngủ gật trên đùi Y Đông, tóm lại cả ba người chưa một ai có tinh thần gì cả.


Ở một ngã tư giao thông, ô tô dừng lại chờ đèn xanh. Khổng Thu bỗng tỉnh lại, cậu dụi dụi hai mắt, từ trong lòng Blue ngẩng đầu lên hỏi: “Đã đến rồi à?”

“Chưa.” Đem Khổng Thu kéo lại vào trong lòng mình, Blue tiếp tục xem tư liệu.

Khổng Thu liếm liếm miệng, bộ dạng uể oải nói: “Đói bụng quá… phải chi có cháo thịt trứng muối thì tốt quá.”

Blue buông tài liệu xuống, trực tiếp nói với lái xe: “Đến quán cháo.”

Tài xế đánh tay lái thật nhanh chạy vào đường khác, ngay lập tức, đi động của tài xế vang lên, hắn bắt máy, “Khổng tiên sinh muốn ăn cháo thịt trứng muối.”

Khổng Thu sờ sờ bụng mình, cậu thực hoài nghi bản thân, à không, phải nói là con mèo con trong bụng cậu mới đúng, nó là con mèo con hay cái máy ăn vậy. Bằng không tại sao bụng cậu không béo lên mà luôn luôn có xu thế thèm ăn?

Xe chạy hơn mười phút thì dừng lại, lái xe nói: “Ông chủ, đã đến quán cháo rồi.”


Blue mở cửa xe tự mình đỡ lấy Khổng Thu bước ra ngoài, Khổng Thu ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn đến quán cháo Trung Quốc nổi tiếng. Cậu cảm thấy càng ngày càng đói bụng. Lúc này, có hai chiếc xe dừng ở phía sau bọn họ, từ trên xe bước xuống bốn người, Khổng Thu quay đầu lại hướng bọn họ vẫy vẫy tay, hai mắt cong cong: “Mục Mục, anh Cam Y, hai người cũng đói bụng sao?”

Hai mắt Mục Dã đồng dạng mang theo ý cười, nói: “Mấy người họ phải đi, chúng ta đi theo cũng không biết làm gì, không bằng đến ăn cháo cùng em. Trời lạnh như vậy, ăn chút cháo cho ấm người cũng hay.”

Cam Y vẫn còn ngái ngủ gật gật đầu, anh cũng có ý định như vậy, tuy hiện tại không đói bụng nhưng chưa chắc lát nữa không đói.

Blue, Bố Nhĩ Thác và Y Đông tự mình đem người hầu đi vào trong quán, tìm một vị trí thanh tĩnh ít người chú ý ở gần cửa sổ, còn thay người hầu của mình cởi áo khoác, khăn quàng cổ cùng mũ len, rồi mới cẩn thận đỡ bọn họ ngồi xuống ghế. Sau khi xác thực một lần nữa ba người muốn tự mình ở lại ăn cháo, Blue mới chịu để tài xế lại đứng chờ ở cửa, rồi anh lên xe Y Đông đi đến công ty.

Bên ngoài, những bông tuyết trắng xóa bắt đầu rơi, Cam Y và Mục Dã giấu bụng mình dưới lớp áo khoác, thích ý tán gẫu cùng Khổng Thu đợi cháo được mang lên. Khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, đồ ăn của Khổng Thu đã được bưng tới, cháo thịt trứng muối, bánh quẩy, tàu hủ được đặt ngay ngắn trước mặt cậu; tiếp đến là cháo cá trứng cùng thịt bò cho Cam Y, cuối cùng là của Mục Dã, một bát cháo hành cùng rau cải xào và đậu hủ. Cam Y và Mục Dã kỳ thật cũng không dói, nhưng nhìn thấy Khổng Thu ăn đến ngon lành như vậy đột nhiên lại có cảm giác thèm ăn.

Ba người chậm chậm ăn cháo, bỗng điện thoại di động bên người vang lên hai tiếng, báo cáo mình đang ăn mà không gặp bất cứ tình huống nào xảy ra với chủ nhân xong, ba người lại tiếp tục quay về thưởng thức mỹ vị trên bàn. Có thể thoải mái ngồi chung một chỗ nói chuyện cười đùa như vậy, ba người các cậu đều hết sức quý trọng, thỉnh thoảng lại tưởng niệm về ngày xưa.

“Leng keng.” Lại có khách vừa đến. Thuận mắt ngẩng đầu lên nhìn, Khổng Thu nhìn vị khách vừa mới tiến vào, một tay vừa mới nâng thìa cháo liền dừng lại giữa không trung.

“Ưm ưm!” Nuốt vội thìa cháo còn nóng trong miệng, Khổng Thu buông đũa chỉ ra phía cửa, nhỏ giọng nói: “Đó không phải là tứ ca sao?”


“Lai Văn Lợi?” Cam Y và Mục Dã đều quay đầu lại, đối phương đã ngồi xuống ghế, nhưng hai người vẫn có thể nhìn rõ người kia, chính xác là Lai Văn Lợi. Ngồi đối diện với Lai Văn lợi là một nam nhân xa lạ trẻ tuổi, hai người có vẻ đang cười nói rất vui vẻ.

“Để anh qua đó.” Cam Y Đứng lên, che kín áo khoác trước bụng mình rồi đi tới, Khổng Thu và Mục Dã thì chăm chăm nhìn bên kia, trong lòng đều nghĩ rằng nam nhân ngồi đối diện Lai Văn Lợi chắc là người hầu của hắn. Bất đồng với những người trong gia tộc Tát La Cách, Lại Văn Lợi vẫn luôn tìm kiếm người hầu của mình.

Cam Y vỗ một tay lên vai Lai Văn Lợi: “Lai Văn?”

Lai Văn Lợi quay đầu lại, kinh ngạc đứng lên: “Cam Y! Sao anh lại ở chỗ này?”

Cam Y nghiêng đầu chỉa chỉa sang chỗ Khổng Thu và Mục dã, hai người liền hướng Lai Văn Lợi vẫy tay, Cam Y nói: “Bọn anh đang ăn cháo, thì Thu Thu nhìn thấy em.”

“Thật trùng hợp!” Từ buổi gặp mặt vội vã hôm kết hôn của ba người đến giờ, Lai Văn Lợi vẫn chưa có cơ hội gặp lại lần nào cả, cho nên bây giờ, hắn thật bất ngờ vì có thể gặp được cả ba người tại nơi đây. Nhìn chung quanh một chút, không thấy ba gương mặt đáng lý ra cũng phải ở nơi này, Lai Văn Lợi có chút hụt hẫng.

Cam Y hiểu được trong đầu Lai Văn Lợi đang nghĩ gì, liền giải thích ngay: “Mấy người Y Đông phải đi họp rồi, chỉ có mỗi ba người bọn anh ở đây ăn cháo thôi.”

“À.” Lai Văn Lợi gật gật đầu, thấy Cam Y nhìn mãi người trước mặt, hắn mới cười nói: “Đây là bạn của em – Rella, em nói em chưa dùng bữa sáng nên cậu ấy dẫn em đến đây ăn cháo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui