“Mục Mục, em rất nhớ anh.”
“Anh cũng vậy.”
“Không biết anh Cam Y hiện giờ như thế nào rồi nhỉ? Em không liên lạc được với anh ấy.”
“Ừ. Trọng Ni, Bố Nhĩ Thác nói ngày mai sẽ tới New York, hình như là có cuộc họp gì đó giữa những người phụ trách trong gia tộc thì phải, anh có hỏi Y Đông có đến hay không, thì Bố Nhĩ nói rằng sẽ đến. Trọng Ni, có lẽ ngày mai chúng ta có thể gặp nhau đó!”
“Thật vậy sao?! Em chưa thấy Blue nói gì với em cả! Aaa, tốt quá, thật tốt quá, có trời mới biết em muốn gặp mọi người đến mức nào!”
“Haha, anh cũng giống em.”
“Hi vọng anh Cam Y sẽ đến.”
“Trọng Ni à.”
“Dạ?”
“Anh có thai rồi, em thì sao?”
“… Anh có thai?”
“Đúng vậy. Sắp được ba tháng rồi.”
“Cái đó… không phải vào đêm hôm em kết hôn chứ?”
“Sao? Chẳng lẽ…”
“Khụ khụ… Đêm đó Blue đột nhiên nói muốn có em bé, sau đó thì… Ừm, em cũng có rồi, gần ba tháng.”
“Wow!! Vậy là tốt rồi, chúng ta có thai cùng một ngày đó.”
“Hì, anh nói xem, liệu anh Cam Y có giống chúng ta không nhỉ?”
“Ừm… anh không chắc. Việc em và Blue kết hôn hình như đã kích động gì đó đến Bố Nhĩ Thác, đêm hôm đó anh ấy có vẻ không vui lắm, vội vàng để anh thụ thai, vốn theo dự định thì phải chờ sau khi bọn anh kết hôn cơ.”
“Chẳng trách các anh lại tổ chức đám cưới vội vàng đến vậy. A! Anh Cam Y kết hôn cùng một ngày với anh, hẳn là anh Cam Y cũng có em bé rồi. Chỉ tiếc hiện tại chúng ta không có cách nào gặp mặt nói chuyện với nhau được. Mục Mục, cuối cùng Blue cũng đã trở về, bây giờ em cũng không còn hay hoảng hốt như trước nữa, nhưng điều duy nhất em không thể chịu đựng được chính là không thể gặp được anh và anh Cam Y.”
“Ôi, anh cũng thê. Bây giờ trong bụng anh có đứa nhỏ, nên Bố Nhĩ Thác còn không để cho anh rời khỏi người nửa bước nữa cơ. Ngày mai gặp mặt, chúng ta sẽ bàn kỹ về chuyện này, anh thật muốn có thể lúc nào cũng nhìn thấy em và Cam Y, anh còn hi vọng mấy đứa nhỏ của chúng ta có thể chơi cùng với nhau nữa.”
“Vâng, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách, mong rằng ngày mai anh Cam Y cùng sẽ tới.”
“A, đến giờ rồi, anh phải gác máy đây, em nhất định phải đi cùng Blue đó.”
“Em nhất định sẽ quấn lấy Blue để anh ấy cũng mang em theo.”
“Được rồi, mai gặp lại.”
“Hẹn anh ngày mai.”
Đặt điện thoại xuống, Khổng Thu cắt một miếng táo nhai nhai, cậu sờ sờ cái bụng còn chưa có dấu hiệu phát triển nào của mình, ngoài trừ việc ngủ nghỉ, ăn uống nhiều ra, cậu còn chưa thể tin được mình đang mang thai.
“Thu Thu.”
Khổng Thu quay đầu lại, cậu giang hai tay nhanh chóng đi tới chỗ đối phương: “Blue, Mục Mục nói ngày mai anh ấy sẽ cùng Bố Nhĩ Thác đến New York, em muốn gặp Mục Mục.” Đưa cốc sữa trên tay cho Khổng Thu, Blue chỉ nói độc một tiếng “ừ”. Khổng Thu vui mừng reo lên một tiếng, chỉ vài ngụm đã đem cốc sữa uống hết.
Blue nhận lấy cốc không đặt lên bàn trà, anh ôm lấy Khổng Thu để cậu ngồi trên đùi anh, vuốt nhẹ lên bụng cậu: “Khó chịu không?”
“Không có, một chút phản ứng cũng đều không có.” Khổng Thu lại cắn thêm một miếng táo, hoài nghi hỏi: “Em thật sự đã có em bé sao? Như thế nào một chút cảm giác em cũng không thấy? Oái, em đã quên không hỏi Mục Mục có hiện tượng gì không rồi.”
Blue đã biết Mục Dã và Cam Y mang thai, có điều hai người họ có triệu chứng gì hay không anh không quan tâm, đương nhiên anh rất ư hài lòng với thể trạng hoàn toàn khỏe mạnh như hiện nay của Khổng Thu.
Khổng Thu đặt đầu ngón tay cái lên ấn ký lam diễm tên trán Blue, nhẹ nhàng sờ sờ, cậu mong mỏi nói: “Em muốn sinh một em bé có ấn ký lam diễm như thế này, nhìn thật đẹp.” Chợt nghĩ đến cái gì đó, cậu khẩn trưởng hỏi: “Blue, lúc em sinh con có đau không?”
“Không biết.”
Cứ coi câu trả lời cụt ngủn lạnh lùng của Blue như không, Khổng Thu nhẹ nhàng thở ra, suy cho cùng Blue sẽ không để cậu đau được đâu: “Blue, tự nhiên em muốn ăn pizza.”
Blue đưa mắt nhìn về phía người giúp việc đang đứng cách đó không xa, chỉ nói một câu: “Phân phó đi làm.”
“Pizza bò băm dứa nhé.” Khổng Thu bổ sung thêm, mong ngóng liếm liếm miệng. Người giúp việc gật đầu rồi bước nhanh vào phòng bếp phân phó cho đầu bếp.
Nghĩ đến việc sắp được gặp lại Mục Dã, Khổng Thu ăn uống ngon miệng hơn hẳn, buổi tối cũng lên giường đi ngủ sớm hơn. Tuy rằng Khổng Thu đã ngủ say nhưng Blue vẫn mang văn kiện ngồi bên cạnh cậu mà làm việc. Tuy rằng từ lúc mang thai tới giờ, Khổng Thu chưa có dấu hiệu gì đặc biệt, nhưng Blue vẫn lo lắng không thôi, cứ như vậy kể cả lúc làm việc Blue cũng theo sát bên cạnh cậu. Dán bàn tay to lớn lên bụng Khổng Thu, cảm nhận được đứa con bên trong vẫn im lặng ngủ, Blue rất hài lòng, tốt nhất cứ ngủ thẳng tới lúc sinh ra đi.
“Blue… Blue…” Đang ngủ say, đột nhiên Khổng Thu vô thức hô lên, hai tay không ngừng quơ quơ trong không trung như muốn bắt lấy một cái gì đó. Blue buông văn kiện trong tay xuống, nắm lấy hai tay của Khổng Thu, Khổng Thu hít hít mũi, đem tay của Blue ôm chặt vào trong ngực, cúi đầu lẩm bẩm: “Blue… Trở về…”
Đôi mắt màu lam khẽ trầm xuống, Blue vươn ngón tay cái lau đi giọt nước mắt ở khóe mi Khổng Thu, rồi lại hạ một nụ hôn nhẹ lên miệng cậu. Từ sau khi trở về, thỉnh thoảng Blue lại nghe thấy Khổng Thu nói lên mấy tiếng vô nghĩa như vậy, anh thật sự không dám tưởng tượng những khổ sở dằn vặt mà Khổng Thu phải chịu đựng suốt bốn mươi năm qua. Không ai có thể biết, ngay cả Khổng Thu cũng không thể ngờ, trong trái tim lạnh giá của Blue, những lời nói vô nghĩa kia lại có thể khiến cho trái tim anh quặn thắt lại, rất đau. Người hầu vĩnh viễn là nhược điểm chí mạng của chủ nhân, mặc kệ chủ nhân có thân phận là Đường hay Cung, cũng vẫn sẽ là như vậy.
Blue ngồi yên để Khổng Thu cầm tay anh, thẳng đến lúc trên mặt cậu lộ ra vẻ hạnh phúc, thoải mái, Blue mới đem tay cậu nhét trở lại vào trong chăn để tránh cậu bị nhiễm lạnh, tiết trời giờ đã là cuối thu rồi. Anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên anh gặp cậu là vào tháng tám, trời rất nóng, Thu Thu cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mặt anh. Thu Thu của anh lúc đó trông khá là nhếch nhác, nếu biết sớm Thu Thu của anh ở chỗ này, anh nhất định không để cậu thương tâm quá độ mà uống say như vậy, anh sẽ khiến cho Thu Thu của anh từ đầu chí cuối chỉ biết đến một mình anh. Nhưng mà… anh lại khiến cho Thu Thu của anh thương tâm chật vật rất nhiều rất nhiều năm.
Nháy mắt biến trở lại hình thú, hình thể mà Khổng Thu cảm thấy được an toàn nhất, đem cả chăn lẫn Khổng Thu bọc lại trong lòng, Blue lẳng lặng thủ hộ bên người hầu của anh, người bao bọc lấy đứa con của anh. Sáng sớm hôm sau, Khổng Thu sẽ thức dậy trong lồng ngực dã thú như ý nguyện. Liếm liếm miệng Khổng Thu, Blue nhắm mắt lại, dòng máu lạnh như băng luân chuyển trong cơ thể tựa như bị hơi thở ấm áp của Khổng Thu xua tan một chút.
※
“Mục Mục! Anh Cam Y! A a ——!”
“Trọng Ni! Cam Y!”
“Thu Thu —— Mục Mục ——!”
Ba người đã lâu không gặp vừa nhìn thấy đối phương liền chạy đến ôm nhau thắm thiết, nước mắt tuôn rơi, gặp mặt, cuối cùng ba người cũng đã được gặp nhau rồi.
“Thu Thu.
“Mục.”
“Gia Gia.”
Trái ngược với ba người đang kích động ôm chầm lấy nhau kia, thì có ba vị chủ nhân đứng đằng sau mặt lạnh như băng đè giọng nói, thân thể ba người đang quấn quýt với nhau kia nháy mắt run lên, cả ba lập tức thu hồi kích động, từ tốn chảo hỏi đối phương.
“Trọng Ni, đã lâu không gặp, em khỏe không?”
“Mục Mục, sắc mặt anh nhìn trông kém quá, sao lại còn mang theo cả khẩu trang thế kia? Anh bị cảm à?”
“Thu Thu, Mục Mục, chúng ta ra sofa ngồi được không?”
Ba người ôm lấy cái bụng cục vàng của mình chầm chậm đi đến sofa ngồi xuống, trên mặt bàn đã bày đủ các loại thức ăn, hoa quả cùng nước uống, ngoài ra còn cả mấy đồ ăn vặt nữa.
Khổng Thu nhìn về phía ai đó cười cười: “Blue, không cần lo lắng cho em, anh đi họp đi.”
Mục Dã cũng vẫy tay về phía người nào đó: “Bố Nhĩ, giờ em cảm thấy khỏe lắm, anh cứ yên tâm đi họp đi.”
Vừa mới ngồi xuống sofa, Cam Y liền biến trở về hình thú lười biếng nói với chủ nhân của anh: “Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, đã có Thu Thu và Mục Mục bên cạnh, con không cần lo lắng.”
Ba nam nhân nhìn người hầu của mình một cái rồi mới không tình nguyện rời đi, trước khi đi, Bố Nhĩ Thác còn đặc biệt nhắc nhở Khổng Thu và Cam Y chú ý tới Mục Dã một chút. Y Đông bởi vì có một món nợ ân tình với gia tộc tộc Tát La Cách, hơn nữa còn mang theo chức danh “con rể” của dòng họ, nên không thể may mắn thoát khỏi ma trảo của Blue và Bố Nhĩ Thác trong việc xử lý gia sự của Tát La Cách được. Vì muốn Cam Y có thêm thật nhiều đãi ngộ, có một cuộc sống no đủ, cậu nhịn, nhưng tại sao công việc càng ngày càng nhiều, cứ dồn ứ lên như vậy! Cậu thực hoài nghi có phải hai người kia đã đem phần việc của bản thân ném qua người cậu hay không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...