Chưa bao giờ Mục Dã rơi vào tình trạng kiệt sức như bây giờ, đến hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn. Mặc dù đã tỉnh lại sau giấc ngủ say, nhưng mắt cậu không thể nào mở ra được, cứ như chỉ một động tác vô cùng đơn giản cũng khiến cậu hao hết toàn bộ khí lực trong người. Toàn thân trên dưới trước sau, nơi nơi đều chung một cảm giác đau nhức, ngay cả khớp ngón tay cũng muốn nhũn ra.
Có người nhẹ nhàng gạt tóc mái sang một bên cho Mục Dã, rồi ôn nhu vuốt ve vành tai cậu, sau đó lại in thêm một nụ hôn lên gương mặt dịu dàng, cuối cùng dừng lại trên cánh môi. Chỉ có thể bị động mặc cho đối phương thích làm gì thì làm, mí mắt Mục Dã khẽ động, nhưng kết quả vẫn không thể mở ra. Cho dù toàn bộ khí lực trong người cơ hồ bị rút cạn kiệt, nhưng trên khóe miệng Mục Dã vẫn luôn tồn tại một nụ cười hạnh phúc, cậu kiên trì cố gắng mở mắt ra.
Trong ánh trăng nhu hòa, huyền bí, có hai điểm sáng màu lam rơi vào mắt, khóe miệng Mục Dã càng cong hơn, môi lại tiếp một lần kề môi. Nụ hôn kéo dài thật dài, lại không có quá nhiều hương vị tình dục. Lam quang dần trở nên rõ ràng, cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực, Mục Dã đã thấy rõ khuôn mặt của đối phương, cậu mấp máy miệng nói không thành tiếng: “Em muốn… ôm anh.” Giọng nói bởi vì gào thét quá độ lúc này không thể phát ra âm thanh rõ ràng.
Ngay sau đó, hai cánh tay vô lực được đối phương kéo đến đặt lên hông mình.Trên mặt Mục Dã vẫn là nụ cười hạnh phúc, xúc cảm chân thật, không phải đang nằm mơ.
Biết rõ chính mình là người làm Mục Dã đau nhức, nhưng trên mặt của chủ nhân mang đôi mắt màu xanh lam kia lại không mảy mảy có gì gọi là áy náy. Ôn nhu vuốt nhẹ lên những vết xanh xanh tím tím trên người Mục Dã, trong ánh mắt Bố Nhĩ Thác ngược lại còn thoáng hiện lên tia thỏa mãn, đây là bằng chứng xác minh y có được Mục Dã.
Nghe thấy thanh âm kháng nghị biểu quyết từ bụng Mục Dã, Bố Nhĩ Thác không nói hai lời lập tức đứng dậy xuống giường.
Hư nhược nhìn theo bóng lưng ngày càng xa dần của Bố Nhĩ Thác, không hiểu sao trong lòng Mục Dã lại nỗi lên nỗi niềm bất an, cậu thực sự không muốn quay lại đoạn thời gian bốn mươi năm chia cách kia. Bố Nhĩ Thác rời đi, căn phòng liền trở nên trống vắng cực độ, Mục Dã vật lộn muốn đứng dậy, rất sợ hãi cái loại cảm giác này.
“Mục.” Thanh âm băng lãnh từ cửa truyền đến, Mục Dã vừa mới chạm chân xuống đất vội ngẩng đầu lên, trong mắt ít nhiều đều cảm thấy an tâm hơn trước, Bố Nhĩ Thác đã quay lại. Quanh năm suốt tháng, Bố Nhĩ Thác luôn vác theo bộ mặt núi băng vạn năm không bao giờ biểu hiện bất cứ một loại cảm xúc nào trên mặt, nhưng trong nội tậm của y, y sao lại không nhìn ra được ánh mắt của Mục Dã là vì cái gì cơ chứ. Lấy một bộ đồ ngủ mới từ trong tủ quần áo, Bố Nhĩ Thác đích thân thay đồ cho Mục Dã rồi mới bế cậu ra khỏi phòng ngủ.
Đầu dựa vào bờ vai cứng cáp của Bố Nhĩ Thác, Mục Dã thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ, ‘thịch thịch thịch, thịch thịch thịch’ đó là nhịp đập trái tim của Mục Dã lúc này, không biết đã bao lâu cậu chưa nghe thấy âm thanh này?
Bố Nhĩ Thác ngồi xuống, Mục Dã mở mắt ra, trong mắt cậu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó dần được ngọt ngào chiếm giữ. Một bàn đầy đồ ăn, lại còn toàn là món ăn yêu thích của cậu. Một cái thìa được nâng lên đặt trước môi Mục Dã, bên trong là cháo, cậu cảm thấy khóe mắt nóng ran, mỉm cười mở miệng nuốt xuống muỗng cháo kia.
‘Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch’, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một bữa cơm, ai cũng không nói lấy nửa lời, so với bốn mươi năm trước, Bố Nhĩ Thác càng trở nên ít nói hơn, mà hiện tại Mục Dã cũng không thể nào nói chuyện được. Nhưng đối với hai người mà nói, có nói hay không cũng không quan trọng, thân kề thân mới là quan trọng nhất.
Nằm trong lòng Bố Nhĩ Thác, Mục Dã hưởng thụ những tia nắng ấm áp xuyên thấu qua tán cây vảy lên người, ý thức của Mục Dã dần trầm xuống. Một bàn tay bao lấy người Mục Dã, lực đạo vừa phải ôn nhu xoa bóp. Đây có lẽ chính là yêu thương đổi từ mấy chục năm chia lìa như Nữu Nhân từng nói, và giờ đây, Mục Dã đã cảm nhận được hết thảy. Trong đầu xuất hiện khuôn mặt của hai người, trước khi chính thức lâm vào mê man, Mục Dã tự nhắc nhở chính bản thân sau khi tỉnh dậy phải nhớ hỏi chuyện này.
Chớp mắt một cái, Mục Dã ngủ thẳng một ngày trời, đấy còn là do Bố Nhĩ Thác gọi dậy, Mục Dã cần phải ăn cơm mà. Do Bố Nhĩ Thác chăm sóc Mục Dã rất cẩn thận, cho nên khí lực của cậu cũng đã khôi phục nhiều.
Vừa tỉnh dậy, Mục Dã đã lập tức hỏi: “Bố Nhĩ, Blue đâu? Cậu ấy…” Những lời sau còn chưa kịp nói hết, sắc mặt Bố Nhĩ Thác liền trở nên lạnh lùng: “Không được nghĩ đến nam nhân khác!”
Mục Dã thoáng sửng sốt, sau đó rất nhanh đã bật cười, cậu nâng hai tay lên, ôm chặt lấy khuôn mặt của Bố Nhĩ Thác, rồi nói: “Em chỉ muốn hỏi giúp Trọng Ni một chút thôi, Trọng Ni rất nhớ Blue, lúc nào Blue mới trở về?”
“Không được quan tâm tới nam nhân khác!” Bố Nhĩ Thác không thèm quan tâm tới việc phải trả lời câu hỏi của Mục Dã, y căn bản không thể chịu đựng được từ miệng Mục Dã phun ra tên của bất cứ nam nhân nào khác. Bỗ Nhĩ Thác vươn tay chụp tới, ôm lấy Mục Dã đi thẳng tới phòng ngủ.
“Bố Nhĩ…”
“Trong lòng em chỉ có thể có một mình anh! Không được nghĩ đến nam nhân khác!”
“Bố Nhĩ, Blue là em của anh, cũng là chủ nhân của Trọng Ni mà.”
“Mục!”
Đem Mục Dã đặt trên giường, Bố Nhĩ Thác trực tiếp áp đảo Mục Dã, dùng hành động biểu hiện “phẫn nộ” lúc này trong y. Mục Dã ngây ngẩn cả người, nếu như nói lúc Bố Nhĩ Thác là “Đường” thì cậu còn có biện pháp “đối phó”, nhưng hiện giờ là “Cung”, cậu đã hoàn toàn vô vọng.
Không để Mục Dã có cơ hội nghĩ ngợi, Bố Nhĩ Thác đã cuốn lấy cậu đến hôn mê bất tỉnh, rồi mang cậu rời khỏi Australia, đi đến một nơi bí mật, trừ Bố Nhĩ Thác ra thì không ai biết đó là đâu.
※
“Ôi…”
Không biết đây là lần thứ mấy thở dài, Khổng Thu nhìn cành cây khô ngoài cửa sổ. Có người đè lên vai cậu, đưa cho cậu một cốc nước mật ong. Vô thần uống nước, cậu lại tiếp tục thở dài, u oán nói: “Mục Mục mất tích… không biết đến khi nào mới có thể gặp lại anh ấy đây…”
“Ôi…” Cam Y cũng thở dài, ngồi xuống bên cạnh Khổng Thu, “Đại ca bây giờ đã là ‘Cung’, đều giống như cha không coi ai vào mắt, đại ca sẽ không để Mục Mục tới tìm chúng ta đâu.”
“Ôi…”
Nếu Khổng Thu có thể biến thành mèo, nhất định cậu sẽ lăn lộn mấy vòng trên mặt đất cho coi. Bốn mươi năm qua, ba người bọn họ chưa lúc nào tách nhau ra, bây giờ, tổ hợp ba người khuyết mất một, thói quen hàng ngày đột ngột thay đổi, khiến cậu không thể thích ứng kịp, cả Khổng Thu và Cam Y đều thế.
“Không lẽ từ nay về sau chúng ta không thể gặp lại Mục Mục sao?” Khổng Thu buồn a buồn a, kích động cùng vui sướng khi biết tin Bố Nhĩ Thác trở về sớm đã không còn sót lại chút nào trong hai người.
“Rất có thể.” Cam Y nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người các cậu cũng cao hứng thay cho Mục Dã vì đã chờ được đến ngày chủ nhân trở về, song cũng lại vì cuộc sống trước mắt bỗng nhiên đảo lộn mà buồn bực, có thể coi là “bách vị tạp trần”.
“Anh Cam Y, em cảm thấy khó chịu quá.” Khổng Thu đấm đấm ngực, sống mũi cay cay. Mục Dã đã mất tích hơn một tháng, hai người cậu cũng đã từ Australia trở về. Mấy ngày nay, Khổng Thu thường sẽ gọi “Mục Mục, cái…” nhưng sau đó cậu mới kịp nhận ra rằng Mục Dã không còn ở đây nữa, cái loại cảm giác mất mát này không thể dùng từ ngữ để diễn tả cho được. Tính ra, thời gian ba người sống với nhau còn lâu hơn cả quãng thời gian ở bên cạnh chủ nhân, tình cảm tự nhiên cũng có điểm khó quên, nhưng hiện tại…
Cam Y ôm Khổng Thu, nói: “Chúng ta cần phải thích nghi, đợi Đề Cổ quay về, anh cũng rất khó có khả năng gặp lại em.” Cam Y nói chưa dứt lời, Khổng Thu càng buồn bã hơn. Ôm lấy Cam Y, Khổng Thu dựa vào ngực Cam Y lắc đầu: “Em không muốn, em đã quen với việc mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy anh và Mục Mục rồi. Em nhớ Blue, nhớ đến muốn điên lên mất, nhưng em cũng rất nhớ Mục Mục.”
“Ôi…” Vò nhẹ mái tóc của Khổng Thu, Cam Y chỉ có thể thở dài một tiếng, đây không phải là việc mà Khổng Thu hay Mục Dã có muốn hay không. Cam Y có thể tưởng tượng được đại ca sẽ làm gì trước yêu cầu của Mục Dã, bởi vì Cam Y sớm nhìn quen cha đã làm gì trước những yêu cầu của mẹ rồi. Một khi đã trở thành “Cung”, chủ nhân tuyệt đối sẽ không cho phép nười hầu của mình rời đi nửa bước, càng không cho phép người hầu của mình cả ngày ngồi cùng người khác.
“Anh Cam Y… nếu Blue trở lại… em tuyệt đối không để anh tách ra.” Khổng Thu ôm chặt lấy Cam Y, nếu hỏi trên thế giới này người cậu không yên tâm nhất là ai, thì người đó ắt hẳn chính là Cam Y.
Cam Y khẽ cười lắc lắc đầu, vò tóc Khổng Thu, chuyện đó không có khả năng đâu.
Cùng lúc đó, tại một toà nhà trên hòn đảo nào đó, đấu tranh của Mục Dã một lần nữa lại thất bại. Cậu bị Bố Nhĩ Thác ở hình thú quần lên quần xuống thiếu chút nữa thắt lưng chia làm hai mảnh, giờ, cậu chỉ có thể nằm lỳ trên giường không nhúc nhích. Chẳng lẽ cả đời này cậu không thể gặp lại Khổng Thu và Cam Y sao? Ba người bọn họ đã cùng nhau sống đến bốn mươi năm, cũng sớm coi nhau như ruột thịt, cậu tuyệt đối không thể chịu được việc từ nay về sau không bao giờ gặp lại, hoặc thật lâu về sau mới có thể nhìn thấy Khổng Thu và Cam Y.
Rên rỉ một tiếng, Mục Dã gian nan lật người lại, bây giờ cậu nên làm gì đây? Chỉ cần cậu nhắc tới Khổng Thu hay Cam Y, ngay lập tức sẽ bị Bố Nhĩ Thác làm cho cơ hồ muốn thở cũng không nổi, cậu lại không thể vì việc này mà giận dỗi Bố Nhĩ Thác được. Cậu vất vả lắm mới chờ được Bố Nhĩ Thác trở về mà, nhưng… cậu thực sự rất buồn a.
Nghiêng đầu nhìn Bố Nhĩ Thác đã trở lại hình người đang ngồi trên giường xem văn kiện gì đó, Mục Dã cắn cắn môi, hạnh phúc và kích động sau khi Bố Nhĩ thác trở về đã trôi qua, trước mắt, Mục Dã đang đặt ra một vấn đề khó khăn không nhỏ, đó là làm sao để chủ nhân của cậu trở nên thấu tình đạt lý một chút.
“Bố Nhĩ…”
“Không được nghĩ tới nam nhân khác! Em chỉ có thể nghĩ đến anh!”
Bị chặn lại lời nói, Mục Dã khôn khéo lái sang vấn đề khác: “Em khát.”
Cảm giác áp bách trên người nháy mắt biến mất, Mục Dã nhìn Bố Nhĩ Thác bước xuống giường rót nước, cậu chán nản vỗ nhẹ lên trán mình một cái. Không được! Nhất định phải nghĩ ra biện pháp! Bằng không cả đời này chỉ sợ cậu cũng không thể nhìn thấy Khổng Thu và Cam Y nữa. Tại sao lại trở thành như vậy hả trời?
Ni tỷ: Trở về rồi cũng mệt a.
Băng Tiêu: Mệt xíu nhưng tính phúc tràn trề thì cũng được =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...