Gõ gõ cánh cửa, đợi người trong phòng lên tiếng đáp lại, Khổng Thu mới mở cửa tiến vào. Người ngồi trên giường đang đọc sách thấy Khổng Thu ôm gối đầu đứng trước cửa, liền khẽ cười rồi kéo dịch chăn của mình lại. Chạy đến bên giường, Khổng Thu chui tọt vào trong chăn, chỉnh lại gối đầu rồi yên phận nằm xuống. Một loạt động tác làm đến trôi chảy thuần thục, không có dư thừa, xem chừng bình thường hẳn vẫn hay làm vậy. Mục Dã buông quyển sách đã đọc được hơn phân nửa xuống rồi cùng nằm. Hai người không có nói chuyện, chỉ nhìn trần nhà, cứ như vậy nằm cạnh nhau, cả hai đều cảm thấy bớt đơn độc đi rất nhiều.
Kể từ ngày cha mẹ Khổng Thu qua đời, Mục Dã và Cam Y mỗi ngày đều ở bên cạnh khổng Thu, nhất là buổi tối lúc đi ngủ. Từ đó trở về sau, mỗi khi Khổng Thu thực sự chịu không nổi, cậu đều chạy đến phòng Mục Dã và Cam Y, có khi là cả hai người đều chạy sang phòng Khổng Thu, dùng phương thức như vậy sống qua quãng thời gian dài khó khăn nhất. Nhưng là gần đây, số lần ‘chịu không nổi’ đó ngày một gia tăng, bất kể là Khổng Thu, Mục Dã hay là Cam Y.
Sau khi bái tế cha mẹ Mục Dã ở Mỹ xong, ba người liền trở về Miêu Linh Tộc. Thời điểm này ở xã hội loài người là thời gian náo nhiệt nhất, nhưng đối với ba người họ lại là khoảng thời gian cô độc nhất trong năm. So với xã hội loài người, ngôi nhà bọn họ ở trong gia tộc Tát La Cách hàng năm không có mấy người ngược lại phù hợp với họ hơn.
Ngẩn người nhìn trần nhà thật lâu, Khổng Thu lên tiếng: “Mục Mục…” Lời nói vừa thốt ra, bên ngoài liền truyền tới tiếng gõ cửa, hai người nhìn nhau một cái, đồng loạt hiểu ra.
“Vào đi.” Mục Dã hơi dịch ra phía mép giường, Khổng Thu theo đó cũng xê dịch. Cửa mở ra, người tiến vào trên tay cũng cầm theo một chiếc gối. Hai người cười thật sâu, người mới tới tự giác trèo lên giường, chui vào chăn nằm cạnh Khổng Thu. Trong chăn thực ấm áp, Cam Y thoải mái thở ra. Cũng như vừa rồi, kể từ lúc Cam Y tiến vào chăn, ba người đồng dạng không ai nói gì, chỉ nhìn ngắm trần nhà phía trên. Không khí lại rơi vào trầm mặc, Khổng Thu lúc nãy còn muốn nói gì đó nay cũng không hề lên tiếng.
Một lúc lâu qua đi, lâu đến mức Khổng Thu mơ mơ màng màng sắp ngủ say, Cam Y đột nhiên yếu ớt nói một câu: “Ngày mai là mồng một rồi.” Nháy mắt, Khổng Thu đã thanh tỉnh, Mục Dã vốn đang nhắm mắt cũng mở mắt ra. Cam y lại nói tiếp: “Các em nói xem, sang năm Tiểu Đông có thể trở về hay không?” Khổng Thu và Mục Dã không chút do dự đồng thanh nói: “Có thể.”
Cam Y xoay người ôm lấy Khổng Thu, Khổng Thu vỗ vỗ vai an ủi Cam Y. Khổng Thu không biết đã mấy trăm lần nói qua cùng một câu: “Tiểu Đông nhất định sẽ trở về, chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Mục Dã nói: “Tiểu Đông hẳn là đã hoàn thành thử luyện rồi, sở dĩ còn chưa trở về nhất định là ở lại nơi đó tu luyện thêm. Tiểu Đông là chủ nhân, năng lực không thể quá yếu.”
“Hai người nhân loại trước kia đều chỉ mất hơn hai mươi năm đã đi ra rồi.” Cam Y nghẹn ngào nói. Thời gian càng lâu, Cam Y càng sợ hãi, Cam Y chỉ sợ rằng Y Đông thật đã không thể trở lại. Không ai có thể nói cho Cam Y biết Y Đông còn sống hay không, Cam Y chỉ có thể một lần rồi lại một lần tự nói với bản thân Y Đông sẽ không bỏ lại mình, rồi sẽ có một ngày Y Đông trở về, chỉ là… thời gian Y Đông đi đã vượt qua rất xa thời gian thử luyện của hai người được ghi trong lịch sử kia.
Khổng Thu và Mục Dã cũng rất hoảng loạn, nhưng hai người họ không dám biểu hiện ra loại cảm xúc đó trước mặt Cam Y. Khổng Thu ôm chặt cam Y, nói: “Tuy nói là bốn mươi năm, nhưng thực chất Tiểu Đông mới chỉ rời đi có hơn ba mươi năm, thời gian thử luyện đâu có nói rõ chính xác, chẳng qua là hai người kia vừa khéo đều mất hai mươi năm thôi.”
Mục Dã xoay người lại, nói với Cam Y: “Nói không chừng lúc Tiểu Đông trở lại, năng lực đã đạt đến cấp Đường cũng nên. Bằng không làm sao Tiểu Đông mất nhiều thời gian đến vậy? Nếu như chỉ cần đạt đến Cấn, em nghĩ Tiểu Đông đã sớm trở lại rồi. Ý chí của Tiểu Đông lớn như vậy, em nghĩ muốn đạt đến Đường cũng không phải không có khả năng.”
Đôi mắt Cam Y hồng hồng, miễn cưỡng cười nói: “Thật vậy ư? Tiểu Đông có thể đạt đến Đường sao?”
“Đương nhiên, chủ nhân của anh Cam Y chí ít cũng phải đạt tới cấp Đường chứ.” Khổng Thu nói chắc như đinh đóng cột, nhưng kỳ thật trong lòng cậu một chút cũng không chắc.
Mục Dã thoáng đè lên vai Khổng Thu, hơi dùng sức, trên mặt vẫn là nét tươi cười. Khổng Thu nhìn Mục Dã một cái, biểu tình trên mặt càng thêm kiên định. Tiểu Đông nhất định sẽ trở về!
Lời nói trấn an của Khổng Thu và Mục Dã dường như đã phát huy tác dụng, nhìn biểu tình kiên định của hai người, Cam Y lại lần nữa khôi phục bản thân. Cam Y kịch liệt gật đầu, tự nói với mình: “Mặc kệ là bao lâu đi chăng nữa, anh nhất định đều đợi, đợi Tiểu Đông quay lại đón anh.”
“Đúng vậy, chúng ta cùng đợi.”
Phòng ngủ lại lâm vào im lặng, chỉ là cái im lặng lúc này không còn nặng nề, ảm đạm như lúc trước nữa. Mục Dã tắt đèn bàn, nghiêng người ôm lấy Khổng Thu, Khổng Thu thì dựa sát vào Cam Y phía sau. Mùa đông lạnh lẽo, có ba người giống nhau cô độc mà chờ đợi, thường thường ba người họ hay lấy cách thức này để xua bớt lẻ loi.
Trong đêm đen, có người phá tan mảnh yên tĩnh.
“Mục Mục, anh Cam Y, em cảm thấy ba người chúng ta không nên tiếp tục như vậy nữa.”
“Ừm, anh cũng thế, gần đây anh rất nhớ Tiểu Đông, rất rất nhớ.”
“Anh cũng nhớ Bố Nhĩ, đến nỗi… không ngủ được.”
“Hay chúng ta trở lại nơi lần đầu tiên gặp chủ nhân đi?”
“Trở lại nơi đầu tiên? Được đó! A, lần đầu tiên anh gặp tiểu Đông cũng chính là mùa đông đó nha.”
“Uhm, còn em thì ở nước Đức. Không biết khách sạn đó hiện giờ còn hoạt động không.”
“Hmm, em cũng không rõ con đường trước đây gặp Blue còn hay không nữa. Kệ đi, chúng ta cứ đi một chuyến là biết ngay.”
“Được đó, vậy ngày mai đi luôn không?”
“Ừ, ngày mai đi.”
“Okie.”
Thở ra một hơi phiền muộn, Khổng Thu điều chỉnh lại tư thế, quyết định đêm nay phải ngủ một giấc thật ngon. Có mấy chỗ trước đây sống cùng Blue, Khổng Thu không còn nhớ rõ lắm, việc này thật không nên.
Cố gắng cười với bản thân, Cam Y hít vào mấy hơi lấy lại tinh thần, mùa đông lạnh rét là thế mà Tiểu Đông còn chống chọi được, nhất định Tiểu Đông sẽ thông qua thử luyện, rồi quay về đón mình.
Mục Dã dịch lại chăn, một tay dán chặt trên cái áo ngủ của Bố Nhĩ mà cậu đã mặc đến cũ nát, chờ mong giây phút trở lại lần đầu kia. Ban đầu, cậu và Bố Nhĩ Thác có rất nhiều hiểu lầm nên không vui vẻ mấy, lần đầu tiên gặp mặt, cậu còn bị Bố Nhĩ cường bạo đến phẫn nộ, lúc đó chỉ có chủ nhân là vừa lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...