Đối với một đêm kiến tập SM kia, Cam Y nửa chữ cũng không hề hé ra với bất luận người nào. Anh cũng đã đem toàn bộ đạo cụ SM ngày đó thu giữ tại nơi ở của Berilmonto giao cho Văn Sâm, tất nhiên trong đó bao gồm cả cái roi nhỏ kia nữa. Bởi vì tính cách của Văn Sâm khá niềm nở và thoải mái nên rất nhanh đã chiếm được ưu ái của Khổng Thu cùng Mục Dã, một phần cũng có thể do tích cách như vậy trong Miêu Linh Tộc vô cùng hiếm thấy.
Sau khi biết Khổng Thu là nhiếp ảnh gia, Văn Sâm có ý định nhờ cậu chụp mấy tấm hình của hắn cùng Fiona. Văn Sâm muốn lưu giữ lại hình ảnh nữ vương của mình nhưng lại lo lắng Khổng Thu chán ghét bọn họ. Suy nghĩ một hồi, Văn Sâm quyết định không cần phải che giấu việc đó, dù sao cũng là người một nhà, như vậy cũng là không nên.
Ngay khi được biết Fiona là nữ vương trong giới SM, nội tâm Khổng Thu nổi lên một bụng hứng thú. Cậu cũng có biết một vài người trong giới nghệ thuật có quen biết với hội SM, kể tên mấy người đó ra, ai ai Fiona cũng biết, hơn nữa còn có quan hệ không tệ. Chính vì thế mà Khổng Thu cùng Fiona lập tức có nhiều chuyện để nói hơn. Ở trước mặt người lạ, Fiona rất kiệm lời, nhưng một khi đã quen thân thì khác hẳn lúc trước. Không biết từ khi nào, Fiona, Khổng Thu và Mục Dã đã tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm. Văn Sâm khó kiếm được sự nghiêm túc, vậy mà lúc này đang cùng Cam Y bàn mấy sự vụ trong gia tộc.
Tộc nhân Miêu Linh Tộc sau khi trưởng thành, trừ thời gian ở ngoài tu luyện ra thì còn lại đều phải chịu trách nhiệm về sản nghiệp của gia tộc, trách nhiệm đó chỉ khác nhau ở lĩnh vực và phạm vi mà thôi. Điểm khác nhau đó được quyết định dựa trên năng lực của mỗi tộc nhân. Hiện tại, Văn Sâm phụ trách lo toàn bộ sự vụ trong ngành giải trí tại Châu Âu. Còn Cam Y, trước đây vốn theo giúp Bố Nhĩ phụ trách một phần sự vụ của gia tộc Tát La Cách tại xã hội nhân loại. Bất quá, từ sau khi Bố Nhĩ Thác đi Đan Á, trách nhiệm của cậu chuyển thành chiếu cố Khổng Thu và Mục Dã. Nghe tin Bố Nhĩ Thác đã đi Đan Á, tâm tình Văn Sâm trở nên nặng nề.
“Tiểu Gia Gia, nếu Khổng Thu muốn xin thôi việc, em có muốn đưa bọn họ sang Đức ở cùng bọn anh không?” Sau khi bình tĩnh lại, Văn Sâm hỏi nhỏ Cam Y. Cam Y nhìn sang phía ba người đang hàn huyên vui vẻ với nhau: “Tiểu Thu Thu muốn cùng Mục Dã mở một phòng triển lãm nhỏ, cứ để xem hai người họ muốn đi nơi nào đã.”
Văn Sâm gật đầu, nói: “Là một thành viên của gia tộc tát La Cách, anh cũng mang trong người trách nhiệm cũng như nghĩa vụ giúp Bố Nhĩ và Đề Cổ chiếu cố người hầu của bọn họ, nếu Khổng Thu và Mục Dã không muốn sang Đức, anh cùng Fiona sẽ chuyển tới đây định cư. Fiona hiện giờ rất ít khi đi biểu diễn, đại đa số chỉ hoạt động phía sau, mà công việc trong gia tộc thì ở nơi nào cũng có thể làm được.”
Cam Y cảm kích nhìn Văn Sâm cười nói: “Trước mắt, tạm thời anh chưa cần ở lại đây đâu, khi nào cần thiết em sẽ không khách khí. Nếu anh và Fiona đến đây sống, Tiểu Thu Thu và Mục Dã sẽ không được thoải mái. Tiểu Thu Thu đã từng nói với em rằng muốn sang Hà Lan gặp cha mẹ, còn Mục Dã muốn tới nước Mỹ chăm sóc cha mẹ cậu ấy. Anh chờ sau khi bọn em quyết định tới đâu rồi cùng Fiona đến sau cũng được. Việc chiếu cố Tiểu Thu Thu và Mục Dã, trước mắt một mình emn vẫn có thể chu toàn.”
Biết Cam Y không phải khách sáo, Văn Sâm nói: “Vậy được rồi, khi nào cần, em nhất định phải gọi anh đó.”
“Vâng, nhất định rồi.”
Nhân lúc Y Đông đang ở trên lầu làm bài tập, Văn Sâm hỏi Cam Y một vài chuyện liên quan đến bé, rồi lại đề nghị Cam Y mang Y Đông sang Mỹ học tập, tránh cho cha mẹ bé hối hận muốn nhận lại bé, hoặc giả phiền toái nếu bé gặp lại cha mẹ đẻ. Hơn nữa, thay đổi môi trường sống với Y Đông rất có lợi, Y Đông không giống đại đa số những đứa trẻ bình thường khác, bé đã phải trải qua rất nhiêu kham khổ khiến trong lòng bé luôn tồn tại nỗi bất an. Nhiều khi bé luôn tỏ vẻ kiên cường để mọi người cảm thấy vui mừng nhưng thật ra bên trong lòng bé lại rất yếu đuối.
Cam Y luôn hi vọng Y Đông có thể như bao đồng bạn cùng trang lứa vui chơi nghịch ngợm một chút, tùy hứng một chút, nhưng xem ra hiện giờ biểu hiện vẫn còn chưa được rõ ràng. Hơn nữa, Y Đông tụa hồ rất sợ bị vứt bỏ, mọi việc thường ngày đều làm rất cẩn trọng. Mặc kệ Cam Y để bé làm gì cũng được, bé cũng chưa bao giờ mở lời nói thích hay không thích, Cam Y không hi vọng bé vì muốn báo ân tình mà gượng ép chính mình.
“Nước Mỹ tương đối thoải mái, hay để Y Đông sang Mỹ học đi.”
“Dạ, em sẽ suy nghĩ.”
Đối với những việc có liên quan đến Y Đông, Cam Y đều rất thận trọng. Vỗ vỗ Cam Y, Văn Sâm thở dài một tiếng: “Ôi, nếu Y Đông là người hầu của em thì tốt rồi.” Cam Y rầu rĩ thở một hơi: “Em cũng hi vọng thế.”
Trong ánh mắt Văn Sâm hiện lên kinh hỉ, vội hỏi: “Em thích bé?”
Cam Y liếc Văn Sâm một cái, hai tay chống cằm nói: “Nếu Tiểu Đông là người hầu của em, bé có thể sống thật lâu, nhân loại cùng lắm cũng chỉ có thể sống được vài chục năm thôi.”
Thì ra là thế, Văn Sâm ở trong lòng cười nhạo chính mình, hắn sao có thể quên tộc nhân trong Miêu Linh tộc sẽ cảm ứng đặc thù khi gặp người hầu của mình chứ? Nếu Cam Y đã nói không phải thì chắc chắn là vậy rồi.
Hàng lông mày của Văn Sâm bỗng nhíu lại, hắn nhớ rõ ngày hôm đó Y Đông đã nhìn hắn bằng một ánh mắt chờ mong, nếu hắn không đoán lầm, khẳng định bé có điều muốn nói riêng với hắn. Làm bộ như không có việc gì nữa, Văn Sâm uống một hớp nước cho qua.
“Cam Y, Fiona nói ngày kia bọn họ sẽ trở về Đức, hay ngày mai chúng ta làm một bữa party tại nhà đi.” Phía bên kia, Khổng Thu giương giọng nói sang. Cam Y giật mình ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn sang Văn Sâm: “Ngày kia anh đi sao?”
“Ừ, anh phải mang một người về.” Văn Sâm ám chỉ nói. Cam Y nghe hiểu liền gật đầu, nhìn qua chỗ Khổng Thu đang chờ đợi lời chấp nhận của mình: “Được thôi, các em muốn làm gì?”
Hai mắt Khổng Thu hiện lên hai hình trái tim, nói: “Chúng ta làm một cái party về SM được không?”
“NO!” Không cần suy nghĩ, Cam Y cự tuyệt luôn, “Không được dạy hư Tiểu Đông.”
Bởi vì tinh thần mới rồi đã được đẩy lên rất cao, cậu cư nhiên đã quên mất trong nhà còn trẻ nhỏ. Ngượng ngập cười hai tiếng, Khổng Thu nói: “Vậy làm một bữa party bình thường đi, để lúc nào đó em và Mục Dã sang Đức sẽ lén tổ chức sau vậy.” Đối với lời nói của Khổng Thu, Mục Dã không bày tỏ quan điểm gì thêm mà chỉ hơi nhíu mày. Cam Y rất muốn nói cho Khổng Thu biết SM vốn dĩ không vui vẻ như cậu nghĩ, nhưng lại sợ Khổng Thu truy vấn nên Cam Y đành phải nói: “Không được nói những điều này ở trước mặt Tiểu Đông.”
“Em biết mà.”
Văn Sâm cười nhẹ hai tiếng: “Thật sự không nhìn ra hai người kia đang đau khổ chờ chủ nhân của họ.”
Cam Y kiêu hãnh nói: “Tiểu Thu Thu và Mục Dã là giỏi nhất đó.”
“Chẳng lẽ Fiona của anh không giỏi?”
Nghĩ đến cây roi của Fiona, Cam Y lập tức gật đầu lia lịa: “Giỏi! Đều giỏi!”
“Ha ha.”
Đứng lên, Văn Sâm vặn nhẹ cái lưng, làm biếng nói: “Anh đi ngủ thêm một tiếng nữa đây, hôm nay dậy hơi sớm, Fiona giao cho em đó.”
“Yên tâm đi.”
Đi đến bên cạnh Fiona, Văn Sâm thì thầm vài câu, rồi hắn để ba người bọn họ tiếp tục tám chuyện, còn bản thân thì ngáp ngắn ngáp dài đi về phòng. Nhìn đồng hồ, Y Đông còn phải học thêm hai tiếng nữa mới xong, Cam Y liền sán lại chỗ ba người Khổng Thu nói chuyện. Bất quá, để phòng ngừa lỡ lời nói những chuyện không nên, Cam Y chỉ nghe mà không nói gì.
Đi tới cửa, Văn Sâm quay đầu lại nhìn thoáng phía sau, đã thấy Cam Y yên vị ngồi cạnh khổng Thu. Khóe miệng Văn Sâm thoáng hiện lên một nụ cười thâm trầm đầy ẩn ý, rồi lặng lẽ bước lên lầu trên. Không trở về phòng ngủ của mình, Văn Sâm đi lên tầng ba, dừng chân trước cửa một gian thư phòng, gõ cửa. Cửa rất nhanh được người bên trong mở ra, người mở cửa vừa thấy Văn Sâm liền lấy làm kinh hãi, bất quá rất nhanh đã ổn định lại tinh thần, lễ phép chào hỏi: “Chú Văn Sâm.”
Văn Sâm hơi cúi người xuống, trực tiếp hỏi: “Có chuyện muốn hỏi chú sao?”
Y Đông thoáng chấn động, rồi trực tiếp gật đầu: “Vâng, cháu có chuyện muốn hỏi chú.”
“Được, nhưng chỉ nói một tiếng thôi nhé.”
“Cám ơn chú.”
Nghiêng người để Văn Sâm tiến vào trong phòng, Y Đông mau chóng đóng cửa lại, tiện tay ấn luôn chốt khóa.
Lễ phép rót cho Văn Sâm một cốc nước, Y Đông căng thẳng cắn môi, nói: “Chú Văn Sâm, có biện pháp nào để cháu từ nay về sau mãi mãi ở cạnh papa, không chết trước papa không?”
Ngụm nước vẫn còn ở trong miệng, Văn Sâm chưa kịp nuốt xuống nay đã phun toàn bộ ra ngoài, bắn cả lên người Y Đông. Y Đông rút hai tờ khăn giấy đưa cho Văn Sâm, không quản trên người bị dính nước mà vẫn tiếp tục nói: “Cháu đã hỏi Nữu Nhân, Nữu Nhân nói chờ đến khi cháu mười sáu tuổi mà vẫn còn giữ ý định đó thì lúc bấy giờ hãy quay lại hỏi. Chú Văn Sâm, chú nhất định có biện pháp đúng không ạ?”
Văn Sâm ngạc nhiên trừng lớn hai mắt nhìn Y Đông, đảo đảo lỗ tai, nói: “Cháu vừa mới, mới nói cái gì? Cháu muốn ở cùng papa của cháu như thế nào?”
Y Đông kiên định nói: “Cháu muốn cùng papa vĩnh viễn ở cạnh nhau, cháu không thể chết trước papa được.”
Quá đỗi kinh ngạc, Văn Sâm đặt cốc nước xuống bàn, rồi kéo Y Đông lại, nói: “Sao cháu lại muốn?! Cháu thật sự muốn thế ư?!”
Nhìn thấy phản ứng của Văn Sâm, Y Đông càng khẩn trương hơn, nhưng bé vẫn quả quyết gật đầu: “Cháu không muốn papa phải thương tâm.” Văn Sâm đánh giá Y Đông một lượt, môi run lên, hắn hít thật sâu một hơi rồi nói: “Cháu không muốn chết sớm hay là không muốn papa của cháu phải thương tâm? Cháu nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời chú.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...