Ngủ nguyên một ngày, Khổng Thu mới tỉnh lại. Cam Y đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn với đầy đủ chất dinh dưỡng cho cậu bồi bổ. Trong lúc ăn cơm, Cam Y vui mừng nói cho Khổng Thu và Mục Dã biết có một người bạn tốt kiêm anh họ của mình sắp đến. Hiếm khi được gặp người trong gia tộc Tát La Cách, nên Khổng Thu và Mục Dã đều rất cao hứng. Còn Y Đông vốn ngồi chăm chú ăn cơm, nhưng khi nghe Cam Y nhắc đến hai chữ “anh họ”, trong mắt thoáng hiện lên một tia chờ mong.
Chín giờ tối, một chiếc xe dừng trước cửa biệt thự, người nọ vừa bước xuống xe đã thấy Cam Y đứng sẵn bên ngoài đón, liền mở rộng hai tay đi tới: “Tiểu Gia Gia, anh nhớ em lắm lắm, lâu lắm rồi không gặp.”
Ôm lấy đối phương, Cam Y vô cùng phấn khởi nói: “Văn Sâm, em cũng rất nhớ anh, tóc của anh dài quá nhỉ.”
Nam nhân tên Văn Sâm sở hữu vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái buông Cam Y ra, vuốt nhẹ mái tóc buông xõa ngang vai của mình rồi ôm chầm lấy một nam nhân khác đứng phía sau, đắc ý nói: “Tiểu bảo bối thích anh để tóc dài cho nên anh mới nuôi đó nha. Đây là người hầu của anh, Fiona. Em cứ gọi là Fiona cũng được. Sao rồi, thế nào còn chưa mang người hầu của em ra cho anh nhìn một cái?”
Cam Y hướng Fiona mỉm cười lễ phép thay cho lời chào hỏi, rồi mới kéo Y Đông đang đứng phía sau mình ra, nói: “Em không cần người hầu, em có con trai là đủ rồi.”
“Con của em?” Văn Sâm huýt sáo một cái, rõ ràng không phải con ruột của Cam Y, bất quá Văn Sâm cũng không hỏi nhiều. Ngược lại, Cam Y lại giải thích: “Em nhận nuôi đó, cậu bé đáng yêu lắm.”
“Đáng yêu!” Văn Sâm dựng thẳng ngón cái hướng Cam Y, sau đó lại nhìn về phía Mục Dã và Khổng Thu. Khi Cam Y giới thiệu thân phận hai người họ, Văn Sâm không nhịn được mà liên tục huýt gió, trưng ra một bộ không thể nào tin được: “Ngay cả Đề Cổ và Bố Nhĩ Thác đều đã tìm được người hầu, chẳng lẽ anh rời đi lâu thế sao?”
“Còn không à?” Cam Y mời Văn Sâm và Fiona vào trong nhà, nhưng bởi vì có Y Đông ở đây nên Cam Y không tiện hỏi Văn Sâm vì sao biết mình ở đây mà đến, lại còn cả một đống chuyện liên quan đến Berilmonto nữa.
Văn Sâm nhìn thấy sự lo lắng của Cam Y, nên cũng biết ý mà không hề đả động đến sự kiện kia. Đóng vai một người khách đi thăm quan một vòng căn biệt thự, Văn Sâm mới ra vẻ thở dài lắc đầu: “Vừa nhìn là biết nhà của Bố Nhĩ rồi, đâu đâu cũng thấy phong thái của cậu ta không à.”
Mục Dã cười lãnh đạm, tuy Văn Sâm cùng Cam Y thuộc hai loại tính cách khác nhau, nhưng giữa họ đều có một điểm chung đó là rất dễ gần. Ôm người hầu của mình ngồi xuống ghế, tựa hồ như đã thân quen từ rất lâu, Văn Sâm bắt đầu cùng mọi người nói đủ chuyện, từ chuyện cậu ta đến xã hội nhân loại cho đến những nơi mà cậu đã từng đi qua. Trái ngược với Văn Sâm, người hầu của hắn, Fiona lại hết mực im lặng ngồi cạnh hắn, chỉ khi nào cần nói thì mới mở lời. Bất quá Fiona không phải dạng người lãnh mạc, từ đầu đến cuối trên mặt Fiona đều mang một nụ cười hết sức chân thực, bộ dạng so với Văn Sâm mà nói thì khá là bình thường, nhưng ở trên người cậu lại mang theo một mị lực không tên, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Fiona điển hình cho mẫu người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, còn Văn Sâm sở hữu một mái tóc màu đen với đôi đồng tử hắc sắc, bề ngoài của Văn Sâm rất dễ nhìn, làn da trắng giống Cam Y, song Văn Sâm còn có phần cao hơn Cam Y, trong khi Cam Y đã cao tới 1m92. Fiona ngồi bên cạnh Văn Sâm không khác gì chú chim nhỏ nép sát vào người hắn, bất quá Văn Sâm tựa hồ cũng rất ưa bộ dạng nhỏ nhỏ xinh xinh của Fiona, nếu không phải có trẻ nhỏ ở đây, Văn Sâm chắc chắn sẽ ôm người bên cạnh đặt lên đùi mình.
Thời gian vốn không còn sớm nữa, hàn huyên hơn một tiếng đồng hồ, Cam Y bảo Mục Dã và Khổng Thu đi ngủ trước. Mục Dã và Khổng Thu không hề có bất kỳ nghi ngờ nào, hơn nữa hai người còn mang theo cả Y Đông cùng đi. Trước khi đi, ánh mắt Y Đông liếc nhìn qua Văn Sâm một cái, Văn Sâm nhận thấy liền mỉm cười.
Sau khi ba người rời đi, Cam Y hỏa tốc đóng chặt cửa thư phòng lại, sau đó đến trước mặt Văn Sâm. Văn Sâm ngừng cười, không đợi Cam Y lên tiếng mà trực tiếp giải thích luôn: “Fiona có mấy người bạn là cảnh sát cấp cao ở nước Pháp, ngày hôm qua bọn họ đã nhận được tình báo và phát hiện thấy trong tầng hầm một căn biệt thự của phó tổng tập đoàn Medoc có chứa một lượng lớn đạo cụ SM cùng bốn tính nô.”
“Tính nô?!” Cam Y hít mộ ngụm khí lạnh.
Văn Sâm nghiêm túc gật đầu nói tiếp: “Trong hội SM, ‘tính nô’ không phải mang trong mình một ý nghĩa xấu. Nô lệ cam tâm tình nguyện để chủ nhân điều giáo cùng nô lệ bị ép buộc điều giáo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bình thường bọn anh đều hạn chế việc cưỡng ép, chỉ trừ khi đối phương làm bọn anh không vui, thì sẽ bị trừng phạt, bọn anh sẽ dùng một số biện pháp để dạy dỗ tính nô. Bất quá, bọn anh còn có quy định không ra tay với trẻ vị thành niên. Trong khi đó, phía bên cảnh sát thông báo trong bốn tính nô kia có đến hai người là trẻ vị thành niên, hai người còn lại thì mới bước qua tuổi thành niên chưa lâu, bốn người đó không phải được điều giáo mà là bị ép buộc.”
Cam Y nuốt nước bọt, chỉ chỉ vào người Văn Sâm: “Anh, các anh?”
“Đúng vậy, là bọn anh.” Văn Sâm nhướn mày tự hào, hôn một cái lên mặt Fiona, nói: “Fiona chính là đệ nhất nữ vương đó.”
Miệng Cam Y lập tức treo thành hình chữ O, hết nhìn Văn Sâm rồi lại đảo mắt nhìn Fiona, hoàn toàn không thể tin hai người trước mặt lại có liên quan đến căn phòng toàn đạo cụ SM kia. Văn Sâm nói tiếp: “Chuyện này khiến trong hội SM nổi lên sóng to gió lớn, bởi lẽ người đó ở trong hội rất có danh tiếng, bọn anh thực sự không nghĩ đến hắn lại lén làm ra chuyện như vậy, đã vậy trong số bốn tính nô đó còn có một người vẫn đang là học sinh, việc này bọn anh không thể nhắm mắt làm ngơ được. Nhờ thông tin lấy từ phía bên nước Pháp, anh đã phát hiện ra bên cảnh sát trong gia tộc cũng có điều tra, sau cứ hỏi dần, thế là ra được em.”
Áp chế khiếp sợ trong lòng, Cam Y ngay tức thì lắc đầu: “Em sẽ không giao hắn ta cho anh đâu, hắn ta đã bắt cóc Tiểu Thu Thu, ép Tiểu Thu Thu hít thuốc mê, còn muốn làm những chuyện kia với cậu ấy, em muốn đích thân giáo huấn hắn ta, bằng không lúc Đề Cổ trở về sẽ trách cứ em.”
Văn Sâm khẽ cười, nói: “Anh đến không phải muốn em giao hắn cho anh, mà là tới giúp em dạy hắn.”
Miệng Cam Y lần thứ hai tạo thành hình chữ O, Văn Sâm tiếp lời: “Vốn bọn anh muốn tìm ra hắn trước bên cảnh sát để ‘chăm sóc’ hắn một phen, bất quá hắn đã chọc tới người trong gia tộc, anh càng không thể ngồi yên bỏ qua. Phía cảnh sát bên Pháp anh sẽ phụ trách, thời gian tới dù hắn còn sống hay đã chết cũng không có người để ý. Anh làm vậy cũng là muốn thay nữ vương của anh trút giận. Cậu ấy vốn rất tin tưởng vào hắn ta, nhưng xem ra lần này không thể cho qua được.”
Nói tới đây, Văn Sâm hướng Cam Y nở một nụ cười sâu xa: “Tiểu Gia Gia, loại người này nên dùng sở thích của hắn để giáo huấn hắn, bất quá vẫn để anh làm thì tốt hơn. Anh nghĩ, cậu ngay cả ngọn nến cũng không biết phải nhỏ sáp vào vị trí nào mới có thể đạt được khoái cảm đi.”
Đùng! Sắc mặt Cam Y nháy mắt biến đen, tuy vậy cậu không hề lấy làm tức giận. Cam Y quả thực không biết sáp nến sẽ đem đến khoái cảm. Tại sao lại có khoái cảm? Phải đau mới đúng chứ. Không hề lo lắng, Cam Y lấy từ trong người ra một cái roi: “Vậy anh làm đi, nhưng mà em phải có mặt, như vậy lúc Đề Cổ trở về mới có thể giải thích được.”
Nhìn thấy ‘roi nhỏ’, Văn Sâm bật cười, đẩy bàn tay Cam Y trở về, nháy mắt mấy cái: “Em cứ giữ lại đi, nói không chừng không lâu nữa em sẽ muốn sử dụng đấy.”
Ừm… Cam Y quả thực cũng muốn đánh Berilmonto mấy cái, thế nên Cam Y liền giữ lại chiếc roi trong người. Chứng kiến toàn bộ hành động của Cam Y, Văn Sâm cười rộ lên rồi mới yêu thương xoa nhẹ đầu Cam Y, đứa em họ này của hắn đáng yêu quá đi mất. Thật khó tưởng tượng người hầu của Cam Y sẽ có bộ dạng như thế nào. A, đúng rồi.
“Tiểu Gia Gia, nhi tử kia không phải là người hầu của em đấy chứ?”
“Không phải.”
Tại sao ai cũng cho rằng như vậy nhỉ? Trên mặt Cam Y hiện lên tia bất đắc dĩ cùng buồn bã: “Em cũng hi vọng là thế, vì chỉ có vậy, bé mới không sớm rời khỏi em.”
Văn Sâm chột dạ vỗ về Cam Y: “Thực xin lỗi.”
“Không sao mà.” Giữ vững tinh thần, Cam Y nói: “Chỗ này của em không tiện lắm, anh có nơi nào thích hợp không? Em đã tạm thời nhốt hắn ta trong kết giới rồi.”
Văn Sâm vừa vỗ tay vừa nói: “Đương nhiên anh có nơi thích hợp chứ. Đi thôi, đêm nay anh sẽ cho em chiêm ngưỡng bài giảng tuyệt vời nhất, biết đâu em lại thích đấy.”
Lắc đầu, Cam Y xin miễn có ý kiến, cậu nhiều nhất cũng chỉ dùng roi mà thôi.
Đứng bên cửa sổ, Y Đông nhìn thấy Cam Y theo Văn Sâm lên xe mà trong lòng cảm thấy mất mát, bé tự động trở lại giường. Dù cho nằm trong chăn đệm mềm mại ấm áp, cộng thêm hai ngày qua không được ngủ đủ giấc, Y Đông vẫn không thể nào chợp mắt được. Từ khi được Cam Y nhặt về đến bây giờ, mỗi tối bé đều ngủ với papa, bây giờ bên cạnh không có ai, lạnh lẽo, cô đơn khiến bé càng không tài nào ngủ nổi.
Trở người, Y Đông đem quần áo của Cam Y ôm vào trong chăn, cảm nhận hương vị của Cam Y còn lưu lại trên quần áo, bé mới đôi phần cảm thấy dễ chịu mà nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt của Văn Sâm. Nữu Nhân nói cậu phải chờ đến khi mười sáu tuổi, nhưng ngày hôm nay được gặp mặt Văn Sâm, cậu cảm thấy ở hắn có hi vọng, cõ lẽ người kia sẽ có phương pháp giúp cậu và papa sống mãi bên nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...