Tắm rửa xong xuôi, thay đổi y phục mới, cũng ăn qua điểm tâm do Mục Dã làm, Cam Y liền gọi người lái xe đến đón bọn họ ra sân bay. Bởi vì Khổng Thu đi lại còn chưa vững nên Cam Y đã ôm cậu vào trong sân bay. Trước khi lên máy bay, Khổng Thu đã gọi một cuộc điện thoại tới người phụ trách tổ kịch bản, nói cho họ biết cậu bị bệnh, cần phải trở về thành phố S. Ở trong điện thoại, người phụ trách đó cứ ấp úng mãi, tựa hồ như đã có chuyện gì xảy ra, Khổng Thu không có dư sức hỏi nhiều nên chỉ chào hỏi qua loa rồi gác máy luôn.
Vừa mới gác máy, điện thoại ngay lập tức đã sáng đèn báo có người gọi đến. Người gọi đến chính là giám đốc công ty nơi cậu làm việc. Trong điện thoại, giám đốc cũng ấp a ấp úng, trong lời nói còn như mang theo ý hỏi Khổng Thu thân thể làm sao, có phải vì nguyên nhân nào khác không. Khổng Thu liếc nhìn qua Cam Y một cái, bình tĩnh nói cho giám đốc biết rằng cậu chỉ là bị cảm cúm, rồi truyền qua viêm mũi, khí hậu thành phố B quá khô hanh, cậu không thể không quay trở lại thành phố S dưỡng bệnh. Giám đốc hỏi cậu vì sao bữa tiệc tối qua lại về sớm, Khổng Thu nói vì có người làm bẩn bộ quần áo mà cậu vô cùng quý trọng nên cậu không còn hứng thú ở lại. Vị giám đốc nhẹ nhàng thở ra, nói vài câu lòng vòng rồi khuyên Khổng Thu trở về cố gắng dưỡng bệnh.
Nhìn điện thoại trong chốc lát, Khổng Thu quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Anh Cam Y, việc liên quan đến Berilmonto có bị truyền ra ngoài không?”
Cam Y gật gật đầu, che hai tai Y Đông lại, oán hận nói: “Cái tên có tư tưởng biến thái đó, anh muốn hắn phải mất hết danh dự!” Bất quá, tin tức ngày hôm nay sao còn chưa lan rộng nhỉ?
Vừa nghe vậy, Khổng Thu vội nói: “Cam Y, chuyện này có thể tạm thời áp chế lại không? Việc liên quan đến Berilmonto sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới bộ phim. Liệu có thể chờ sau khi bộ phim kết thúc mới tiếp tục thả tin tức được không? Đây là bộ phim đầu tiên em làm, em không muốn nó thất bại nửa đường.”
“À, được thôi.” Cam Y lập tức rút điện thoại ra, dù thế nào cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho Berilmonto, thời gian sớm hay muộn đều không phải thứ quan trọng.
Xế chiều cùng ngày, bốn người trở về thành phố S, rồi trực tiếp đến ở tại căn biệt thự sang trọng của Bố Nhĩ. Lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy một căn biệt thự đúng nghĩa, Y Đông chỉ có thể thầm kinh ngạc trong lòng, bất quá khi Cam Y nói sẽ bố trí cho Y Đông một gian phòng riêng thì bé ngay tức thì đã lắc đầu cự tuyệt. Cứ nghĩ đến những việc thương tâm mà Y Đông đã từng phải trải qua, không muốn một mình đơn độc ở riêng, Cam Y cũng không miễn cưỡng, hơn nữa, tâm Cam Y cũng thực cao hứng khi biết Y Đông rất muốn tiếp tục ở cùng anh.
Khổng Thu vẫn trở về gian phòng trước đây cậu cùng Blue đã từng ở, nằm trên chiếc giường Blue từng nằm, thân thể mệt mỏi của Khổng Thu mang theo một chút ủy khuất và tưởng niệm mà rơi vào giấc ngủ. Mục Dã thu thập hành lý của mình và của Khổng Thu, Y Đông thì xung phong nhận mang hành lý của bản thân và Cam Y. Chính vì vậy mà Cam Y có thể một mình tránh trong thư phòng gọi điện thoại.
Sau khi được thông báo một số chuyện, Cam Y phẫn nộ ném ba cái bánh vào trong kết giới cho tên Berilmonto và tên thủ hạ ăn tạm cho đỡ đói rồi mới từ trong một kết giới khác tìm cây roi kia. Sau đó, Cam Y liền gọi cho nhân viên công tác trong gia tộc làm việc tại nước Mỹ, và bảo người đó gửi cho cậu thông tin về SM, Cam Y muốn nghiêm túc nghiên cứu một phen. Đương lúc Cam Y kinh hãi nằm bò bên bàn máy vi tính, hai mắt như trố ra xem những thứ liên quan tới SM mà cấp dưới gửi đến thì điện thoại trong tay vang lên, trên điện thoại là một dãy số lạ.
“Alô?”
“Tiểu Gia Gia, là anh, Văn Sâm, dạo này có khỏe không?”
“Văn Sâm?!”
Cam Y đứng phắt dậy khiến cho chiếc ghế thiếu chút nữa bị bật ngửa ra sau, Cam Y kích động nói vào điện thoại: “Văn Sâm! Sao lại là anh?! Sao anh lại chạy đến nhân loại?! Em còn tưởng anh đi Bạo Long tộc rồi chứ!”
“Sao anh có thể chạy đến cái nơi ngang tàng bạo ngược đó được chứ? Anh đi tìm người hầu của mình thôi.”
“Anh tìm được chưa?”
“Ừm, một năm trước đã tìm được. Anh còn không biết em cũng ở xã hội nhân loại đấy, nếu sớm biết anh nhất định sẽ đến tìm em.”
“A, là nhị tỷ nói cho anh biết em ở đây phải không?”
“Sao có thể? Lão băng miêu nhà tỷ ấy tuyệt đối sẽ không để nàng liên hệ với nam nhân khác đâu. Anh biết được tin tức của em cũng chỉ là do ngẫu nhiên thôi. Tiểu Gia Gia, anh nghe nói em bắt được một kẻ yêu thích SM phải không?”
“Ơ? Sao anh lại biết?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm. Ngày mai anh sẽ đến chỗ em, gặp mặt rồi nói sau. Còn về phần tên kia, em nhớ lưu gã lại cho anh, anh có việc cần dùng.”
“Hắn có phải cũng khi dễ người hầu của anh không?!”
“Không phải, nhưng mà em nói ‘cũng’ là sao? Chẳng lẽ người hắn bắt cóc chính là người hầu của em?”
“Không phải không phải, người hắn bắt cóc chính là người hầu của Đề Cổ, bất quá còn chưa kịp ra tay. A! Anh từ đâu mà biết được điều này thế?”
“Người hầu của Đề Cổ? Wow, chuyện lớn nha! Cụ thể như thế nào sau khi gặp nhau anh sẽ nói rõ với em, trong điện thoại không tiện nói. Anh sẽ lên tàu đêm nay rồi sẽ đáp máy bay đến chỗ em, giờ anh vẫn đang ở Đức.”
“Nước Đức? Ồ, được rồi, em sẽ chờ anh đến giải thích.”
“Ngàn vạn lần đừng để cho tên kia chết đó.”
“Biết rồi.”
Cuộc điện thoại mang theo bao nhiêu điều mơ hồ đã được gác xuống, Cam Y lúc này đây vô cùng kích động, cao hứng. Văn Sâm cũng là một thành viên trong gia tộc Tát La Cách, bất quá huyết thống của hai người bọn họ cách nhau khá xa, tính ra phải tính tù thời ông nội của ông nội bọn hắn. Văn Sâm cũng giống Cam Y, năng lực của hai người đều ở cấp Tỉnh nhưng so với Cam Y thì Văn Sâm lợi hại hơn hẳn. Văn Sâm đã rời gia tộc từ mười mấy năm trước mà không có bất cứ một tin tức nào, nơi cuối cùng nghe đến Văn Sâm chính là Bạo Long tộc, chính vì thế mà Cam Y vẫn cho rằng Văn Sâm ở đó. Không nghĩ tới Văn Sâm cũng mò tới xã hội nhân loại, lại còn tìm được người hầu! Cam Y không khỏi cảm thấy cao hứng khi nghĩ đến người bạn tốt kiêm anh họ của mình. Nhớ đến yêu cầu của Văn Sâm, Cam Y đi vào phòng bếp rồi ném cho Berilmonto cả một gói bánh nguyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...