“Nữu Nhân thật đã nói như vậy sao?”
Trên giường Mục Dã, Khổng Thu ôm gối kinh ngạc hỏi. Mục Dã gật gật đầu, nhíu mi nói: “Theo lời Nữu Nhân thì dường như Tiểu Đông đối với anh Cam Y còn có ý nghĩa khác.”
Khổng Thu buồn bực nói: “Nhưng anh Cam Y đã nói Tiểu Đông không phải là người hầu của anh ấy rồi mà, vậy còn có thể là gì được nhỉ?”
Mục Dã chậm rãi lắc đầu: “Anh đã nghĩ cả một ngày cũng không nghĩ ra được. Anh Cam Y từng nói nhân loại không thể trở thành chủ nhân vì tuổi thọ của nhân loại quá ngắn ngủi nên không có khả năng ký kết khế ước, nhân loại chỉ có thể làm người hầu mà thôi.”
“Cái này rõ ràng không phải là người hầu, cũng chẳng phải là chủ nhân, có thể là cái gì chứ?” Tâm lý Khổng Thu lúc này vô cùng rầu rĩ. “Người hầu của anh Cam Y không biết giờ đang ở tận nơi nào, hiện tại tuy là có Tiểu Đông bầu bạn, nhưng lại gặp tình huống thế này…. Em không dám tưởng tượng mấy thập niên nữa, sau khi Tiểu Đông qua đời, Cam Y sẽ ra sao nữa.”
“Chắc chắn còn có ý khác.” Mục Dã luôn cảm thấy mấy câu Nữu Nhân nói còn chứa hàm ý khác. Suy nghĩ nửa ngày, Khổng Thu vỗ gối một cái thật mạnh, nói: “Mặc kệ! Dù sao chỉ cần đến ngày đó Nữu Nhân cũng sẽ nói cho chúng ta nghe thôi. Chỉ cần có thể xoay chuyển được kết cục, mặc kệ khó khăn đến đâu, em và anh cũng sẽ giúp Cam Y một tay.”
Mục Dã trầm giọng nói: “Trong lời nói của Nữu Nhân, mấu chốt chính là Tiểu Đông, bà nói không biết Tiểu Đông xuất hiện là phúc hay họa của Cam Y.”
“Nữu Nhân luôn thích chơi mấy trò thần thần bí bí nhỉ.” Khổng Thu xoa xoa cằm, vô cùng lo lắng nói.
Ngay lúc Mục Dã và Khổng Thu cùng tốn tinh thần suy nghĩ về sự kiện thần bí này, thì Cam Y đang cuộn mình trong lòng Y Đông ngủ khò khò. Cam Y không thích biến thành mèo con như thế này, nhưng không hiểu sao khi biến thành mèo được Y Đông ôm trong lòng lại cảm thấy đặc biệt thoải mái, nhất là Y Đông vuốt ve làm Cam Y phi thường dễ chịu, nhịn không được cứ muốn đối phương vuốt ve thêm chút nữa.
“Ưm…” Đang ngủ thoải mái, khẽ rên lên một tiếng, Cam Y duỗi dài người vươn vai, đầu mèo cọ cọ lên cằm của Y Đông, chẹp chẹp miệng. Y Đông vẫn không ngủ, tay phải ôm chặt con mèo nhỏ trong lòng, tay trái thong thả vuốt ve từ đầu đến đuôi, rồi lại xoa xoa cái bụng mềm mại của mèo con.
“Gừm gừm gừm……” Con mèo nào đó vô cùng thoải mái.
Lại một lần nữa không nhịn được mà lén hôn lên cái mặt mèo của Cam Y, trên mặt Y Đông hiện lên nét phiền não mà một cậu bé 9 tuổi không nên có. Tại sao phải đợi đến lúc bé mười sáu tuổi mới được? Ý của Nữu Nhân nghĩa là bà nhất định có biện pháp, nhưng vì bé hãy còn quá nhỏ nên mới không muốn nói cho bé biết mà thôi.
Trong lòng phân nửa là chờ mong, còn phân nửa lại là ảo não, ảo não vì còn đến bảy năm nữa bé mới mười sáu tuổi. Phiền não thật lâu, lâu đến mức chú mèo con trong lòng trở mình thêm mấy lần nữa, Y Đông mới nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ. Được rồi, bảy năm thì bảy năm, bé nhất định phải cố gắng lớn thật nhanh, cố gắng trở thành người có khả năng bảo hộ cho papa, như vậy Nữu Nhân nhất định sẽ chịu nói cho bé nghe. Quyết định vậy đi, Thế là Y Đông thầm hạ quyết tâm, từ mai mỗi bữa bé sẽ ăn thêm một chén cơm.
Nghe lệnh của mẹ, cho nên mặc dù tò mò muốn chết, Cam Y cũng không hỏi cuối cùng mẹ và Tiểu Đông đã nói chuyện gì. Vì Nữu Nhân đã dặn dò nên Khổng Thu và Mục Dã cũng không nói cho Cam Y nghe, chỉ âm thầm chờ đến ngày Nữu Nhân nói cho mình nghe chuyện này sẽ biến hóa ra sao.
Ngoài mặt thì sau ngày Nữu Nhân xuất hiện mọi chuyện vẫn như bình thường, thay đổi duy nhất chính là Y Đông ngày càng cố gắng học tập, mỗi bữa ăn ngày càng nhiều. Cao hứng nhất đương nhiên chính là Cam Y, Cam Y luôn hy vọng Y Đông có thể cao to khỏe mạnh, tốt nhất là còn phải cao hơn cả mình, như vậy bé mới thật sự là một vương tử hào hoa anh tuấn.
Đương nhiên, Cam Y không thích Y Đông liều mình học tập như thế, bất quá cho dù Cam Y có nói thế nào đi chăng nữa, Y Đông vẫn không ngừng yêu cầu Mục Dã tăng lượng bài học lẫn bài tập lên, bé không chỉ muốn học xong chương trình lớp ba, mà còn muốn hoàn thành luôn giáo trình lớp bốn nữa.
Y Đông bận rộn, gián tiếp cũng kéo Mục Dã bận rộn theo. Cuối năm, Khổng Thu vội đến muốn thăng thiên luôn, nên Cam Y cư nhiên cũng vội vàng không kém. Rất nhanh, đã đến Tết Nguyên Đán, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, mang Y Đông ra ngoài cảm nhận bầu không khí rôm rả của Tết, Khổng Thu lại bắt đầu lễ lạc tiếp lễ lạc, party tiếp party, tưng bừng như đi chợ.
Cậu không chỉ là một phó đạo diễn cỏn con mà còn là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước, mà từ khi cậu công khai tính hướng của mình lại càng gây thêm nhiều chú ý từ khắp nơi, thời khắc Cam Y cứ theo sau cậu khiến tất cả mọi người cứ đoán già đoán non, nhưng Khổng Thu vẫn chỉ một câu cửa miệng, Cam Y là anh trai tốt của cậu.
Mùng chín tháng một, tại đại sảnh của khách sạn xa hoa nhất thành phố B đang tổ chức một buổi party kèm họp báo ra mắt bộ phim điện ảnh mới. Khổng Thu đã cắt tóc, hôm nay cậu mặc một chiếc áo lông trắng tinh phối cùng quần jeans trắng, nhìn có vẻ khiêm tốn. Đại diện tập đoàn Medoc sao vẫn là người lúc trước thế này? Berilmonto, đối với người nhà, Cam Y phá lệ đề phòng, hôm nay Cam Y luôn đứng cạnh cậu, làm tốt nhiệm vụ vệ sĩ. Mỗi khi có phóng viên đến hỏi về quan hệ của hai người, Khổng Thu đều dùng hai ba câu đánh một vòng tròn đổi sang vấn đề khác, đem toàn bộ lực chú ý của phóng viên chuyển vể lại trên người đạo diễn và diễn viên chính.
“Tiểu Thu Thu, đêm nay nhớ không được quá chén đó nha.” Cam Y nhắc nhở sau lưng Khổng Thu.
Khổng Thu cúi đầu trả lời: “Sẽ không đâu. Bên Medoc đặc biệt yêu cầu em phải có mặt chẳng qua chỉ là để có hình thức mà thôi, em nhiều lắm chỉ uống hai ly là cùng.”
“Ừm.”
Ánh mắt Cam Y lúc này vẫn thủy chung nhìn chằm chằm Berilmonto đang trả lời câu hỏi ngày càng nhiều của phóng viên, càng quan sát càng thấy tên đó khả nghi.
Hôm nay, tầm mắt của Berilmonto không chú ý nhiều đến Khổng Thu. Sau khi họp báo chấm dứt, Berilmonto lại chủ động đến trước mặt Khổng Thu, vươn tay phải ra, thân thiết nói: “Bộ phim này tôi đã xem qua, rất hoành tráng, cậu vất vả rồi.”
“Tôi cũng đâu có làm gì nhiều, vất vả là đạo diễn và mấy diễn viên kia kìa.” Khổng Thu bắt tay hắn. Đối phương cũng rất lễ phép, nhanh chóng buông ra, nói: “Poster tuyên truyền tôi cũng đã xem qua, rất đậm phong cách của Khổng tiên sinh, tôi rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo với Khổng tiên sinh.”
“Cám ơn. Có thể được ngài tán dương quả là vinh hạnh của tôi.” Khổng Thu lộ ra nụ cười hoàn mỹ của mình, ánh mắt Berilmonto chợt lóe lên, nhưng mặt hắn vẫn không chút thay đổi gật gật đầu với Cam Y, nói: “Chúng ta cùng đến dự tiệc đi.”
“Ừm.”
Sau khi Khổng Thu và Cam Y đi, Berilmonto mới quay đầu lại liếc mắt nhìn một nhân viên phục vụ đang đứng bên trong hội trường, rồi mới bước theo chân Khổng Thu vào nhập tiệc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...