Blue - Neleta

Cam Y nhìn nhìn đồng hồ, tay thật khẽ, thật khẽ nâng đầu cậu bé dậy. Cậu bé mơ mơ màng màng mở mắt ra, Cam Y thấp giọng nói: “Đến giờ uống thuốc rồi.”

“Dạ.” Bé trừng to hai mắt, cố làm bản thân thanh tỉnh. Nhìn bé còn nhỏ như vậy mà đã cố kiềm chế bản thân, từ đầu đến cuối đều không khóc tiếng nào, mũi Cam Y bỗng cảm thấy chua xót, hình như bản thân lại muốn khóc nữa rồi.

Đút cậu bé uống thuốc xong. Cam Y để Khổng Thu và Mục Dã đi ngủ, còn mình thì ở lại coi chừng bé. Trước mắt quả thật không cần phải giúp một tay, nên Khổng Thu và Mục Dã trở về phòng ngủ trước. Lên giường, Khổng Thu nhìn nóc nhà mà ngẩn người. Cậu có chút nhớ Blue, không, đúng hơn là rất nhớ, rất muốn anh. Lắc lắc đầu, không để nỗi nhớ nhung xâm chiếm tâm tình của mình, Khổng Thu tắt đèn bàn. Vừa mới xoay người lại đã thấy nệm của mình chợt nặng xuống, người nào đó đã ôm chầm lấy cậu. Khổng Thu kinh hỉ bật đèn ngủ lên, quay đầu qua: “Blue!”

Tiến vào chăn, Blue toàn thân trần trụi ôm lấy cổ Khổng Thu, vội vàng hôn lên môi cậu, hơn một tháng nay anh không được nhìn thấy Thu Thu. Khổng Thu mở rộng thân thể, nóng bỏng đáp lại đòi hỏi của Blue, cậu đang nhớ đến Blue, thì Blue đột nhiên xuất hiện, cảm giác vui mừng này vượt xa bình thường gấp mấy trăm ngàn lần.

Mỗi lần Blue xuất hiện, là hai người lại bắt đầu trong tình cảm mãnh liệt, rồi lại kết thúc trong mãnh liệt tình triều. Đầu váng mắt hoa nằm trong lòng Blue, hưởng thụ phục vụ sau ân ái của anh, Khổng Thu rất buồn ngủ, bất quá cậu không thể ngủ được, tiếp theo có thể phải hơn một tháng nữa cậu mới được gặp Blue. Cuộn mình trong ***g ngực ấm áp của anh, cậu lười biếng nói: “Cam Y vừa nhặt được một cậu bé bị bỏ rơi ngoài đường, chậm chút nữa là cậu bé có thể bị đông chết luôn rồi.”


“Ừ.” Tinh tế hôn môi Khổng Thu, người nào đó hoàn toàn không có chút hứng thú về cậu bé được kể đến.

Thoải mái rên hừ hừ mấy tiếng, Khổng Thu lại nói: “Cam Y thật sự đau lòng vì cậu bé đó, cậu bé hình như bị cha mẹ mình vất bỏ, anh ấy định sẽ nuôi bé luôn.”

“Ừ.” Không nói cho Khổng Thu bởi vì anh cảm giác được trong lòng đối phương cảm thấy dao động không ngừng, nên anh mới đi ra khỏi kết giới, Blue tạm thời đã hôn đủ, liền lấy tay che lại hai mắt đã không sao miễn cưỡng nâng lên được của Khổng Thu: “Ngủ đi, ngày mai anh ở đây với em.”

“Thật sao?” Khổng Thu kéo tay Blue xuống, ánh mắt không giấu được kinh hỉ.

Trong mắt Blue ánh lên vẻ áy náy, nghĩ nghĩ một lúc, liền thành thật nói: “Thu Thu, anh phải đạt đến “Tỉnh” càng nhanh càng tốt, quá trình tu luyện tiếp theo phải rất lâu, rất lâu mới có thể ra khỏi kết giới một lần.”

Kinh hỉ trên mặt Khổng Thu phút chốc chợt đông cứng lại, rồi cậu mới cúi thật sâu, hôn một cái thật mạnh lên khóe môi của Blue, nói: “Không cần lo cho em, anh cứ tu luyện là được rồi.”

“Thu Thu, thật xin lỗi.” Anh biết người này rất muốn anh.

Khổng Thu vờ giận: “Chẳng lẽ chủ nhân không thật tâm xem em là người hầu của mình sao? Bằng không sao chủ nhân lại khách khí với em như vậy?”


“Thu Thu!” Hung hăng hôn Khổng Thu, Blue không thể chịu được nhất chính là điều này. Chịu không nổi mỗi khi Khổng Thu gọi anh hai tiếng “chủ nhân”, chịu không nổi mỗi khi Khổng Thu lại nghi ngờ anh.

“Chủ nhân…… phải đạt đến “Cung”… nhanh một chút… nha…”

“Gào!” trực tiếp xoay người, tách hai chân Khổng Thu ra, Blue căn bản không sao khống chế được, một phát liền đâm vào đến tận gốc, “Thu Thu, trong vòng một tuần tới anh sẽ ở bên cạnh em.”

“Chủ nhân….. giúp em…”

“Ngao!”


Miêu nhân đã trực tiếp hóa thân thành thú nhân, Blue ngăn hai tay Khổng Thu lại, căn bản không cho cậu có thời gian thích ứng, thắt lưng anh điên cuồng di chuyển lên xuống. Bên trong căn phòng được cách âm vô cùng tốt, Khổng Thu tận tình rên rỉ thập phần thoải mái, chính mình cũng rất nhớ Blue. Dùng tối đa chỉ một trăm năm chờ đợi để đổi lấy gần bốn trăm năm sủng ái độc nhất vô nhị, chuyện này… rất đáng giá.

Trong lúc Blue và Khổng Thu ân ái khoái hoạt, thì Mục Dã đang ôm gối của Bố Nhĩ Thác ngủ, mà đèn trong phòng Cam Y hãy còn bật sáng như cũ. Truyền dịch xong, Cam Y thuần thục rút kim tiêm ra. Cậu bé đã ngủ rất say, ngay cả khi rút kim ra cũng không mảy may có chút cảm giác đau đớn nào. Nhanh tay nhanh chân dọn dẹp hai bình truyền dịch đã cạn sạch, Cam Y ôm chăn gối đến nằm trên ghế sofa trong phòng. Cam Y hiện tại không mấy băn khoăn về Mục Dã và Khổng Thu, chỉ cảm thấy bản thân không muốn dọa cậu bé sợ, mà cũng chẳng muốn quấy rầy đến giấc ngủ của bé.

Tắt đèn, sờ soạng nằm yên vị trên ghế, Cam Y lại không thấy buồn ngủ. Thời gian bản thân tiến vào nhân giới cũng không thể tính là dài, nhưng cũng đã nhìn qua không ít những cô bé, cậu bé lưu lạc. Gia tộc Tát La Cách có một cô nhi viện chuyên thu nhận những trẻ em cơ nhỡ, Cam Y thường sẽ dẫn những cô cậu bé đó đến đấy. Nhưng đêm nay, khi nhặt được cậu bé này, Cam Y chợt thấy đau lòng cùng thương tâm hơn bất kỳ bé nào mà mình đã nhặt được trong dĩ vãng. Trước đây, khi gặp mấy cô nhi đó, hễ cứ nhắc đến cha mẹ thì các bé lập tức khóc toáng lên, còn cậu bé này thì lại tràn ngập phẫn nộ cùng kiên quyết.

Trên người cậu bé này đến tột cùng đã xảy ra những chuyện gì? Tại sao ngay đến cả tên mình cũng không nguyện nói ra? Thật giống như cậu bị cha mẹ mình căm hận đến độ ngay cả cái tên cũng làm gợi lên thống hận và tuyệt vọng không bút mực nào tả xiết. Nghĩ đến nơi mà mình nhặt được cậu bé, tim của Cam Y lại nhói lên từng cơn. Cậu bé này nằm trên nắp cống thoát nước, tựa như muốn nương theo nước thoát ra mà thu vào chút hơi nóng còn sót lại để sưởi ấm cho bản thân. Cam Y vĩnh viễn không sao quên được ánh mắt khi cậu bé ngẩng đầu lên nhìn mình, tựa như một con thú non bị ủy khuất nhưng lại rất kiên cường.

“Hô!” Hờn dỗi than một tiếng thật dài, Cam Y nhắm mắt lại. Nếu thật sự cậu bé đã bị chính cha mẹ mình vất bỏ, Cam Y nhất định sẽ nuôi bé! Trong đầu toàn là hình ảnh của bé, Cam Y mải suy nghĩ vẩn vơ đến ngủ gục đi tự lúc nào không biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui