Edric chợt ngồi bật dậy, cắn đầu ngón tay để lấy máu viết một đạo bùa vào lòng bàn tay phải. Cậu muốn hiệu triệu con chó ba đầu Cerberus. Bỗng nhiên, mặt cậu sa sầm xuống. Edric cố nhìn kỹ vào đầu ngón tay để chắc chắn rằng máu của cậu đang là màu đỏ, chứ không phải màu xanh thẫm.
“Ian, sao…sao máu của ta…lại màu đỏ???”– Edric run run tay không dám tin vào mắt mình nữa.
“Cái gì?” – Ian hốt hoảng hỏi. Nó lập tức bay ra khỏi mặt dây chuyền để nhìn cho tận mắt nhưng không kịp. Vết cắn ở ngón tay đã tựđộng liền mặt.
“Không lẽ…? Không lẽ thật như Kelsey nói…?”
“Trong cái thế giới này, mi là vampire?”– Ian sững sờ tiếp lời Edric.
Edric ngửa mặt lên trời, cậu biết một khi tập trung sức mạnh thì hai răng nanh của vampire sẽ dài ra. Cậu xiết chặt tay, há to miệng để kiểm chứng điều đó. Câu trả lời lập tức được rõ ràng. Đôi mắt Edric biến đỏ ngầu, đồng tửđen thu nhỏ lại và thực sự cặp răng nanh đã nhô dài khỏi miệng.
“Tại sao…tại sao ta lại biến thành vampire?” – Edric ngậm chặt miệng, thu hai đầu răng nanh vào trong. Bầu trời của cậu đang sụp đổ trước mắt. Bị lạc đến một không gian khác, mang trên mình một thân phận khác, bây giờ còn trở thành vampire, dường như mọi điều tồi tệđều xảy đến cùng một lúc. Cậu gục đầu xuống mặt giường cố kiềm chế lại tâm trạng của mình.
Tại sao những lời Kelsey nói còn thật hơn cả những gì cậu tin tưởng. Một con người tự dưng lại biến thành vampire? Là ai đã cắn cậu? Hoặc vả cậu thực sự biến thành Edric Hernandez mà cậu không biết? Đâu lý nào?
Nhưng…Edric nhớ lại lời của Ian. Nó cũng từng khẳng định cậu là em trai của anh ta. Rốt cuộc đầu đuôi chuyện này là thế nào?
“Ian, mi đã từng sống ở thời đại này đúng không?”– Edric quay sang phía Ian hỏi.
Ian nhìn cậu một lúc rồi gật nhẹ vài cái.
“Lâu đài này mi đang ở tên là Didier, ta từng sống ởđây. Ta biết cả ba anh em nhà Hernandez. Edric Hernandez chính là kiếp trước của mi. Ta chỉ nói nhiêu đây thôi.”
Dứt lời, nó bay trở về mặt dây chuyền. Edric không gọi theo, cậu mơ hồđã hiểu được phần nào. Dâu vậy, bắt cậu phải tin là mình đang trở về kiếp trước, đóng vai một thành viên trong gia tộc Hernandez đối kháng lại tổ tiên của mình, cậu thà không hiểu còn hơn.
Cậu khó khăn chìa lòng bàn tay phải ra trước mặt, cắn máu để vẽ một đạo bùa.
“Vô ích thôi. Ta nghĩ bây giờ mi là Edric Hernandez rồi, mấy cái bùa của nhà Hayes mi xài không được đâu.”
Edric không quan tâm lời Ian nói, cậu quyết tâm phải thử:
“Cerberus, ra ngay cho ta.”
Lời của Edric vừa dứt, giữa không trung chợt xuất hiện một vầng lửa đỏ. Con chó ba đầu chuyên canh giữđịa ngục bay từđó ra, đáp xuống nhẹ nhàng mặt đất:
“Chủ nhân, ngài có gì căn dặn.”–Đầu thứ nhất lên tiếng.
Ian nấc một tiếng lớn, nó không ngờ Edric vẫn hiệu triệu được linh thú.
“Đi… đi tìm chiếc cốc Finbar vềđây.”– Edric chỉ còn nghĩđược bấy nhiêu.
Việc quan trọng là phải kiếm cách quay về. Có lẽ nếu trở lại làm Edric Hayes, cậu sẽ không còn là vampire nữa. Lúc trước, cậu rất ghét việc có dòng máu khác người, nhưng thiết nghĩ nó vẫn đỡ hơn làm một sinh vật đáng thương sống nhờ vào máu tươi. Cậu không muốn vì sự sống của mình mà tổn hại tính mạng bất cứ ai.
“Vâng thưa chủ nhân.”–Đầu thứ nhìđáp rồi vụt biến mất.
“Edric, bây giờ mi lợi hại nha, vừa là vampire của nhà Hernandez, vừa là hunter của nhà Hayes. Trong lịch sử từ xưa đến nay, chưa có một ai oai như mi.”
“Ta không ham.” – Edric lảo đảo bước xuống giường. Đầu của cậu vừa hết đau một chút, giờ lại bắt đầu đau tiếp.
“Mi đi đâu vậy?”
“Mi không trả lời ta, ta tựđi điều tra.”– Cậu đáp.
“Tuỳ mi, ta ngủ.” – Ian hững hờ trả lời.
——
Toà lâu đài Didier có tổng cộng tám mươi bảy căn phòng, chia làm ba khu vực: Sun, Moon, và Star. Mặt trước cóđài phun nước Olympia tạc tượng mười hai vị thần quyền năng của Hy Lạp đứng theo hình cung tròn. Các phòng khách nằm ở khu vực Sun, nơi có thểđón nhận nhiều ánh sáng mặt trời nhất trong ngày. Vườn hồng Pascali nằm ở khu vực Moon, nơi có thể hấp thụ linh khí tràn trề từ mặt trăng. Còn khu vực Star chỉ có ba căn phòng, vốn thuộc về ba chủ nhân hiện thời của gia tộc Hernandez. Mỗi phòng đều có mái rời để thuận tiện cho việc ngắm sao trời.
Didier không được xây dựng trên mặt hồ hay núi non. Nó là một toà lâu đài ấn tượng trong lịch sử kiến trúc thời này khi nằm gọn giữa lòng thung lũng Capuchia. Cách duy nhất để rời khỏi nơi đây là dùng trực thăng. Phía sau lâu đài có một bãi đất rộng—phi trường đến vàđi của nhiều loại trực thăng cá nhân lẫn quân sự. Gia tộc Hernandez từ bao đời qua đều là những vị thống lãnh tài giỏi trong quân đội.
Edric ngơ ngác bước trên dãy hành lang dài vô tận, ngoài những bức tượng đá to lớn như người thật và màn trướng phủ khắp nơi, cậu không thể tìm thấy một bóng người nào. Cả toà lâu đài lạnh ngắt, âm u cứ hệt một mê cung ẩn sâu nơi lòng đất. Không biết hiện tại là ngày hay đêm, cớ sao ánh sáng lại mờ nhạt như chẳng hề tồn tại?
Edric đi thêm vài bước nữa thì bắt đầu thấy mệt. Cậu đứng tựa người vào một bức tượng nam để khoả nửa thân trên nghỉ ngơi. Sau một hồi nhìn quanh quẩn, chỉ có thể khẳng định một câu: cậu đã bị lạc đường. Càng đi, không khí càng trở nên buốt lạnh hơn.
“Cứu tôi với, cứu tôi.”
Edric giật mình khi nghe thấy bức tượng sau lưng cậu biết nói chuyện. Cậu lập tức quay đầu nhìn nó và thụt lùi một đoạn đề phòng:
“Ngươi là ai?”
Bức tượng không trả lời, nó vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói này. Edric chưa kịp hết ngỡ ngàng, những bức tượng gần kề trên cùng một dãy hành lang cũng xướng hoạ theo. Giọng của chúng nghe đau thương vàẩn chưa nhiều nỗi oan ức.
“Các ngươi là ai? Nói ta biết các ngươi là ai?”– Edric bàng hoàng hét lên.
“Chúng tôi là…”
Những bức tượng đá bỗng dưng im bặt. Có tiếng chân người đang tiến về phía cậu.
Edric nhìn sang bên phải, một bà lão mù loà mặc váy đen dài chấm gót thản nhiên bước đến gần cậu. Khi cách cậu chừng ba bước, bà dừng lại mỉm cười:
“Cậu Edric muốn đi đâu, lão sẽ dẫn đường cho.”
“Sao bà biết cháu?”– Edric kinh ngạc. Đôi mắt bà rõ ràng đâu nhìn thấy gì.
“Lão là quản gia nơi này. Lão chỉ mù mắt, chứ không vô dụng. Mùi hương trên cơ thể của cậu Edric thì cóđến ngàn năm nữa lão cũng nhớ.”
“Mùi hương???”– Edric không tin lắm. Cậu đưa tay áo lên ngửi xem thử.
“Cậu Edric hà tất phải thử?”
Edric nghe xong liền chưng hửng.
“Người mù ngoài khứu giác nhạy bén, thính giác cũng rất tinh tường. Lão nghe được tiếng chuyển động của tay cậu, nên dựa vào nó màđoán ra.”– Bà Rhoda giải thích vì biết trước thể nào cậu cũng thấy lạ.
“Bà thật giỏi. Lúc nãy bàđến đây có nghe tiếng nói chuyện của mấy bức tượng này không?”– Edric chỉ tay hỏi.
“Nếu là tượng thì làm sao biết nói chuyện? Cậu Edric đã nghe lầm.”– Bà không cần suy nghĩ liền khẳng định.
Edric ngừng giây lát lưỡng lự. Dùđầu của cậu vẫn còn đau, nhưng hai tai chắc chắn không thể nghe lầm. Khi bà lão đến, mấy bức tượng mới im bặt, chẳng lẽ chúng đang sợđiều gì sao?
“Có lẽ cháu nghe lầm. Cháu muốn đi dạo một chút nhưng lại không biết đường. À, anh Kelsey nói chứng mất trí của cháu lại tái diễn. Bà dẫn cháu đi vài nơi tham quan được không?”
“Ôi cậu Edric, chứng mất trí của cậu lại nặng hơn sao? Cầu Chúa sẽ phù hộ cho cậu.”– Bà sửng sốt kêu lên, rồi làm dấu thánh.
“Chúng ta hãy đến vườn hồng. Lão hy vọng cậu sẽ nhớ ra chút gìđó, lúc trước cậu rất thường đến đây.”
Nói xong, bà đi trước dẫn đường cho Edric. Edric nhìn lại mấy bức tượng thạch cao im phăn phắt một lần nữa với vẻ mặt hoài nghi rồi nói gót theo sau.
“Bây giờđang là đêm phải không bà?”– Edric vừa đi vừa hỏi.
“Là ngày, nhưng ngoại trừ các dãy phòng khách, càng tiến sâu vào lâu đài, không gian càng tối tăm hơn trước. Toàn bộ kiến trúc lâu đài do cậu Allen thiết kế. Cậu ấy không thích ánh sáng nên cách thiết kế có phần đặc biệt. Ấy chết!”– Bà Rhoda vội che miệng lại. –“Chủ nhân không thích người khác nhắc đến cậu Allen. Cậu Edric nghe rồi thì hãy bỏ qua cho lão.”
“Tại sao?”
“Xin lỗi, lão không thể nói.”
Bà lại tiếp tục đi, nhưng mỗi bước chân dường như vội vàng hơn trước.
Edric không hỏi nữa. Cái lâu đài này ẩn chứa nhiều bíẩn hơn cậu nghĩ. Mối quan hệ giữa các anh em trong dòng họ Hernandez có chút gìđóám muội, không theo đúng trật tự bình thường.
Edric đang suy nghĩ, chợt đứng sững người trước cảnh tượng tuyệt đẹp lần đầu tiên mới thấy trong đời. Một vườn hồng xanh tươi cành lá, với những đoá hoa trắng nõn được trồng thành từng luống trải dài ngút mắt. Gió lay cánh hoa ngả chồng lên nhau, du dương thành một khúc nhạc êm ái rót vào tai cậu.
Bất giác, có một đoạn hồi ức ẩn hiện trong tâm trí Edric. Cũng tại vườn hồng này, cậu nhìn thấy cảnh ôm ấp giữa mình và Kelsey.
“Hãy hứa đi, em sẽ yêu anh đến đời đời kiếp kiếp, không thìđừng mong anh thả em ra.”– Kelsey thì thầm ngọt ngào.
“Hi! Em chỉ yêu anh đời này kiếp này thôi.” – Cậu giữ chặt vòng tay anh, cười đáp trả.
“Anh không cho phép.”
“Vậy thì anh hãy đi tìm em đi. Bất kể làđời nào, bất kể là kiếp nào, bất kể em ởđâu, và bất kể em có trở thành người ra sao, hãy đi tìm em và cướp lấy trái tim em.”
“Anh chắc chắn làm vậy.”- Anh nghiêng đầu hôn lên má cậu.
“Cậu Edric, cậu không sao chứ?”– Bà Rhoda lên tiếng hỏi.
Đó là ảo giác hay là sự thật?
Edric đưa tay phải lên vuốt trán, lắc đầu cười gượng:
“Cháu ổn.”
Bà ngắt một cánh hoa hồng giơ cao về phía cậu:
“Cậu Edric hãy ăn thử.”
“Ăn hoa hồng sao?”– Edric thắc mắc.
“Đây là thói quen cũ của cậu.”
Edric chần chừ cầm lấy, vẻ mặt có chút không tin. Cậu cho cánh hoa hồng vào miệng nhai, cả người chợt lạnh tái đi. Vị của máu tanh đang chảy lan trên đầu lưỡi một cách kỳ lạ.
“Tại sao trong hoa lại có máu?”– Cậu lật đật hỏi.
“Cậu Edric lại đùa, đó chỉ là nhựa hoa thôi.”– Bà thản nhiên đáp.
“Không, đây rõ ràng là máu.” – Edric quệt tay ngang đầu lưỡi, đầu ngón tay của cậu lập tức vấy đỏ.
“Vậy thì thật đáng sợ.”– Bà mỉm cười, cúi người xuống hái những cành hoa hồng xếp lên tay.
Edric nhíu vầng trán. Cậu bắt đầu không chịu nổi cái nơi quái quỷ này.
“Người ta nói những thứ càng trong sáng thì càng dễ bị vấy bẩn. Cậu Edric tin không?”
“Sao bà lại hỏi cháu?”
“Bởi vì trong lòng lão, cậu Edric thánh thiện như một thiên thần. Lẽ ra nơi ở của cậu phải là trên thiên đàng, không biết Chúa đã lầm lẫn chỗ nào màđể cậu đến với thế giới này.”
“Kiếp trước…à không…”– Edric gãi đầu. –“…cháu tốt vậy sao?”
“Chứng mất trí thật làđáng trách. Thôi thì lão sẽ kể cho cậu nghe. Cậu Edric từ nhỏđến lớn không bao giờ hút máu người. Cậu sống bằng một loại dây gai có tên là Fibone. Nhựa của dây gai này có màu đỏ, về cơ bản, nó cũng khá giống với máu người. Thêm vào, do sở hữu nửa dòng máu thuần chủng, thỉnh thoảng cậu mới lên cơn khát một lần. Cậu có thểăn được thức ăn của loài người và biết cách hoà nhập vào thế giới của họ, không như hai cậu chủ khác.
Cậu tốt với bất cứ ai, kể cả những người cóýđịnh giết cậu. Lão còn nhớ có một lần theo cậu ra ngoài, chúng ta bị hai người hunter tấn công. Cậu vì phòng vệ mà lỡ tay khiến họ trọng thương. Do áy náy, cậu đãđem họđi chữa trị. Hai người hunter này sau cảm kích ơn cậu, đã lập lời thề sẽ không đặt chân đến Devon nữa.
Rồi lại có lần, cậu trở về nói với chủ nhân muốn lấy đi hai rương tiền trong kho. Chủ nhân chấp nhận mà không hỏi lý do. Mãi sau, mọi người mới biết cậu dùng chúng để xây cô nhi viện cho những đứa trẻ nghèo khổ lang thang đầu đường xó chợ.
Cậu lúc nào cũng nghĩ cho người khác vàđặt cảm giác của họ trên cảm giác bản thân. Cậu chấp nhận chịu tổn thương, miễn là mọi người xung quanh cậu hạnh phúc. Chính vì cậu quá thuần khiết, quá trong sáng, không một ai muốn gây hại đến cậu. Ngay cả tinh linh cũng yêu thích cậu. Chúng vẫn lén bay vào phòng cậu mỗi đêm để kể cho cậu nghe về những điều chúng thu thập được từ thế giới loài người.”
“Anh có nghe các tinh linh nói gì không?”- Đoạn kýức lại mở ra. Lần này, Edric thấy mình nằm gối đầu lên đùi Kelsey. Cả hai đang ở trên một chiếc giường xanh lam nhạt với rất nhiều tinh linh bay vờn quanh.
“Ngoài việc thấy chúng bay qua bay lại ồn ào, anh chẳng nghe được gì khác.”- Kelsey cười.
“Hì! Các tinh linh bảo đêm mai sẽ có sao băng. Chúng ta đi xem được không anh?”
“Trò con nít quá”- Anh vuốt nhẹ tóc cậu.
“Em muốn nguyện cầu.”- Cậu mân mê tấm ga trải.
“Cần gì phải nguyện cầu? Anh thừa sức thực hiện hết những nguyện vọng của em.”- Anh đáp tự tin.
“Em không nói cho anh nghe đâu.” – Cậu với tay choàng qua cổ anh và bắt đầu một nụ hôn mãnh liệt.
Edric đỏ mặt thoát ra khỏi mảng kýức khó hiểu. Nó tựđến, và cũng tựđi một cách không báo trước. Cậu chắp hai tay lên cao, thở ra nặng nề.
“Cậu Edric thấy không khỏe chỗ nào?”– Bàân cần đến gần sau khi đã hái đầy hoa trên tay.
“Cháu không sao. Số hoa này bác hái để làm gì?”
“Chủ nhân rất thích trưng hoa hồng Pascali trong phòng. Nó có tác dụng giúp cho người ta điều hòa lại tâm trạng.”
“Tâm trạng của anh ấy không được tốt sao?”– Edric tò mò.
“Thường là vậy. Chủ nhân hay mất ngủ giữa đêm.”– Giọng của bà Rhoda mang theo nhiều nỗi niềm. –“Cậu có muốn ghé qua phòng của chủ nhân một chút không? Sẵn tiện tôi cũng phải cắm những cành hoa vào lọ.”
Bà Rhoda đi qua mặt Edric, lặng lẽ như một hồn ma lướt ở miền u cảnh. Họ bước tiếp dãy hành lang dài thăm thẳm. Cứ mỗi lần đi sớt ngang một bức tượng nào đó, Edric cứ vô thức quay đầu ngắm nhìn nó. Không hiểu sao cậu cảm thấy những bức tượng này giống y như người nhật, từ quần áo đến vẻ mặt đều được chạm khắc quá tinh xảo, chẳng thể tìm ra một sơ sót nào.
Bước thêm hai dãy hành lang nữa, Edric gặp lại căn phòng mà khi nãy cậu rời khỏi. Hóa ra phòng của Kelsey nằm ngay mé trái căn phòng này, vậy căn phòng ở bên phải theo cậu đoán phải là phòng của Allen. Bà Rhoda vừa mở cửa, một đàn dơi liền ồạt bay từ phía trong ra vụt qua mặt họ. Để giải thích cho sự việc này, bà lên tiếng ngay:
“Chúng vừa kiếm ăn xong nên bay loạn xạ khắp lâu đài đùa giỡn. Một thời gian nữa cậu sẽ quen với chúng. Ôi, những con dơi vô phép.”– Bà thở dài.
“Ai đó???” – Giọng gay gắt của một người phụ nữ chợt vang lên từ phía chiếc giường giăng đầy màn xanh. Đó chính là chiếc giường cậu nhìn thấy lúc nãy. Xem ra những đoạn kýức kia không phải làảo ảnh.
Người phụ nữ ung dung bước ra khỏi mấy tấm màn che. Cô ta đẹp nhưánh trăng đêm rằm. Từ sóng mũi đến bờ môi đều được gọt giũa không một khiếm khuyết. Những sợi tóc nâu uốn thành hai lọn xoắn để xõa mỗi bên vai.
“Cô Hana, tôi cứ ngỡ côđãđi rồi.”– Bà Rhoda tiến gần phía cô chào hỏi.
“Tôi đã ra khỏi cửa, chợt nhớ làđể quên bông tai nên quay lại tìm.”– Cô ngảđầu nhìn sang Edric, ánh mắt thu hẹp lại nhưđang cố gắng hồi tưởng một điều gìđó.
“Có phải chúng ta từng gặp nhau?”– Côôn tồn hỏi.
Edric định trả lời không, nhưng bà quản gia đã lên tiếng thay cậu:
“Cô Hana, đến lúc cô phải về rồi.”
“Edric, cậu là Edric đúng không?” – Cô chỉ ngón tay reo lên mừng rỡ.
Thấy Edric không nói gì, Hana tin chắc mình đúng nên vội lao chầm đến ôm cậu.
“Cô!!!” – Edric sửng sốt đẩy phắt cô ra.
“Chỉ một cái ôm thôi mà, có cần mạnh bạo vậy không?”– Cô mỉm cười duyên dáng, gác một tay lên vai cậu.
“Hana, coi chừng cánh tay của cô.”– Bà Rhoda gằn giọng.
Hana mím môi ra vẻ chán nản, bèn rút lại tay đặt ngang bụng:
“Đùa thôi.”
“Có những tròđùa sẽ dẫn đến chết người.”– Bà tiếp lời.
Hana tái mặt, nhìn Edric với vẻ luyến tiếc, nhưng không thể nán lại nữa.
“Có duyên sẽ gặp lại.”– Cô cất bước bỏđi thẳng.
“Cô ta là…?” – Edric quay sang bà quản gia hỏi.
“Một kẻ rỗi hơi thôi.”– Bà cắm hoa vào lọ rồi trả lời.
“Cô ta không hẳn rỗi hơi lắm đâu.”– Một thanh niên đứng tựa vào thành cửa chợt lên tiếng xen ngang. Cậu ta vừa đến không lâu.
Bà Rhoda không thèm quay đầu nhìn thì cũng biết là ai.
“Cậu cũng y chang như cô ta.”
“Tôi đến không phải vì bà, tôi chỉ muốn gặp cậu Edric thôi.”– Người thanh niên nghênh mặt đáp.
“Cậu Edric, chúng ta nói chuyện một lát đi.”– Cậu ta lịch sự nhìn sang cậu.
Edric thấy bà Rhoda không phản đối, bản thân cũng không tìm ra lý do phản đối nên chấp nhận.
Người thanh niên dẫn Edric đi lòng vòng một hồi, hết quẹo ngã này, lại quẹo ngã kia, giống như ngày càng lún sâu vào mê cung. Edric có phần hoang mang. Căn phòng nào cũng hệt căn phòng nào nên trí nhớ của cậu khó lòng ghi nhận hết.
Sau cùng, cậu ta dừng lại trước một hồ nước nhỏ mọc đầy hoa súng trắng. Edric nhìn lên mái nhà cao, nơi đang phát ra những tia sáng gay gắt của mặt trời.
“Tại sao nơi này lại sáng đến thế?”– Edric dụi mắt vì chói.
“Bởi vìđây là khu vực Sun, nơi cóánh sáng duy nhất trong toà lâu đài này. Tôi tên Wyatt, cùng với bà quản gia Rhoda, và Zerah là ba thuộc hạ cận thân của ngài Kelsey. Cậu đừng thấy bà ta mù loà mà xem thường, phép thuật của Rhoda giỏi nhất trong ba người chúng tôi.”
Ngưng một lúc, Wyatt lại tiếp:
“Cô gái khi nãy cậu gặp là Hana. Thật ra cậu không cần thiết biết cô ta. Cô ta chỉ là một trong những tình nhân của ngài Kelsey. Mỗi đêm chủ nhân sẽ thay một người tình.”
“Anh ấy cũng phong lưu thật.”– Edric nói thầm rồi chuyển giọng nghi ngờ:
“Tại sao tôi không hỏi câu nào mà cậu vẫn tựđộng nói ra hết?”
“Bởi vì…”– Wyatt ấp úng như có gì muốn nói nhưng lại thôi. –“Cậu đừng hỏi nhiều. Cậu chỉ cần biết tôi trung thành với cậu cũng không kém gì chủ nhân. Nếu có thể nói, không đợi cậu hỏi tôi vẫn sẽ nói ra. Còn nữa, không nhưđại đa số vampire khác, sức mạnh của cậu đến từánh sáng. Ánh sáng càng mạnh bao nhiêu thì cậu càng mạnh bấy nhiêu. Mỗi khi thấy khát máu, cậu thường uống nhựa của loại dây gai này.”– Cậu ta chỉ tay về phía những dây gai rậm rạp bám quanh một gốc cổ thụ xù xì.
Edric đưa tay sờ vào đoạn dây gai:
“Nó chỉ là thực vật sao?”
“Đúng, nhưng không phải vampire nào cũng dùng nó thay thế máu được. Với tôi, nó chỉ là nước lã, không sao sánh bằng máu người.”
“Nhìn một con người đang sống sờ sờ, bỗng dưng ngã quỵ dưới chân mình, cảm giác đó không thấy tội lỗi sao?”– Edric nhíu mày hỏi.
“Một khi vampire đã làm quen với máu người, rất khóđể quay trở lại. Nếu không phải vìđường cùng, thử hỏi ai muốn nhuốm tay mình vào thứ ghê tởm như thế?”– Wyatt cười nhạt. –“Giờ này chủ nhân cũng sắp về. Ngài không thích nhìn thấy tôi và cậu nói chuyện. Tôi phải đi đây. Nhưng cậu hãy nhớ, có việc thì hãy ra lệnh cho tôi. Tôi tình nguyện nghe theo mọi sai khiến của cậu.”
Sau khi tiễn Edric vềđến tận phòng, Wyatt bèn rời khỏi. Edric phiền não đến bên cửa sổ. Chỉ mới ngày đầu tiên ở thế giới mới, biết bao nhiêu sự vướng mắc cùng khó hiểu đãđè nặng tâm trí cậu. Mọi người cậu gặp qua đều ẩn chứa cho riêng mình một bí mật nào đó, ngay cả Ian, linh hồn đã theo cậu suốt năm năm dài nay cũng trở nên bíẩn. Ban đầu, cậu cho rằng việc mình bị ném vào thế giới này chẳng qua là một sự tình cờ ngẫu nhiên, nhưng giờ, có lẽ cậu đã sai.
Kelsey không biết là người tốt hay người xấu, lẫn những kẻ sống trong toà lâu đài này cũng vậy? Họ ra vẻ nhưđều quan tâm cho cậu, nhưng cậu có thể tin vào những tình cảm đó hay không? Edric tựa đầu cạnh chắn song, thầm hỏi cuộc đời của cậu từ nay sẽđi vềđâu?
Cậu nhớ chú Paxton, cậu nhớ Natalie, cậu nhớ những bạn bèđã từng học chung với mình, cậu cũng nhớ cả kẻ luôn luôn chống đối mình, Fowk Scott. Bản nhạc của cậu vẫn còn viết dang dở. Cây đàn mà cậu yêu thương nhất chắc đang nằm gối lạnh nơi nhà thờ. Những nữ tu sĩ hay giảng kinh cho cậu nghe, đám bồ câu trên tầng thượng vẫn quen ăn thóc từ tay cậu chăm, dòng sông Smith xanh lững lờ, ánh đèn trên cầu Tower Bridge thơ mộng,…tất cả có nhớ cậu hay không?
Nước mắt Edric lăn dài xuống gò má. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy trống trải và côđộc tột cùng. Giá như khi cậu nhắm mắt lại, mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thì hay biết mấy? Dù lòng cậu vẫn hiểu có nhiều việc nếu không thể thay đổi, bản thân phải cố gắng học cách chấp nhận, nhưng cách chấp nhận này sao lại khó khăn đến thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...