“Ê! Cô sao thế?”_Kaito hỏi trên đường đi học với nhỏ vào sang hôm sau.
“Sao là sao?”
“Trông cô như sắp chết đến nơi ấy.”
“Chắc tại tối qua ngồi xem bài cho môn Văn.”_Nhỏ gà gật.
“Vở Romeo và Juliet ấy hả?”
“Uhm.”
“Cô chưa từng đọc cái đó sao?”
“Ngược lại. Khi ở Anh tôi từng đóng vai Juliet trong vở kịch của trường đấy.”
“Thế xem lại làm gì nữa?”
“Cho chắc thôi…”
“Không lẽ tò mò về chuyện tôi đi hẹn hò nên không ngủ được?”
“Điên à?”
“Tùy cô.”_Kaito cười ranh mãnh.
“À Kaito này, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“18.”
“Anh 18 được bao lâu rồi?”
“100 năm? Tôi không nhớ nữa.”_Anh trả lời không chút ngại ngùng.
Nhỏ rùng mình.
Vừa bước vào trường, mọi người đã bắt đầu xì xầm khi thấy nhỏ đi với Kaito. Hay thật.
“Đứng cách tôi….10m. Mau!”_Nhỏ thì thầm.
“Tôi không thích đấy.”_Kaito nói rồi đi sát vào nhỏ hơn.
“Anh muốn chết mà!”_Renata hét.
“Mọi người đang nhìn đấy!”
Nhỏ khựng lại và thấy vài người đang xì xầm.
“Đáng ghét.”
“Đó là hậu quả của việc người đứng đầu trong trường này đấy.”_Kaito mỉa mai.
Nhỏ định đáp lại thì…
“Xin chào, em là Scarlett Renata đúng không?”_Một giọng nói vang lên.
Renata và Kaito quay lưng lại.
Wow. Nhỏ cảm thấy má mình nóng lên, hơn cả lúc tối qua. Một cậu trai đang đứng đó và mỉm cười “nụ cười chết người” với nhỏ. Mái tóc bạch kim ánh lên trong nắng, đôi mắt tím kì lạ, từng đường nét trên khuôn mặt cậu ấy đều thật tuyệt vời và đáng yêu.
“Anh là Kimihiro Yuuki. Anh đã nghe em hát ở vườn trường ngày hôm qua.”_Anh ấy lại cười. Tim nhỏ như lỡ mất một nhịp.
“Ơ…dạ…ơ…”_Nhỏ lúng túng. Kaito huých tay nhỏ một cái.
“Yuuki? Xuống đây làm gì? Chẳng phải nhóc cũng thích “mai danh ẩn tích” lắm mà.”_Kaito gọi tên anh ấy tỉnh bơ.
“Em vẫn hay xuống kiểm tra học sinh mới mà.”_Kimihiro điềm đạm.
“Vây sao? Kiểm tra học sinh mới cơ à?”_Kaito nhướng mày, trông có vẻ khó chịu.
“Chúng ta đều vậy cả mà.”
“2 người nói gì tôi không hiểu?”_Nhỏ lúng túng.
Mọi người xung qunh lại bắt đầu xì xào.
“Đi thôi, Renata.”
“Ơ hay!”_Nhỏ kêu khi bị Kaito lôi xềnh xệch đi.
“Anh bị làm sao thế?!!”
“Tôi muốn cô tránh xa thằng đó ra.”
“Tại sao?!”
“Cô không thấy màu mắt hắn à?”
“Màu tím đẹp mà. Ngoài Syrena ra tôi chưa thấy mắt ai có màu tím như vậy nữa.”
“Đồ ngốc! Màu mắt đó là sản phẩm của cặp kính áp tròng xanh lơ đấy!”_Kaito gắt.
Nhỏ sững sờ.
“Màu xanh…vậy nghĩa là….”
“Màu mắt thật sự của hắn là màu đỏ.”
Renata nhớ lại ngày đầu gặp Kaito, màu mắt anh ta lúc đấy cũng có màu đỏ. Nhưng khi uống máu thì nó trở lại màu xanh lá như thường….không lẽ….
“Ý anh….Kimihiro..là…uhm…”
“Phải. Hắn ta cũng là một vampire! Nhưng không phải dòng True-Ancestors như tôi đâu!”
“Chứ là gì?”
“Death Apostles. Không phải vampire thuần chủng, hắn BỊ biến thành vampire.”
“Làm sao thành vampire được?”
“Khi bị cắn.”
“Thế sao tôi không bị?”
“Người hiếm máu là khác, hiểu chưa?”_Kaito đảo mắt.
“Anh nghĩ Kimihiro sẽ hại tôi?”
“Không biết. Nhưng Death Apostle không bị lệ thuôc vào các luật lệ như chúng tôi đâu. Chúng hút máu bất kì ai chúng thích.”
“Thế thì mọi người chết hết mất.”
“Tất nhiên cũng phải có liều lượng. Nếu chúng tàn sát quá nhiều hoặc để lộ than phận thì hoàng tộc True-Ancestors sẽ ra tay.”
“Vampire cũng có hoàng tộc?”_Nhỏ ngạc nhiên.
“Những người đi thi hành luật lệ. Phải. Chúng tôi có.”
“Đáng sợ nhỉ?”_Renata thì thào rồi chợt nghĩ ai là người quản lý những người có siêu năng lực như cô.
“Nói chung càng ít tiếp xúc với hắn càng tốt. Màu mắt của các Dead Apostle thường là màu đỏ, còn của True-ancestor chỉ có màu đỏ khi đói thôi, cô cứ thế mà phân biệt.”
“Ơ…uhm.”
“Tới lớp cô rồi này. Đừng quên những gì tôi dặn.”
“Biết rồi.”_Nhỏ đảo mắt và đi vào lớp.
“Renata! Xin chào!”_Himawari cười khi thấy nhỏ, cô bạn lúc đó đang nói chuyện với Takaedo Ryo.
“Chào Himawari!”_Nhỏ nói rồi ngồi xuống bàn mình.
“Này! Cô là gì của đại ca Hanagawa thế?”_Takeado quay xuống.
“Kaito ấy hả? Người quen thôi.”_Nhỏ nói dối.
“Cô gọi Hanagawa bằng tên sao?”_Takeado trợn tròn mắt.
“Anh ta cũng vậy thôi.”
“Renata này, chưa ai kể cả tụi mình dám gọi anh ấy bằng tên cả.”_Himawari ngạc nhiên.
“Vậy à? À mà Matsuzaka Arita là ai thế?”_Nhỏ hỏi.
Himawari và Takaedo cùng tái mặt.
“Trời ơi! Đừng gọi tên tùm lum như thế!”_Hamawar có vẻ hoảng hốt.
“Tại sao?”
“Cô ta cần được day dỗ về nột quy trường đấy. Tôi trích một đoạn cho nghe nhé! Điều 5 bộ luật của trường ghi rõ: “Không ai được phép tùy tiện gọi tên những nhân vật quan trọng trong trường trừ phi nằm trong top 10 học sinh đứng đầu.”_Takeado liếng thoắng.
“Bộ luật kì cục. Mà đó là ai vậy?”
“Chị ấy là người đứng thứ 5 đấy. Bạn gái của Hanagawa, lớp 12, ngoại lệ duy nhất trong trường.”
“Là sao?”_Nhỏ cuốn cuốn những lọn tóc của mình
“Này nhé! Trường mình là Le Meilleur nghĩa là tốt nhất.
Những học sinh ở đây đều phải thật hoàn hảo, nhưng Matsuzaka là một ngoại lệ. Chị ấy xinh đẹp và học giỏi nhưng gia đình không giàu, do thành tích học tập quá khủng nên chị ấy mới được đặc cách vào đây đấy.”_Takaedo nói.
“Chuyện tình của chị ấy và anh Hanagawa cũng được xem là “cổ tích thời hiện đại” trog trường này đấy. Lúc đầu họ cãi nhau dữ lắm nhưng rồi dần dần trở thành một cặp. 2 người đó được gọi là Kairita đấy.”
“Ghê nhỉ?”_Nhỏ ngạc nhiên, không biết cái chị Matsuzaka đó có thật sự biết Kait là-thứ-gì không. Tuy nhiên, trong long nhỏ thấy không vui.
“Nếu có dịp, tụi này sẽ chỉ cho. Matsuzaka cũng hay xuống gặp Himawari lắm.”_Takaedo nói.
“Thế còn Kimihiro-san?”_Renata sực nhớ ra.
“Kimihiro Yuuki? À anh ấy cũng khá kín tiếng nhưng rất hòa đồng và vui vẻ.”_Himawari nói.
“Nếu mình không lầm thì anh ấy hồi nãy đã bắt chuyện với mình.”
“Chuyện đó cũng dễ hiểu. Anh ấy luôn đến chào các học sinh mới.”
“Anh ấy có vẻ….tốt.”
“Kimihiro-san chưa bao giờ gây hấn với ai cả.”_Takaedo nói.
“Nhưng nếu cần thì anh ấy đánh nhau không tồi đâu.”
Chúng tôi còn ngồi bàn về họ đến khi chuông reo vào lớp.
“Được rồi! Hôm nay lớp ta lại có học sinh mới đấy!”_Cô Hasaki nói. “Cậu ấy là học sinh trao đổi, sẽ học với chúng ta trong vòng 1 tuần.”
Cả lớp bắt đầu xì xầm.
“Bạn ấy từ Anh tới, và có một điều đặc biệt là cậu ấy nhỏ hơn các em một tuổi nhưng học nhảy lớp. Vào đây đi em!”_Cô Hasaki gọi.
“Eh…khoan đã.”_Nhỏ nghĩ thầm. “Đến từ Anh quốc? Nhỏ hơn một tuổi?”
Renata như bị sét đánh.
Bước vào lớp là một cậu nhóc với mái tóc vàng óng như nắng và đôi mắt màu nâu mật ong tuyệt đẹp.
Cả lớp hét lên và quay lại nhìn chằm chằm Renata.
Phải. Bất kỳ ai cũng có thể thấy được sự giống nhau của từng đường nét trên khuôn mặt 2 người, tuy nhiên, ở Natasy, những đường nét đó trông hoàn hảo và đáng yêu hơn.
“Xin chào mọi người, em tên là Scarlett Natasy, học sinh trao đổi từ Anh. Mong mọi người giúp đỡ trong thời gian đầu.”_Cậu nhóc mỉm cười rồi nhìn chằm chằm vào Renata. “Xin chào, chị…”
Chưa nói hết câu, cậu ta đã đi xuống và ngồi bàn ngay sau lưng nhỏ.
“Natasy? Em làm gì ở đấy?”
“Em là học sinh trao đổi mà.”
“Em rời Anh quốc một tuần cơ à? Còn Swayne thì sao?”
“Swayne là người bảo em nên tham gia chương trình trao đổi đấy.”_Thằng bé cười tươi rói khi nhắc đến vị hôn thê của mình.
Nhỏ rên rỉ. Buổi học đó bắt đầu bằng những tiếng xì xầm và kết thúc bằng những lời ca tụng vẻ đẹp thiên sứ của Natasy.
“Wow! Hai chị em người giống nhau thật! Chỉ khác màu tóc và mắt thôi.”_Himawari cười.
“Cảm ơn chị! Chị Renata không làm phiền mọi người chứ?”_Thằng bé hí hửng.
“Em có ý gì vậy hả?”
“Cô ta đã giậm chân anh ngay buổi đầu đấy.”_Ryo nói. Cậu ta đã cho tôi gọi cậu bằng tên. (Thật ra Ryo bị Himawari ép đúng hơn)
“Thấy chưa? Xa nhà một tí mà chị đã quên hết những lễ nghĩa được dạy rồi.”
“Đây là Nhật Bản! Không phải Anh quốc.”_Nhỏ càu nhàu.
“Renata! Cô đâu rồi!”_Giọng Kaito vang lên. Anh ta đang đứng ngoài cửa lớp, tay trong tay với…ôi trời! Một cô gái rất dễ thương với mái tóc đen ngang vai và đôi mắt to tròn long lanh như nước hồ mùa thu đang đứng nắm tay Kaito. Cô ấy đang mỉm cười thân thiện với mọi người trong lớp, một cô gái rất xinh đẹp.
“Không đẹp bằng Swayne!”_Natasy bình phẩm.
“Em không thể so sánh vậy được! Swayne là người Anh thuần khiết.”
“Mà tại sao anh ta lại gọi chị bằng tên một cách hách dịch như vậy?”_Natasy cau mày.
“Một người….bạn thôi.”_Nhỏ nói từ bạn như thể nó có rất nhiều nghĩa, Natasy muốn chọn nghĩa nào cũng được.
“Khắc tinh của chị à?”
“Có thể vậy.”
“Syrena sẽ không vui đâu, nếu nghe anh ta gọi chị như vậy.”
“Syrena đang ở Anh cơ mà.”
Natasy nhìn chằm chằm vào Renata.
“Không lẽ….”_Nhỏ trợn mắt.
“Cô lại điếc rồi hả?”_Kaito bước vào kéo tai nhỏ.
“Đau đấy!!”
“Bỏ chị ấy ra!”_Natasy nắm tay Kaito.
“Cậu là ai?”
“Em trai.”
“Thôi Kaito! Bỏ Renata ra đi.”_Himawari xen vào. “Chào chị Arita.”
Nhỏ sững người, cô gái đó là Arita sao? Uhm….2 người đó thật hợp đôi.
Kaito cuối cùng cũng buông ra.
“Sao em cô lại ở đây?”_Kaito nhướng mày.
“Học sinh trao đổi. Hơn nữa, tôi học nhảy lớp.”_Natasy như không biết sợ là gì.
“Rất cá tính, y như chị nhóc vậy.”
Nhỏ lườm Kaito.
“Xin chào, chắc em là Renata? Kaito nhắc rất nhiều về em.”_Arita tươi cười bắt tay nhỏ.
“Vâng…chào chị…”_Nhỏ ấp úng. Chắc anh ta lại toàn nói xấu nhỏ không chứ gì!
Không ngờ nhỏ lại được gặp Arita nhanh như thế. Mọi chuyện thật như đang mơ.
“Chị Renata…em đến đây cũng có chuyện cần nói.”_Natasy liếc nhìn xung qunh rồi quay lại thì thầm vào tai nhỏ.
“K…không thể…”_Nhỏ lắp bắp.
“Chị hoàn toàn có thể lựa chọn.”
“Đ…được rồi…”
“Chuyện gì thế?”_Ryo chen vào.
“Không có gì…uhm mình muốn về nhà sớm…Natasy ở lại với mọi người nhé…”_Renata tái mặt rồi vội ôm cặp ra khỏi lớp.
Không ai đuổi theo cả. Hay thật.
Nhỏ bước đi mà chân cứ nặng như đeo chì. Chuyện mà Natasy nói….không thể nào…
“Em về sớm vậy?”_Một giọng nói vang lên, là Yuuki.
“Ơ chào Kimihiro-san…”_Nhỏ ngập ngừng, nhớ lại lời dặn của Kaito.
“Em cứ gọi tôi là Yuuki. Chắc Kaito đã cảnh báo em về tôi nhỉ?”_Anh ấy cười hiền.
“Ơ…em…”
“Không sao. Tôi hiểu. Chỉ là tôi muốn em biết tôi không có ý xấu. Em là người hiếm máu của Kaito, tôi không có quyền hạn gì cả.”
“Ơ…uhm…”_Nhỏ vẫn chưa tìm được từ ngữ thích hợp.
“Chúng ta đi dạo một lát nhé!”_Yuuki cười rồi dẫn nhỏ tiến về công viên gần trường.
Họ đi với nhau trong im lặng ngại ngùng. Những chiếc lá cuối thu bay xàoxạc, phong cảnh này càng làm nhỏ lo lắng hơn.
“Em…cũng không phải người thường đúng nghĩa phải không?”_Anh chợt hỏi.
Nhỏ như bị sét đánh.
“S…sao anh…?”
“Anh có thể cảm thấy điều đò. Xét về mùi hương của máu, em có thể điều khiển nước?”
Nhỏ cảm thấy như muốn nói hết bí mật của mình. Dù sao anh ấy cũng đã biết, tội gì phải giấu? Nhỏ không muốn vác theo cái hòn đá tảng bí mật. Yuuki-san có vẻ tốt, có lẽ kể cho anh ấy cũng đỡ hơn đi nói với Kaito.
“3 chị em trong nhà của em, từ nhỏ luôn bị những tai nạn kì lạ.”_Nhỏ thì thào.
“Kì lạ?”
“Chị em suýt chết cháy trong một nhà kho. Em thì trượt chân rơi xuống nước. Còn em trai em bị vùi trong một trận đỗng đất nhỏ. Chúng em đều được cứu sống…nhưng mọi chuyện không còn như xưa….tụi em phát hiện năng lực của mình…”
“Cả 3 chị em cùng bị? Có lẽ đó là lý do vì sao đột nhiên anh cảm nhận được một mùi máu tuyệt vời khác trong trường. Mùi của đất.”_Yuuki cau mày. “Xin lỗi nếu làm em sợ.”
“Không sao. Ba em bảo những năng lực đó, cùng sự thay đổi màu sắc trong mắt là món quà của Thượng Đế. Tụi em không chắc về điều đó lắm.”_Nhỏ cười chua chát.
“Đôi khi ta gặp định mệnh của mình trên con đường ta luôn chọn để tránh nó mà.”_Yuuki cảm thông.
“Thế anh thì sao? Tại sao anh lại trở thành vampire?”
“Anh không muốn kể nhiều về chuyện đó. Nói chung là anh đã bị cắn, vậy thôi…”_Đôi mắt của anh buồn đến mức nhỏ không dám hỏi thêm.
“Có lẽ em nên về thôi. Kaito sẽ cau có nếu biết người hiến máu của mình đi chơi với một Dead Apostle đấy.”
“Mặc xác anh ta! Em không quan tâm! Chắc lại đi chơi với Arita rồi.”_Nhỏ cau mày.
Yuuki có vẻ ngạc nhiên.
“Dù sao còn em trai em mà. Về đi.”
“A chết! Em quên mất Natasy! Cảm ơn anh nhé! Hôm nay em đã rất vui. Tạm biệt.”_Renata cười rồi chạy đi. Yuuki đứng đó, mỉm cười hiền và nhẹ nhàng dạo bước trong những chiếc lá rơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...