“Chị Rena!!!!”_Natasy đá tung cánh cửa phòng nhỏ và lao vào với vận tốc ánh sáng, trên tay vẫy vẫy lá thư. “Anh Kaito bỏ đi rồi.”
Nhỏ ngồi yên lặng, đôi mắt không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên. Đã gần hai tuần kể từ khi đám tang của Arita được tổ chức, Rena đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Ngày nhỏ hát cho Arita ở bãi biển, Arita không biết rằng nhỏ đã vừa hát vừa khóc. Phải. Rena biết chị ấy không sống được bao lâu nữa…..Arita đã ra đi, ngay khi nhắm mắt một cách yên bình và dựa vào vai nhỏ. Chị ấy đã kiệt sức. Rena cõng Arita về nhà và trao lại cho Kaito. Anh ấy như người mất hồn, đôi mắt đen đầy vẻ đau khổ và hối hận. Tối hôm đó trời đổ mưa rất nhiều, mọi người ai cũng khóc……
Xin lỗi vì đã ra đi đột ngột như vậy, anh nghĩ mọi chuyện đều đã sáng tỏ rồi. Em đã chọn Edgar và anh thấy vui vì điều đó. Anh yêu Arita. Có lẽ cái tôi trong anh quá lớn nên anh không thể chịu nổi khi có ai lấy đi thứ thuộc về mình. Nhưng em đừng lo, hợp đồng của chúng ta sẽ bị phá ngay khi em đọc lá thứ này. Anh sẽ về Ý, Kori cần có người giúp con bé cai quản triều đại. Anh sẽ ở đó mãi mãi, anh sẽ nhớ mọi người, nhớ những kỷ niệm giữa chúng ta…và tất nhiên…cả Arita nữa. Anh nợ cô ấy quá nhiều, anh cần phải sám hối cho tội lỗi của mình. Dù sao thì, chúc em hạnh phúc bên Edgar nhé! Chào tạm biệt Hima và Ryo hộ anh, anh sẽ nhớ mọi người….rất nhiều.
Kaito.
Nhỏ lặng lẽ đọc bức thư, lặng lẽ mỉm cười và lặng lẽ gấp nó lại. Một giọt nước mắt long lanh chảy xuống, Rena đưa tay lau nó đi. Nhỏ nhìn bàn tay mình, dấu hiệu hoa hồng của Kaito hiện lên một lần nữa….và tan biến đi một cách lặng lẽ. Rena thở dài, bước ra khỏi phòng, đi bộ một cách chậm rãi qua khoảng hành lang kéo dài. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua từng khung cửa sổ. Nhỏ đứng lại, nhìn ra ngoài.
“Anh ấy đi rồi sao?”_Giọng của Edgar vang lên. Nhỏ quay lại, gật đầu nhẹ.
“Cả Hima và Ryo cũng về Nhật trước rồi. Mình nghĩ chúng ta không còn lý do để ở lại Anh nhỉ? Dù sao cũng còn phải đi học.”_Rena cười, Edgar đưa ngón trỏ lên chặn ngang miệng nhỏ, mỉm cười tinh quái.
“Tất nhiên chúng ta còn chuyện phải làm! Hôn ước….”
Nhỏ ngạc nhiên, mặt đỏ lên. Edgar quàng tay ôm lấy Rena từ phía sau, thì thầm vào tai người sắp thành hôn thê của mình.
“Well~ Anh hy vọng lần này khi nói với ba mẹ, sẽ không có ai đến phá cửa sổ nữa.”
Rena nở một nụ cười mặc dù mặt nhỏ đã đỏ hết lên. Phải, bây giờ, không còn gì có thể chia tách họ được nữa. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cho dù kết cục có ra sao đi nữa, đó vẫn là một khoảnh khắc hạnh phúc, trí nhớ của chúng ta sẽ luôn lưu giữ nó. Vì khi đó, chúng ta đã có thể tìm thấy định mệnh của chính mình và bước tiếp với nó. Tay trong tay với nhau, Rena và Edgar bước về phía căn phòng mà nơi đó, định mệnh của họ được gắn kết chặt chẽ với nhau hơn, bởi một người đã phá cánh cửa sổ……
“Em không biết…..liệu Kaito có nhận ra rằng….em đã đưa Arita đến gặp Yuuki trước khi trao lại cho anh ấy không nhỉ…?”_Nhỏ nói thầm, lời nói lạc đi trong tiếng gió.
[Lời kể của Kaito]
Tôi đứng trước biển, cảm nhận làn gió thổi qua mái tóc đen của mình. Đã gần một tuần kể từ khi tôi đến Ý. Công việc cũng khá bận rộn, nhưng nó giúp tôi không chìm vào trạng thái buồn bã và đau khổ. Thi thoảng, tôi vẫn gặp những thứ gợi nhớ tôi về cô ấy. Tuy nhiên, việc đó không còn khiến trái tim tôi đau nhói nữa, nó đã hóa đá rồi chăng? Nhưng….nếu một ngày, tôi không thể chịu đựng sự mất mát này nổi nữa….thì tôi sẽ tiếp tục cuộc sống hiện giờ của mình như thế nào chứ? Dù sao thì tôi đã từng hứa với Arita rằng, khi đã có thể ổn định mọi thứ, chúng tôi sẽ đi ngắm bình minh ở biển. Tôi vẫn luôn giữ lời hứa đó. Tôi sẽ không quên. Tôi sẽ vẫn chờ ở đây – chờ cô ấy quay lại. Những tia nắng nhẹ nhàng của một ngày mới bắt đầu xuất hiện, bầu trời có vẻ trong xanh và cao hơn. Mặt biển yên tĩnh một cách kỳ lạ. Những giây phút này thật tuyệt vời. Tuy vậy, tôi vẫn đang chờ đợi, chờ đợi một người sẽ không bao giờ tới……nhưng trái tim tôi vẫn bình lặng lạ thường…..
Ánh mặt trời dường như rực rỡ hơn, và một giọng nói cất lên.
“Cậu luôn tự làm khó mình như vậy.”
Từng giác quan trong cơ thể tôi đột nhiên trở nên nhạy bén, trái tim đã ngủ yên giờ đập mạnh hơn bao giờ hết. Tôi quay lại, Arita đang đứng đó. Đây là mơ sao? Mái tóc đen của cô ấy bay bay trong gió, khuôn mặt hiền dịu nhìn tôi và mỉm cười. Arita đưa tay chạm vào người tôi. Là thật, không phải là mơ.
“Không vui khi gặp lại mình sao?”_Arita cười tươi, nháy mắt tinh nghịch.
“L….làm sao….”_Tôi lắp bắp. Đến lúc này, tôi mới nhận ra màu mắt của Arita. Đó không phải màu đen…..mà là màu đỏ.
“Rena đã đưa mình đến chỗ Yuuki ngay khi thấy mình ngất xỉu trên vai cô bé. Yuuki đã biến đổi mình, chỉ chậm một xíu là không kịp rồi. Nọc của vampire có thể chữa lành mọi thứ, phải không? Rena không để cậu làm việc đó vì cô bé sợ cậu sẽ không chịu, nhưng đó là cách duy nhất.”_Arita vén tóc qua một bên, mỉm cười nhẹ. “Xin lỗi vì đến trễ, do quá trình biến đổi của mình hơi lâu một chút, mình đã ngủ gần 3 tuần đấy! Bây giờ, mình là một vampire Dead Apostle – mình không còn chỉ là một cô nhóc người thường nữa.”
Tôi không thể diễn tả cảm giác hiện tại của mình là thế nào. Rena đã thực hiện một kế hoạch vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng cần thiết. Tôi kéo tay Arita và ôm cô ấy vào lòng. Đây là hiện thực, không phải là mơ. Arita vẫn còn sống!
“Mình xin lỗi…..xin lỗi cậu nhiều lắm….”_Tôi nói một cách vội vàng.
“Mình hiểu mà….không sao đâu.”_Arita cười vui vẻ. “Mọi chuyện đã ổn rồi.”
“Chúng ta vẫn sẽ như xưa, phải không?”
“Trừ khi cậu muốn bạn gái của mình là một Dead Apostle.”_Arita nháy mắt tinh nghịch.
Tôi mỉm cười và nắm tay cô ấy. Chúng tôi cùng nhau ngắm bình minh. Từ đường chân trời, ánh sáng của ngày mới đã bắt đầu xuất hiện, soi sáng mọi thứ và xua tan bóng tối. Tôi mỉm cười và biết rằng, định mệnh của mình quả thật đã xuất hiện trên con đường tôi luôn chọn để tránh nó.
****
Có lẽ đã đến lúc nói lời chia tay với những người bạn này rồi. Hoặc có lẽ thời điểm đó đã lến từ lâu nhưng ta cứ nấn ná, hãy để họ tự quyết định cho tương lai của mình, và cùng tin vào một tương lai tươi sáng. Có thể những khó khăn vẫn dai dẳng theo đuổi, nhưng chi ít, họ cũng đã tìm được con đường cho chính bản thân mình. Sau này, có thể chúng ta sẽ gặp lại những người bạn đó, ở một nơi không thuộc về thế giới này. Một nơi mà hạnh phúc kéo dài mãi mãi……
HẾT~
NGOẠI TRUYỆN
CHỊ GÁI VÁY ĐEN
Edgar mở cánh cửa cũ kỹ dẫn vào nhà kho, xung quanh toàn là bụi và bụi. Cậu nhăn mặt, nghĩ thầm không biết đã bao lâu rồi kể từ khi có người bước vào nơi này. Hôm nay là ngày cuối Edgar ở lại Anh rồi, ngày mai cậu sẽ trở về Nhật Bản cùng Rena để tiếp tục việc học ở đó. Hai người đã có kế hoạch cho những buổi hẹn họ lãng mạn, Edgar mỉm cười thầm. Tuy nhiên, cậu nghĩ cũng nên ghé thăm nơi này trước khi đi – căn nhà kho cất giấu những đồ vật gợi lên những ký ức đau buồn và vui vẻ. Edgar bước vào, nhìn một lượt xung quanh những món đồ cũ kỹ đó. Mỗi một thứ đều là một câu chuyện, có những cái vui, cái buồn nhưng đối với Edgar đó là những kỷ vật quan trọng. Edgar ngồi xuống một cái ghế cũ, cầm từng đồ vật lên và mỉm cười khi nhớ lại những ngày thơ ấu của mình.
Sau một hồi quan sát và ôn lại kỷ niệm, Edgar thở dài và đứng dậy. Cậu phải đi xa một thời gian dài, không biết sau khi trở về nơi này có còn tồn tại được không nhỉ? Cậu sẽ nhớ những thứ đó lắm. Edgar chầm chậm bước ra phía cửa, khi vừa định đẩy cánh cửa ra, có một vật đập vào mắt làm cậu chú ý. Phía trên một cái kệ sập xệ là một sợi dây ruy-băng màu đen. Trong nhiều trường hợp, mọi người sẽ nghĩ đó chỉ là một sợi dây bình thường, nhưng với Edgar nó là cả một kỷ niệm cậu luôn nhớ mãi. Edgar cầm sợi dây lên, phủi bụi trên đó đi và mỉm cười buồn, nhớ lại câu chuyện nhiều năm trước – khi cậu còn là một đứa trẻ. Nhưng nếu đó trong khoảng thời gian đẹp đẽ của thời thơ ấu thì không còn gì để nói, nhưng đó là trong khoảng thời gian sau khi con ác quỷ trong người Edgar trỗi dậy lần đầu tiên. Mặc dù Sy đã ngăn cản được chuyện đó, nhưng nỗi ám ảnh về việc mình là một kẻ nguy hiểm, không đáng được sống đã ăn sâu vào con người Edgar.
[Hồi tưởng]
Edgar nằm dài trên khu đồi gần nhà, ngẫm nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.
Cậu là một con quỷ.
Con quỷ trong cậu vừa trỗi dậy.
Cậu suýt nữa giết những người mình yêu thương.
Cậu đã khiến mọi người lo lắng và sợ hãi.
Cậu là kẻ nguy hiểm.
Một thứ không nên được sinh ra.
Edgar khép hờ mắt lại, cảm thấy buồn bã ghê gớm. Tuy Sy và Rena đã nói họ không sợ và sẽ không tránh né cậu, nhưng Edgar vẫn thấy vẻ sợ hãi hiện rõ trên đôi mắt họ. Cậu trở thành một quả bom nổ chậm – nguy hiểm. Vắt tay lên trán, Edgar cảm nhận được nước mắt mình chực chờ trào ra. Gió thổi nhẹ, hương hoa lan tỏa khắp cánh đồng. Cảnh vật bừng sáng và vui tươi như vậy, nhưng tại sao cậu không thể thanh thản?
“Cậu làm sao thế?”_Một giọng nói cất lên.
Edgar ngẩng dậy và thấy một cô bé có vẻ lớn hơn Edgar một tuổi đang đứng nhìn mình chằm chằm. Đó là một cô gái ngoại quốc, mái tóc đen dày xõa xuống ngang lưng được buộc hờ bằng một sợi ruy-băng cùng màu. Cô có một đôi mắt tím hanh hanh mà ngoài Sy ra cậu chưa thấy ai có một màu mắt đẹp như thế, làn da trắng muốt nổi bật trong chiếc váy đen viền trắng dài ngang gối. Chắc đây là con gái của một thương nhân giàu có nào đó đi nghỉ ở vùng này vì cậu chưa từng thấy ai như vậy trong khu hàng xóm của mình.
“Chị….là ai?”_Edgar hỏi.
“Tôi….? Uhm….tôi chỉ đi du lịch ngang qua đây thôi. Cậu không cần biết tên của tôi làm gì.”_Chị ấy nghiêng đầu. “Tại sao cậu lại khóc?”
Edgar cảm thấy chuyện của mình không nên chia sẻ với người lạ, hơn nữa chắc gì chị ấy không hoảng sợ khi biết Edgar thật sự là cái gì? Tuy nhiên, ở cô gái tóc đen toát lên vẻ đáng tin cậy và cảm giác hoàn toàn thoải mái. Edgar cắn môi, cân nhắc trong khi chị ấy vẫn đứng đó và chờ đợi một cách kiên nhẫn. Cuối cùng, cậu thở dài, nghĩ rằng nếu chỉ chia sẻ cho một người thì cũng không sao.
“Thật ra…em…..”_Edgar ấp úng và bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra. Về việc cậu có một con quỷ bên trong cơ thể mình, việc Sy đã cứu cậu thế nào, và cả về những ánh mắt hoảng sợ khi thấy cậu của những người thân nữa. Chị gái ấy lắng nghe một cách chăm chú, khuôn mặt vô cảm vẫn không có gì thay đổi từ đầu đến cuối câu chuyện. Sau khi Edgar kể xong, chị ấy chỉ khẽ thở dài và nhìn vào mắt cậu.
“Tôi không biết có nên tin vào những chuyện như vậy không…..nhưng tôi nghĩ đúng là ở cậu có gì đó đặc biệt.”_Chị ấy nghiêng đầu, một nụ cười thoáng qua xuất hiện. “Tôi cũng là một kẻ cô độc trên cuộc đời này. Tất cả mọi người đề nhìn tôi với con mắt e dè và sợ hãi, tuy nhiên, chúng ta phải học cách tiếp nhận điều đó. Hầu như không ai vui vẻ khi nhìn thấy tôi cả, nhưng tôi đã quen rồi. Cái chính là cậu có thể tìm được con đường riêng cho mình hay không. Hãy cứ tiếp tục sống, Thượng đế trao tặng ta những khả năng đặc biệt chắc chắn là phải có lý do của Người. Vậy nên, hãy sống chân thật, trở thành con người mà cậu muốn.”
Edgar nhìn người đang ngồi bên cạnh một cách ngạc nhiên. Lời chị ấy nói cứ vang vọng trong đầu cậu.
“Trờ thành người…..mà em muốn….?”_Cậu thì thào.
“Hãy giúp tôi một việc.”
“Ơ….vâng ạ.”_Edgar lúng túng.
Chị ấy đột ngột đứng dậy và mỉm cười nhẹ nhàng.
“Bây giờ, tôi phải đi rồi, nếu sau này, chúng ta có thể gặp lại nhau thì đó là định mệnh. Tôi muốn rằng trong lần gặp tiếp theo, cậu đã trở thành một người đúng với bản chất của mình. Và khi đó, tôi có thể tin rằng mình đã từng làm cho một người hạnh phúc……Ai đó đã có con đường cho riêng mình nhờ vào lời khuyên của một kẻ như tôi. Cậu có thể làm điều đó chứ?”
Edgar thấy lúng túng với từ “một kẻ như tôi” của người đó, nhưng cậu vẫn gật đầu.
“Em sẽ không làm chị thất vọng.”_Edgar mỉm cười.
Ánh mắt chị ấy ánh lên sự biết ơn. Edgar tự hỏi chị ấy là ai? Cuộc đời chị ấy như thế nào? Tại sao chị ấy luôn có vẻ lạnh lùng như vậy? Chắc chắn chị ấy đã trải qua những cay đắng hơn cậu nhiều lần rồi. Với một câu tạm biệt thoảng qua trong gió, người đó quay lưng lại, bước về phía sau ngọn đồi. Edgar đứng yên mà không biết nói gì. Cậu cần phải nói với chị ấy, ngay bây giờ. Chỉ là câu này….nếu nói ra….có thể họ sẽ không bao giờ gặp lại được nữa. Dù vậy, Edgar vẫn phải nói.
“Cảm ơn chị, nhiều lắm!!!!”_Cậu hét lên. “Em rất vui vì được gặp chị!!! Thật đấy!”
Chị ấy dừng lại, gục đầu xuống và quay lại với một nụ cười rất đẹp trên môi.
“Bảo trọng nhé! Nếu một ngày chúng ta gặp lại nhau….thì đó là nhờ định mệnh.”
Những cơn gió bắt đầu thổi và chị ấy khuất dần sau những ngọn cỏ lau. Edgar đứng bất động ở đó, cảm thấy thật thanh thản. Cuộc đối thoại ngắn đó khiến cậu nhận ra rất nhiều điều. Edgar mỉm cười, cảm thấy tiếc vì không thể trò chuyện nhiều hơn với người đó. Cậu cảm thấy rằng sau này, cho dù có bị xua đuổi hay cô độc thế nào, chị ấy vẫn có thể bước tiếp, vì chị ấy biết rằng vẫn có người vui vì thấy chị. Là cậu. Edgar nhắm mắt, cảm nhận làn gió mát lành…..và cậu cũng có thể bước tiếp, vì chị đã dạy cho cậu chấp nhận lỗi lầm của mình. Edgar quay lưng, định trờ vào nhà thì thấy một vật trên nền đất. Sợi dây ruy-băng màu đen. Cậu cầm nó lên, mỉm cười.
“Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau…..một ngày nào đó…..”
[Kết thúc hồi tưởng]
Đã mấy năm trôi qua kể từ ngày hôm đó, Edgar vẫn không thể gặp lại chị ấy. Nhưng cậu vẫn tin và hy vọng. Edgar mở lòng bàn tay mình ra, nhìn chằm chằm vào sợi ruy-băng. Nghĩ một lúc, cậu đứng dậy, đút sợ dây vào túi và bước ra khỏi nhà kho. Phải. Cậu vẫn sẽ tiếp tục tin tưởng và đi trên con đường của chính mình. Khi cánh cửa đóng lại, Edgar mỉm cười và quay lưng lại đón ánh nắng của ngày mới.
“Em không biết bây giờ chị ở đâu. Nhưng chị chắc chắn cũng đã có con đường của riêng mình rồi, đúng không?”_Cậu thì thầm. “Em….đã trở thành người mà chị mong muốn rồi đấy. Vậy nên, hãy sống tốt nhé!”
Edgar nắm chặt sợi ruy-băng trong túi của mình, cảm thấy an bình và ấm áp. Cậu sẽ cầu nguyện mỗi ngày, cầu nguyện cho chị gái trong bộ váy đen hôm ấy luôn được vui vẻ và hạnh phúc. Kỷ niệm về chị ấy sẽ được cất giấu mãi mãi, tận sâu trong trái tim cậu…..
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...