“Eh…Rena….trông cậu như vừa dưới nhà mồ chui lên ấy.”_Hima nhướng mày khi thấy nhỏ “lết” đến phòng ăn trong tòa lâu đài của nhà Wagesa.
Nhỏ chỉ cười yếu ớt và ngồi xuống ghế của mình. Cả đêm qua Rena cứ lăn qua lăn lại trên giường, cố làm mọi cách để cái trí não trì độn của mình hoạt động minh mẫn trở lại nhưng có vẻ cách đó không được hiểu quả cho lắm. Nhỏ nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng Edgar nhưng không thấy cậu ấy đâu cả, nỗi sợ hãi dâng lên trong người nhỏ.
“Chào buổi sáng!”_Tiếng Edgar vang lên ở cửa phòng.
Rena quay lại, Edgar đang đứng trước cửa, nở một nụ cười tươi rói với mọi người. Mái tóc đen bồng bềnh của cậu ấy được chải cẩn thận, khuôn mặt tươi tỉnh, đôi mắt xám ánh lên vẻ tinh nghịch thường này. Hôm nay cậu ấy mặc một bộ áo thun đen quần jeans như bình thường, nhưng nhỏ thấy có gì đó khang khác.
“Eh….chào…Edgar. Có chuyện gì vui à?”_Ryo nói với vẻ cảnh giác.
“Không. Chỉ là hứng thú vì sắp được đánh nhau thôi.”_Edgar nháy mắt, quay lại cười với nhỏ.
Tim Rena gần như giật thót lên. Edgar bị làm sao thế? Đó là tính cách bình thường của cậy ấy, nhưng có gì đó không đúng chút nào.
“Được rồi!”_Hima đập bàn. “Chúng ta cứ đánh nhanh rút gọn, vậy nhé!”
Mọi người nhìn cậu ấy như thể Hima là người ngoài hành tinh vậy ( mà cũng đúng thế thật ).
“Eh…..mình nghĩ phải có chiến lược, rồi dàn quân rồi….”_Ryo giơ từng ngón tay ra mà đếm.
“Ở Witchzarath, tụi mình không đánh nhau như vậy!”_Hima đảo mắt. “Một trận. Bên nào thua sẽ bị xem là thua toàn bộ cuộc chiến. Một trận sinh tử!”
Nhỏ tái mặt. Phong cách chiến tranh của phù thủy cũng lạ thật. Ryo có vẻ bị sốc trong khi Edgar chỉ thản nhiên. Rena thực sự lo ngại về hành vi của Edgar. Cậu ấy đang cố tỏ ra vui vẻ và không biết chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến bản chất ẩn sâu trong người Edgar như thế nào.
“Thế thì còn chờ gì nữa? Đi thôi!”_Edgar đập bàn, khuôn mặt “bừng sức sống”.
“Eh…Edgar có lẽ cậu nên….”_Nhỏ chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hima chặn họng.
“Được lắm Edgar. Rất có khí phách! Tí nữa cậu sẽ được tiên phong đấy!”_Hima hào hứng. Đôi mắt nâu của cậu ấy gần như chuyển thành màu đỏ như mắt của Syrena. Nhỏ chưa bao giờ thấy Hima năng nổ quá như vậy.
“Khoan! Ý cậu là gì khi nói “tí nữa”?”_Ryo cau mày.
“Gì chứ? Thì lát nữa là trận chiến diễn ra rồi mà!”_Hima tỉnh bơ.
Nhỏ chỉ muốn đập đầu xuống bàn.
*****
“Wahhhh! Rena dễ thương quá!”_Hima hét lên khi thấy nhỏ.
Rena cười trừ, cảm thấy ngượng nghịu sao ấy! Nhỏ đã bị Hima bắt thay ra bộ đồ chiến đấu này. Nó gồm một chiếc áo không tay cổ cao màu xanh dương và chiếc váy ngắn cũn cỡn cùng màu. Thắt ngang lưng nhỏ là một chiếc đai lưng màu bạc khá sành điệu. Tay nhỏ được bao bọc bởi cặp găng dài đến khủy tay. Đôi boots cao đến đầu gối cùng màu với cả bộ. Nói chung đó là một bộ đồ khá đẹp nhưng chi tiết duy nhất khiến nhỏ bối rối là cái áo quá ngắn (?!) nên để lộ vòng eo nhỏ nhắn của Rena ra ngoài!
“Bộ này….có hơi hở hang không?”_Nhỏ nói, đỏ mặt.
“Không! Vậy là đẹp rồi!”_Hima tươi cười. Cậu ấy đã khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ tươi, phía trong là một bộ váy cùng màu ngắn đến gối. Trông Hima như cô bé quàng khăn đỏ vậy, nhưng có điều nhiều sát khí hơn.
“Eh….cậu chắc chúng tớ chọ cần mặc bình thường thế này là được rồi không?”_Ryo hỏi, có vẻ khó chịu vì chỉ có con gái mới được trang bị đồ mới.
“Các cậu vậy trông cũng đủ chết chóc rồi. Nhất là Edgar ấy!”_Hima hất đầu về phía Edgar đang đứng dựa lưng vào góc tường. Bộ đồ đen cùng cái dây chuyền thánh giá các điệu của cậu ấy đúng là cũng đủ chết chóc rồi.
“Được rồi! Vậy sẵn sàng chiến đấu nào!”_Hima hét lớn và họ cùng nhau lao ra bãi chiến trường trước cung điện.
****
Chiến trường của họ đơn giản chỉ là một khu vực rộng mênh mông với một con sông lớn ngăn cách ở giữa. Khắp nơi đó chỉ có những cột đá cao và sỏi, ngoài ra không còn một thứ gì gây cản trở nữa. Mọi người ở Witchzarath gọi đây là Khu vực Xám.
Đó là nơi diễn ra những sự kiện tranh dành quyền lực, chiến tranh, cướp bóc. Luật lệ rất đơn giản, nếu đội nào có thể đánh cho đối phương lùi về phía kia dòng sông quá 30 mét thì coi như thắng.
Nhỏ đứng cùng với những phù thủy của triều đình Witchzarath, họ đều mặc áo choàng đỏ và trùm mũ lên nên nhỏ không thể thấy mặt ai được cả. Tuy nhiên, nhìn qua hàng ngũ kẻ địch, Rena có cảm giác không tốt lành gì. Đó là một đám người đều mặc áo choàng đen và cũng đội mũ trùm đầu, trông họ như là một binh đoàn thần chết ấy. Cảm giác buồn nôn bắt đầu dậy lên trong nhỏ.
“Chỉ cần ở trong địa phận của dòng sông, cậu sẽ được bảo vệ đúng không?”_Edgar thì thào, không nhìn Rena.
“Phải….”_Nhỏ đáp lại, định hỏi thêm về thái độ của Edgar nhưng không kịp.
“TẤN CÔNG!!!”_Một giọng nói gào lên và hai nhóm người bắt đầu lao vào nhau. Tiếng la hét và kêu gào vang lên cùng lúc. Không gian như vỡ ra trước làn sóng xung đột kinh hoàng.
“Witchzarath Audivi Imperio!!”
“Witchzarath Regiona Zinthost!!”
Rena bây giờ có thể phân biệt được đâu là phe mình đâu là phe địch qua cách ngâm thần chú của họ. Tuy nhiên, theo quan điểm cá nhân, câu thần chú của phe áo đen có vẻ hay hơn. Nhỏ chạy đến chỗ dòng sông, giơ tay lên. Một đợt sóng cuốn trôi cả một lớp quân địch về sau đến gần mười mấy mét. Rena gần như nắm vững trận thế khi cứ hô hết đợt sóng này đến đợt sóng khác xô vào những tên áo choàng đen. Tuy nhiên, may mắn của nhỏ chả kéo dài được lâu.
“Witchzarath Regiona Zinthost!”_Một giọng nói từ hàng ngũ địch vang lên, một luồng sóng năng lượng màu đn đẩy nhỏ văng ra khỏi lòng sông. Có thể chúng đã biết khi ra khỏi môi trường nước, nhỏ không là mối nguy hại gì lớn cả. Rena liếc mắt về phía chiến trường, Ryo đang nâng từng cột đá mà quăng vào người bất kỳ kẻ nào lại gần cậu ấy. Rena gắng gượng đứng dậy, gần như đổ khụy xuống lần nữa khi thấy chuyện gì đang xảy ra ở phía bên kia.
Edgar đang chiến đấu rất tuyệt. Phải, như mọi lần. Nhưng có gì đó không ổn! Cậu ấy có vẻ đang chậm lại và yếu dần. Những tên phù thủy bắt đầu nắm được điểm yếu đó và phản công. Mọi chuyện có vẻ tồi tệ khi những tên phù thủy áo đen bắt đầu thắng thế. Những tia sáng đen xuất hiện nhiều hơn là màu đỏ. Rena không thể thấy được nhiều trong đám hỗn tạp những ánh sáng đỏ đen như thế, nhưng nỏ biết rằng đoàn
quân áo đen đang tiến về trước hơn, và phe Hima đang yếu thế. Nhỏ đặt tay xuống đất, cảm nhận được sức mạnh đang chảy dưới lòng bàn tay mình. Nước! Ở dưới khu đất này có nước! Rena đứng lên, nhắm mắt lại và đưa tay về phía trước. trong chốc lát, cả chiến trường ồn ào chợt im lặng. Cho đến khi một tiếng nổ lớn vang lên, khắp nơi trên mặt đất, những vết nứt xuất hiện. Nước dâng lên khắp nơi, cuộn xoáy lại với nhau tạo thành một khối nước khổng lồ trên đầu Renata.
Cả bãi đất im lặng đến sững sờ. Khi sức nặng của khối nước đã quá lớn, nhỏ buông thõng tay, hàng ngàn ga lông nước đổ ập xuống, cuốn phăng toan bộ những tên áo đen đi. Lạ thay, dòng nước bỏ qua nhỏ và những phù thủy áo đỏ. Bọn người áo đen bị văng hết về phía kia dòng sông. Im lặng.
Rena mở mắt, thở hắt ra. Chuyện vừa rồi thật quá sức của nhỏ. Hima chạy đến đỡ lấy Rena đang đổ sụp xuống. Đôi mắt đỏ của cô ấy ánh lên niềm tự hào. Vài phù thủy bắt đầu hạ mũ trùm đầu xuống, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngac nhiên. Không lẽ họ đã thắng rồi sao?
“Chúng ta…thắng rồi?”_Vài người xì xầm.
“Thật quá dễ!”
“Cô bé đó thật thần kỳ!”
“Kết thúc rồi sao?”
Dựa vào người Hima, nhỏ cau mày. Không đúng. Có gì đó vẫn không ổn. Nhỏ cảm nhận được có gì đó đã bao phủ mặt nước sông. . Có gì đó đang lội qua dòng nước. Thứ đó làm nhỏ khó chịu, nó làm dơ bẩn dòng nước trong lành và tinh khiết.Mắt nhỏ hoa lên, nhưng nhìn vào cảnh tượng trước mắt nhỏ vẫn biết đó là cái gì.
“Đó chưa phải là kết thúc.”_Edgar thì thào. “Đó chỉ là bắt đầu.”
Mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm về phía bờ sông, từng đoàn quân áo đen lại bắt đầu bò lên trở lại. Và lần này…..bọn chúng có vẻ còn đông gấp hai lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...