Chiếc máy bay riêng của gia đình Kaito nhẹ nhàng đáp xuống sân bay Leonardo da Vinci ở Rome – thủ đô nước Ý. Suốt cả chuyến bay, Kaito không hé răng một lời, chỉ có Gray là giới thiệu sơ lược về hoàng tộc True-Ancestor Vincent. Kaito là người con cả, cũng là người kế vị. Mọi người đều ngạc nhiên khi biết tên thật của Kaito là Ryand’r, tuy nhiên, nhỏ nghĩ vẫn muốn gọi anh là Kaito hơn. Anh ấy có một em gái là Koriand’r, hai người khá giống nhau nhưng Kori vui vẻ và đáng yêu hơn. Lý do Kaito chuyển đến Nhật là để theo đuôi một tên Death Apostle thường xuyên làm loạn và suýt làm cho việc vampire có thật bị bại lộ. Đáng lẽ khi hoàn thành nhiệm vụ, Kaito phải trở về nhưng đó là thời điểm anh gặp Arita, và Kaito không bao giờ trở về nữa. Tất nhiên hoàng tộc không vì một mất mát mà náo loạn, em gái của Kaito giờ đây sẽ trở thành người kế vị, còn anh ta thì không bao giờ được có ý định giành lại quyền lực từ tay em gái mình.
“Coooooooooool! Anh kể chuyện rất hay đấy!”_Mắt Hima tràn đầy tia nhìn lấp lánh, cậu ấy có vẻ rất háo hức.
Kaito vẫn giữ vẻ mặt trầm tư cho đến khi bước xuống máy bay. Không nói một lời. Anh ấy đã phải nói dối Arita rằng mình có công chuyện cần giải quyết, và Hima phải dùng năng lực của mình tạo ra những hình nhân giống hệt họ để thế chỗ, hy vọng Arita sẽ không nghi ngờ gì. Khi nhỏ tỏ ra lo ngạt đám hình nhân có thể phản lại, Hima chỉ cười và bảo cậu ấy búng tay là bọn chúng sẽ biến mất ngay. Tuy nhiên, Rena vẫn nghi ngờ về khả năng đó.
Đón họ ở sân bay là một chiếc limousine màu đen bóng, Rena không lạ loại xe này nhưng việc gia đình Kaito có thế lực như vậy khiến nhỏ không ngờ. Mọi người leo lên xe và nhỏ bắt đầu thắc mắc nơi mà một hoàng tộc vampire sống sẽ như thế nào?
“Chúng tôi sống ở nơi ít người ngờ tới nhất.”_Gray cười như đọc được suy nghĩ của nhỏ.
“Để tổng hành dinh ngay cạnh kinh đô thiên chúa giáo Vatican thì đã là không ngờ rồi.”_Syrena đảo đôi mắt tím của mình. Mắt chị ấy có màu như thế khi chị ấy đang khá thư giản và bình tĩnh.
“Tôi nghĩ đó là nơi cô biết khá rõ.”_Kaito cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tôi biết rõ?”_Nhỏ nhướng mày.
Kaito không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ. Chiếc xe đang chạy dọc con đường song song với một bờ sông. Ban đầu nhỏ nghĩ đó là sông Tiber, nhưng có lẽ không đúng lắm. Và Rena đã bắt đầu thấy được đích đến của cuộc hành trình, nó nhô lến cao vút như một dãy núi, ngay bên tay phải. No way. Nhỏ lắc đầu, không thể là chỗ đó…..nó quá….dễ nhận biết. Rena nhìn sang phía chị gái mình, nhỏ cũng thấy sự hồ nghi trong ánh mắt ấy. Và khi chiếc xe dừng lại trước nơi đó, nhỏ tin linh cảm của mình đã đúng. Bước xuống xe, nhỏ đờ người nhìn hai hàng tượng thiên thần xếp dài như một đoàn hộ tống. Renata nín thở.
“Castel Sant’ Angelo. Lâu đài Thiên thần.”_Nhỏ thở hắt. Tòa Lâu đài này nằm ngay đối diện Tòa Thánh Vatican! Đây cũng là nơi được xem là tổng hành dinh của hội Illuminati! Lạy chúa Thánh thần!
“Đây là nơi hoàng gia vampire sinh sống?! Ngay đối diện Tòa Thánh!!!”_Syrena muốn hét lên, mắt chị ấy mở to.
“Đã bảo là các người sẽ ngạc nhiên mà.”_Gray nháy mắt.
Rena biết rằng trong suốt bao thế kỷ qua, Vatican đã dùng địa điểm này như một khu lăng mộ, pháo đài, nơi nghỉ dưỡng của Giáo hoàng, nhà tù để giam cầm những kẻ tà đạo, làm viện bảo tàng. Dĩ nhiên trong tòa nhà này còn một nhóm người khác – hội Illuminata. Quả là kỳ lạ. Dù tòa lâu đài này thuộc sở hữu của Tòa thánh, nhưng nó chẳng mấy khi được dùng đến, và trong khoảng thời gian của mình, Berini đã nhiều lần bỏ công tái tạo công trình này. Ngày nay, người ta vẫn đồn rằng trong tòa nhà này chằng chịt những lối đi ngầm, cùng vô số căn phòng và cửa ra vào bí mật. Nhỏ và Sy cứ xầm xì với nhau trong khi Hima và Ryo chỉ đứng trơ ra đó, không hiểu gì cả.
“Thực ra cũng không hẳn là ở đây.”_Kaito thở dài.
“Hả?”_Nhỏ và Sy cùng quay ngoắt lại.
“Nó…..ở dưới thì đúng hơn.”_Gray liếc nhìn xuống….dưới đất. (?!)
Hàm dưới của nhỏ rớt ra khi Kaito và Gray dẫn họ vòng ra sau lâu đài, đến một bức tường phủ đầy rêu. Gray đặt tay lên đó, bức tường bắt đầu thay đổi hình dạng thành một cánh cổng được trang trí cầu kỳ. Gray mở cánh cổng bằng chiếc chìa khóa vàng và bước xuống. Mọi người theo sau và bước trên những bậc thang xoắn ốc dẫn sâu xuống lòng đất, cánh cửa ở sau lưng dần đóng lại, Rena biết rằng mình không còn đường lui nữa rồi. Tiếng bước chân vang vọng khắp căn hầm, khi càng xuống sâu hơn, nhỏ có cảm giác buồng phổi của mình đang thiếu không khí trầm trọng. Dưới tầng hầm vọng lên những âm thanh trầm đục, không khí lạnh giá thổi phà lên, nhỏ run rẩy. Bỗng nhiên, ai đó nắm lấy tay nhỏ, cảm giác ấm áp và bình yên trở lại. Rena ngước lên, là Edgar.
“Không sao đâu.”_Edgar cười, đôi mắt xám của cậu ấy lấp lánh.
Rena đỏ mặt, kỳ lạ thật.
“Cậu nói thì dễ lắm! Cậu là quỷ sẵn rồi mà.”_Nhỏ phụng phịu, quay mặt đi để che giấu đôi gò má ửng hồng.
Edgar chỉ cười nhẹ. Ho lại đi cạnh nhau trong im lặng khi thấy ánh mắt đỏ rực của Sy đang nhìn mình chằm chằm. Tất nhiên Syrena có đủ lý do để không thích Edgar. Năm 4 tuổi, trong một lần nghịch dại, Edgar bị trượt tay rơi xuống từ một cái cây cao, nhỏ đã kéo tay cậu ấy lại và làm mình bị thương. Lần đó, Sy đã gần như bóp cổ Edgar đến chết.
Lối đi bắt đầu rẽ ngoặt sang bên phải và chẳng bao lâu Rena lại thấy mình đứng trước một cánh cửa hầm to lớn. Gray lại lấy cái chìa khóa ra và tra vào ổ, cánh cửa dẫn ra một con đường khác cũng dẫn xuống đất. Tuy nhiên, các bậc cầu thang có vẻ dốc hơn và nhữn tiếng ầm ầm cũng lớn hơn. Nhỏ không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, Edgar càng nắm chặt tay nhỏ, điều đó cũng khiến nhỏ đỡ căng thẳng. Sau một hồi, họ đứng trước một cánh cửa khác, được làm bằng thép như một cái két nhà băng. Cánh cửa rất kiên cố và có một ổ khóa xoay khá tinh vi.Gray tiến lên và chợt dừng lại, liếc ra về phía “đoàn quân” của mình. Mọi người hiểu ý và lui lại trong khi anh ta xoay ổ khóa. Cánh cửa sắt nặng trịch dần mở ra, kéo theo những âm thanh ầm ầm.
Ánh sáng hắt vào đường hầm tối tăm khiến mọi người nhăn mặt. Sau khi đã thích nghi được với ánh sáng đó, Rena từ từ mở mắt ra và xém đánh rơi hàm dưới của mình. Trước mặt nhỏ là một trong những nơi đẹp nhất mà nhỏ từng thấy. Một thung lũng hình chảo rộng lớn tuyệt đẹp. Xa xa, những ngọn núi vươn cao hùng vĩ với những dải mây trắng như bông trôi lờ lững. Mặt trời tỏa ánh sáng dịu nhẹ xuống những cánh đồng hoa bát ngát. Một dòng sông uốn lượn theo những khúc quanh của sườn núi. Ở giữa nơi tuyệt dịu đó, một pháo đài bằng đá hoa cương trắng muốt vươn lên cao, uy nghiêm và hùng vĩ.
“Quá nhiều với một nơi dành cho vampire.”_Edgar lẩm bẩm trong khi vẫn trố mắt ra nhìn.
Kaito có vẻ khá căng thẳng khi nhìn thấy nơi này. Nhỏ không thể hiểu nổi sao anh ta có thể trông như là sắp đi lên dàn hỏa như thế trong khi nhìn thấy nơi xinh đẹp này. Mọi người có lẽ còn đứng đực ra như những đứa trẻ nhà quê mới lên thành phố lần đầu nếu không có một toán lính áo đen đang tiến lại. Bọn họ đều mang mặt nạ và khoác áo choàng đen, trên tay cầm những cây giáo dài. Nhỏ có cảm giác không tốt khi đám lính đó đến trước mặt Kaito. Đột nhiên, họ quỳ xuống.
“Bentornati nella Ryand’r Principe.”_Những người lính đồng thanh.
Rena và Sy trao đổi nhau một cái nhìn. Hai chị em họ đều biết tiếng Ý, và nhỏ hiểu họ nói gì.
“Chào mừng người trở về, hoàng tử Ryand’r.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...