Kỳ thật từ sau sự kiện của Nosferatu, Cao Đại Bàn đã từng định không dùng cái tên “Lilith” đầy oán niệm này nữa.
Nhưng nhìn từ một phương diện khác, chính cái tên này đã cứu mạng mẹ con cô.
Cho nên nói không chừng, đây là một cái tên rất may mắn, có thể phù hộ con
gái yêu quý của cô tránh được kiếp nạn trí mạng trong tướng lai.
Ví dụ như giờ phút này, cô trơ mắt nhìn Lilith bé bỏng chạy vào đầm rồng
hang hổ phòng bị sâm nghiêm, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng mà,
năm phút sau, Lilith lại được một người đàn ông cao lớn ẵm, bình yên vô
sự từ trong phòng đi ra ......
Ánh sao lấp lóe phía chân trời, chiếu sáng màn đêm.
Mái tóc dài màu bạc của người đàn ông xõa tung trên áo giáp, tỏa ra ánh
sáng nhàn nhạt như những sợi chỉ bạc phiêu đãng trong gió đêm......
Anh ta ôn hòa nhìn về phía này, đồng tử không có tiêu cự giống như không
nhìn thấy gì, lại giống như hoàn toàn nắm rõ tất cả......
Thấy rõ gương mặt người vừa đến, Cao Đại Bàn có cảm giác chân mình nhũn ra, tựa vào cây thở phào nhẹ nhõm, thì thào:“Ngài Nhất.....”.
Lilith
ngồi trên khuỷu tay Nhất hưng phấn vẫy vẫy tay với mẹ,“Mẹ mau coi nè,
trong nhà xuất hiện một tên biến thái bự ơi là bự luôn!”
Cao Đại Bàn:“......= =”
Lanka & Silly:“......= =”
Tướng sĩ tam quân trầm mặc:“......= =”
........................
“Ặc, ngài Nhất...... Những lời Lilith vừa nói xin ngài đừng để ý, thành thật xin lỗi ngài, bởi vì trước đây tôi sợ Lilith bị người xấu bắt cóc nên
mới dặn bé là bất cứ người lạ nào kéo tay bé, cho bé kẹo dụ đi theo mình đều là biến thái, không được tới gần.....”. Cao Đại Bàn ho khan,“Tôi
nghĩ có lẽ bé đã hiểu lầm ngài “.
Lanka đứng cạnh, nhỏ giọng thầm thì:“Tôi nghĩ Lilith không hiểu lầm đâu.....”.
Silly bên cạnh, yên lặng gật đầu......
Nhất xoa má Lilith, mỉm cười nói:“Không sao, Lilith rất đáng yêu, cũng rất thơm, nuôi khá đấy ~”
Cái gì là nuôi khá đấy?! Anh đang quan sát cà tím trong vườn à?!
Lilith quàng cánh tay bé nhỏ ôm lấy cổ Nhất, hào phóng ca ngợi:“Ngài cũng rất thơm mà ~”
Quay đầu lại nhìn Đại Bàn:“Mẹ, con có thể ăn chú ấy không?”
“= = Không được!” Hai tên này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân......
Nhất cười quỷ dị:“Nếu muốn trao đổi máu thì phải là bạn đời đã ký kết khế
ước, Lilith bé bỏng à...... Ừm, không, chính xác thì khế ước đã ký kết
từ rất lâu rồi “.
Cao Đại Bàn uể oải ôm lấy Lilith đang ngơ ngác
không hiểu gì,“Ngài Nhất, tạm thời không bàn đến khế ước gì đó, khi đứa
nhỏ này nói muốn ăn là ăn thật sự đấy, máu thịt bay tứ tung...... Cho
nên vì sự an toàn của bản thân, ngài đừng nuông chiều Lilith thì tốt
hơn”.
“Ừ...... Trước khi mọi người trở về tôi cũng đã nói chuyện
với Old, xem ra, hệ tiêu hóa của đời sau Huyết Tộc và con người có thể
tiêu hóa đồ ăn rắn giống động vật ăn tạp. Nghe nói trứng của Lilith còn
có thể thụ tinh bên ngoài cơ thể? Xem ra, mong ước của Hội trưởng lão đã thành hiện thực rồi....”. Nhất cười nói:“Hiện tại Huyết tộc chết hơn
phân nữa, số lượng dân cư giảm mạnh, tôi nghĩ Hội trưởng lão tuyệt đối
sẽ không bỏ qua ngôi sao hi vọng này “.
Cao Đại Bàn rũ mắt, lạnh
nhạt nói:“Thành thật xin lỗi, tôi sẽ không để Lilith trở về cho các
người nghiên cứu hoặc là gây giống gì gì đó “.
Nhất khoát tay
,“Đừng khẩn trương, tôi đến đây không phải vì chuyện này. Hơn nữa có trở về hay không cũng không do cô quyết định, mà hẳn phải do Lilith tự mình lựa chọn chứ?”
Cao Đại Bàn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Qủa thật, tuy cô là mẹ, nhưng cũng không có tư cách thay Lilith quyết định cuộc đời của bé.
Muốn sống như thế nào, có trở về quê hương, cứu gia tộc hay không phải do Lilith tự quyết định.
Dù sao nhân sinh quan của mỗi người cũng không giống nhau, giống như Cao
Đại Bàn tuyệt đối sẽ không hiến thân vì khoa học hoặc là Huyết tộc,
nhưng không có nghĩa là những người khác cũng nghĩ vậy. Ví như Old hoặc
như Brujah.
Có lẽ có một ngày, Lilith bé nhỏ của cô cũng sẽ lựa chọn bước lên con đường mà cô không cách nào lý giải......
“Chuyện này tạm thời không bàn đến”. Nhất tựa lưng vào ghế, nhấp một ngụm rượu
đỏ như máu trong ly,“Lần này đến quấy rầy, kỳ thật là vì có việc khác
cần nhờ. Chúng tôi hi vọng cô có thể trả lại chìa khóa thánh địa, và
thức tỉnh Ventrue”.
“‘Chúng tôi’ là ai?”
“Hội trưởng lão đứng đầu Thánh Huyết tộc”.
“Ồ?” Cao Đại Bàn nhíu mày,“Lạ nhỉ, không phải bộ tộc Assamite chưa bao giờ
tham dự chính sự à? Sao lần này lại ra mặt giúp đế đô?”
Nhất mỉm cười:“Không còn cách nào, những người khác đều chết sạch cả rồi”.
Cao Đại Bàn:“.....”.
“Những thành viên Thánh Huyết tộc có thể thống lĩnh toàn quân cũng chỉ còn lại Thân vương Giovanni và kẻ lang thang tôi đây. Sau khi Brujah hi sinh
toàn quân như rắn mất đầu, đành phải nhờ tôi tạm thời giữ chức thống
soái. Mà quân đội đế đô cũng sắp đụng độ với quân khởi nghĩa Lam Huyết
tộc, không chỉ Giovanni, ngay cả Tiểu Thất cũng bị Hội trưởng lão mượn
đi.....”.
Nhất bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu lông mày,“Hiện tại tình
hình Huyết tộc rất cấp bách, để người có năng lực hôn mê trong thánh địa cũng là một loại lãng phí, cho nên Hội trưởng lão rất cần Ventrue trở
về. Về phần tôi, cũng hiểu được chức thống soái phải dành cho người có
kinh nghiệm và thủ đoạn đảm nhận. Dù xem xét từ góc độ nào, Ventrue cũng là lựa chọn tốt nhất để cứu Huyết tộc giữa nước sôi lửa bỏng, đúng
không?”
Cao Đại Bàn: Không, chẳng qua là anh không muốn làm tìm kẻ chết thay thì có?
Mọi người: Anh ta không muốn làm vì lười thì có? Nhất định là vì lười!
“Đương nhiên, đây là lý do chính thức”. Nhất buông ly rượu,“Kỳ thật sở dĩ tôi
muốn đánh thức Ventrue, còn có một chút lý do riêng. Leovino đứng về
phía Lam Huyết tộc, tuy rằng hắn là kẻ phản bội ngu ngốc, nhưng lần này
tôi lại đồng ý với quan điểm của anh ta. Một nhúm người thống trị Thánh
Huyết tộc kéo lê hơi tàn cũng đến lúc diệt vong rồi.
Thiệt hại
nặng nề sau chiến dịch Sonata, nay 80% đất đại trên Sange đều do Lam
Huyết tộc cư trú, 95% dân cư cũng là dân bản địa. Trí lực của Lam Huyết
tộc cũng không thua kém Thánh Huyết Tộc, trăm ngàn năm qua bọn cũng đã
dần phát triển lớn mạnh. Đã đến thời đại mà sức chiến đấu của thân thể
không còn quyết định cả cuộc chiến nữa, miễn cưỡng để 5% quý tộc ít ỏi
ăn trên ngồi trốc vốn là việc tràn ngập nguy cơ.
Lam Huyết tộc
không phải là súc vật chúng ta nuôi trong nhà, bọn họ biết suy ngẫm,
biết đấu tranh vì quyền lợi của mình. Cho dù dùng thủ đoạn giáo dục tẩy
não cưỡng ép, bọn họ vẫn có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Mà nay, chế độ đại biểu chấp chính liên hợp chẳng phân biệt giai cấp đã là xu
thế chính trị của toàn vũ trụ, Sớm muộn gì Lam Huyết tộc cũng ý thức
được điểm này, một ngày nào đó, bọn họ sẽ bất mãn tình trạng hiện tại,
mà loại quan hệ giai cấp xưa cũ này cũng sẽ sụp đổ. Chẳng qua hiện tại,
thời cơ thuận lợi khiến ngày đó đến nhanh hơn thôi.....”.
Cao Đại Bàn:“Thật đáng ngạc nhiên, tôi vốn nghĩ quý tộc đều những kẻ vô cùng
kiêu ngạo ra sức bảo vệ địa vị, tuyệt đối ngoan cố không thể dàn xếp
chứ! Không nghĩ tới một quý tộc địa vị cao quý như ngài lại có ý tưởng
táo bạo như thế”.
“Đa tạ lời ca ngợi của cô”. Nhất lắc lắc ly
rượu,“Nhưng trên thực tế, quý tộc có suy nghĩ này cũng không chỉ mình
tôi. Những đại gia tộc chuyên kinh doanh buôn bán như gia tộc
Eyrthrocpte của Giovanni, bản thân quan niệm giai cấp của họ đã rất mỏng manh. Bởi vì tài sản của bọn họ kiếm bằng thương mại chứ không phải
được tích lũy nhờ quyền lực, cho nên đối với bọn họ mà nói, so với hình
thức chấp chính thường xuyên xảy ra náo động của quý tộc, chính phủ liên hiệp tương đối ổn định có vẻ tốt hơn nhiều. Nhưng mà...... Đương nhiên, giống như cô nói, quý tộc ngoan cố bảo thủ vẫn chiếm đại đa số, hội
trưởng lão chính là đại biểu trong số đó”. Anh ta mỉm cười nhìn Cao Đại
Bàn nói:“Cho nên, chúng ta cần Ventrue”.
Cao Đại Bàn gật gật đầu:“Phủ định Hội trưởng lão, đả đảo toàn bộquý tộc sao? Đúng là anh ấy rất giỏi việc đàm phán và phản bác.”
Nhất bật cười:” Cô đồng ý là tốt rồi. Mặt khác, nói đến chìa khóa thánh địa, hình như hiện tại hai chiếc đều ở trong tay cô thì phải?”
Cao Đại Bàn do dự một chút, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Nhất:“Từ một góc độ nào đó mà nói, cô cũng khá lợi hại đấy.....”.
Cao Đại Bàn:“Người tùy tiện cho mượn chìa khóa liên quan đến sự tồn vong của cả Huyết tộc không có tư cách nói câu này = =“.
Anh ta cười khẽ:“Nói cũng đúng...... Nhưng thánh địa là chốn an nghỉ của
Thánh Huyết, Hội trưởng lão nhất định sẽ không tiếc giá nào mang nó về.
Cho nên.....”.
Cao Đại Bàn cắn cắn môi:“Ngài muốn nhắc nhở tôi nên đến chú ý an toàn của nhân thân sao?”
Nhất lắc đầu, mỉm cười hòa ái:“Không, tôi chỉ muốn nhắn cô là nếu có cơ hội cho bọn họ một dao thì nhớ đừng nương tay ~”
Cao Đại Bàn hoàn toàn vô lực:“ Rốt cuộc …anh đứng về phía nào?”
Nhất:“À, tôi đứng về phía chính nghĩa”.
Mọi người: Chính nghĩa, hẹn gặp lại ......
........................
Chìa khóa thánh địa chi có hai chiếc lưu truyền từ thời thượng cổ đến nay.
Vì nó liên quan đến bí mật tồn vong của Thánh Huyết tộc nên vẫn luôn được
các quý tộc quyền uy nhất cất giữa cẩn thận, Huyết tộc tầm thường không
bao giờ có cơ hội nhìn thấy.
Một chiếc chìa khóa được đặt ở đế đô, do thống soái toàn quân bảo vệ.
Một chiếc khác thì giấu trong biển cát ít người lui tới, do Assamite đệ nhất cao thủ Huyết tộc bảo quản.
Hai chiếc chìa khóa như tủ bảo hiểm hai lớp, vừa áp chế vừa hỗ trợ lẫn
nhau. Dù có đánh mất một chiếc vẫn còn chiếc kia, không đến mức khiến
Thánh Huyết tộc hoàn toàn mất đi thánh địa quý giá.
Nhưng không
ai ngờ tới, có một ngày hai chiếc chìa khóa lại cùng nằm trong tay một
người, hơn nữa người này còn không thuộc Huyết tộc .....
Cao Tiểu Tiểu ngồi một mình trong căn phòng trên tầng cao nhất, mở hộp bảo vật nho nhỏ ra, nhìn thứ gì đó bên trong.
Một cái là đồng tiền lúc trước Thất giao cho cô, sau đó Ventrue cưỡi rồng
bay đến mang cô đi mở cửa thánh địa, cầu hôn cô ở đó, trao nhau nụ hôn
thề nguyền......
Đồng tiên kia vốn là hai chiếc nhẫn, bị người
đàn ông lạnh lùng cứng nhắc đó cưỡng ép cô mang vào để chứng minh cô là
vợ anh ta. Nhưng vào một khắc trước khi cái chết ập đến, anh ta lại tự
tay tháo xuống, chỉ để lại lời hứa không cách nào thực hiện“Chúng ta sẽ
làm lại từ đầu”......
Đối với những người khác hai đồng tiền này
chẳng qua là chiếc chìa khóa lạnh như băng của thánh địa nhưng đối với
cô, đó là bảo vật đã chứng kiến hai kỷ niệm......
Mà hiện tại, cô muốn dùng bảo vật này để đối lấy tương lai cho chồng con mình.
Tiểu Tiểu vuốt ve hai đồng tiền lấp lánh lần cuối cùng, sau đó đóng nắp hộp lại.
........................
Khi đặt chân lên tinh cầu Sange lần nữa, Cao Đại Bàn có cảm giác rất kỳ diệu.
Lần đầu tiên cô đến đây với thân phận kẻ dị chủng, bị tướng quân áp giải
đến đế đô, bị cắm dây điện khắp người bỏ vào hòm thủy tinh để Huyết tộc
ngắm nghía.
Lần tiếp theo lại là người gây giống cưỡi trên rồng
của thân vương, oai phong lẫm liệt bị dân chúng đế đô dùng ánh mắt vừa
chờ mong vừa tham lam nghênh đón.
Hiện tại, đế đô vẫn long trọng
mà hoa lệ như mọi ngày. Dù đã qua mấy năm chiến loạn, vẫn tao nhã như
trước. Đó là sự kiêu hãnh của Huyết tộc. Nhưng dưới vẻ ngoài hào nhóng
kia, phong cách lười nhác phóng túng thờ ơ của Huyết tộc đã một đi không trở lại......
Đội quân xếp thành hàng hộ tống hai bên không
ngừng cảnh giác! Cảnh giác kẻ địch bất cứ lúc nào cũng có thể từ bên
ngoài ập vào, cũng cảnh giác cả vị khách mà bọn họ muốn nghênh đón – con gái của cô là người nắm giữ tương lai của Huyết tộc, lựa chọn của cô
quyết định Huyết tộc có trường tồn hay không, trong tay cô còn giữ chìa
khóa thánh địa của huyết tộc!
Lần đầu tiên Cao Đại Bàn đứng ở vị trí ngang hàng có thể đàm phán với Huyết tộc.
Sáu năm trước, khi cô cô được nuôi dưỡng như đồ ăn trong thành mỗi ngày
nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ tự hỏi nếu chạy trốn phải sống như thế
nào thì đến cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
Aó bào hoa lệ của Trưởng lão Tremere cũng không nhanh không chậm đảo qua sàn
nhà trơn bóng trong phòng nghị sự như năm đó...... Ông lão này trông có
vẻ u ám hơn trước kia một chút. Chuyện này cũng có thể lý giải, học trò
cưng của ông ta đã chết, người dân thì làm phản, địa bàn thì thu hẹp,
thậm chí cả quan tài cũng không mở ra được ......
Cao Đại Bàn rất ái ngại cho ông nên cô không lãng phí thời gian múa may, biểu diễn lễ
gặp mặt kiểu quý tộc mà cô đã quên gần hết. Lập tức đi thẳng vào vấn đề
đưa cho ông lão một tờ hợp đồng được soạn sẵn trên da thú.
Cao Đại Bàn:“Ký tên ở góc dưới bên phải là được”.
Sắc mặt Tremere vô cùng âm trầm:“Ý gì đây? Chẳng lẽ cô trở về là để ra điều kiện sao?”
Cao Đại Bàn nhìn ông ta, sau đó nhanh nhẹn:“Ừ”.
Tremere túm lấy tấm da thú, bàn tay run rẩy.....”.Như vậy, ít nhất cũng phải có quá trình đàm phán song phương chứ! Cô trực tiếp đưa hợp đồng soạn sẵn
cho tôi là thế nào? Cô đang uy hiếp Huyết tộc?!”
Cao Đại Bàn nghĩ nghĩ, mỉm cười gật đầu:“Đúng vậy”.
“...... Cô!”
Giây phút đó, mặt Trưởng lão Tremere xanh mét, chỉ thua lần cô lột quần áo ông ta trước mặt bàn dân thiên hạ thôi.
“Con người đúng là lũ hèn hạ, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!” Khi đức ngài trưởng lão căm giận ký tên đã lầm bầm như vậy.
Cao Đại Bàn cười tủm tỉm:“Nói bậy, bản tính người Địa Cầu chúng tôi vốn rất lương thiện”. Nhưng ai đã phái Vua nham hiểm Nhất tới làm thuyết khách, xếp đặt gian thương Giovanni làm father của tôi, lại để tôi sống bên kẻ xấu xa như Ventrue thời gian dài như vậy?
Sức mạnh trải qua hun đúc sẽ càng cường đại.
“Nhưng Trưởng lão Tremere à, ngài biết không,” Cao Đại Bàn tiếc nuối lắc
đầu,“Trung quốc có một câu ngạn ngữ là gần mực thì đen, gần đèn thì
rạng.....”.
Sau khi ký kết hiệp ước, đức ngài Tremere tỏ ra cực kỳ phẫn nộ vì bị vơ vét tài sản.
Nhất bày tỏ kết quả đàm phán là sự thể hiện năng lực cá nhân, kết tinh cố gắng của người gây giống, không liên quan đến anh ta.
Trong buổi phỏng vấn riêng, ngài Giovanni nhận xét với người mới vào nghề thì vậy cũng khá lắm rồi, nhưng kỳ thật điều khoản trong hợp đồng hoàn toàn có thể ác liệt hơn một chút......
Một quan viên giấu tên phát
biểu, văn hóa Trung Quốc thật vĩ đại, ngạn ngữ Trung Quốc có độ khái
quát cao, rất đáng để tộc ta học tập......
Cứ như vậy, toàn bộ đế đô hỗn loạn, từ đài phát thanh đến báo lá cải đều chộn rộn chờ mong nghi thức Ventrue thức tỉnh.
Trải qua mấy năm chiến loạn, nhân dân Huyết tộc bắt đầu chờ mong một anh
hùng sẽ xuất hiện, cứu vớt Huyết tộc đang suy sụp giữa nước sôi lửa
bỏng!
Kỳ thật, cho dù Ventrue có nhậm chức trở lại, anh ta có thể [ có muốn ] cứu vớt chúng sinh hay không vẫn còn phải bàn lại. Nhưng hi vọng le lói luôn khiến người ta chờ mong, dân chúng đã ký thác toàn bộ
kỳ vọng vào kẻ còn đang say ngủ trong quan tài, chưa tạo ra được thành
tích gì......
Có lẽ Hội trưởng lão cũng nhân cơ hội này để lấy lòng dân chúng, nghi thức tỉnh lại được xếp đặt hết sức long trọng!
Thánh địa luôn luôn cấm người lạ, hôm nay lại đồng ý trao quyền phát sóng trực tiếp cho tổng cục truyền hình Sange!
Nhân viên mặc đồ phòng hộ hối hả mắc camera, máy chiếu lập thể, tổ đạo diễn biên kịch thì vô cùng rối loạn...... Vô số dân chúng Huyết tộc cả phe
địch lẫn phe ta ở trong nhà / quân doanh / trong quán bar nhỏ ngồi quanh TV chờ xem truyền hình trực tiếp......
Cao Đại Bàn rối bù sau
chuyến đi dài lập tức bị tha đi cưỡng ép trang điểm làm tóc vào SPA,
cuối cùng còn bị ép mặc một chiếc váy kiểu nữ thần màu trắng giá trị xa
xỉ. Sau mấy lần nghe đạo diễn hô “cắt”, cuối cùng cũng nhớ kỹ vị trí
đứng, lời thoại, hoàn thành cuộc diễn tập trước khi mặt trời lên.
........................
Mặc dù đã tập cả buổi nhưng khi mặt trời lên ánh sáng bao phủ khắp vùng
đất, Cao Tiểu Tiểu mặc váy nữ thần bay bay trong gió, tay nâng cao hai
đồng tiền bạc chính thức mở của Thánh địa, mấy vị nguyên lão trong hội
trưởng lão vẫn kích động đến rơi nước mắt, giống như cặp mắt già nua vừa trông thấy hi vọng phục hưng của Huyết tộc......
Cao Đại Bàn
không hiểu được sự kích động của bọn họ, lần thứ hai bước vào đây trong
tiếng hò reo tán thưởng của mọi người, cảm giác của cô vẫn thế.
Đây là một tòa phế tích mỹ lệ.
Cô không phủ nhận vẻ đẹp và sự thần bí của nó nhưng vẫn không thay đổi
được sự thật nó chỉ là một phế tích. Tử thủ toà nhà cũ kỹ tổ tiên để lại này thì có ích lợi gì đâu?
Huyết tộc nên nhìn thẳng về phía trước.
Cao Đại Bàn đứng trong góc yên lặng nhìn các quý tộc tiến hành những nghi
thức dài dòng, tuyên truyền giảng giải, khấn vái om sòm, sau đó mở phần
mộ Ventrue ra, thật lâu sau...... anh ta vẫn không tỉnh lại.
Thời gian từ từ trôi qua, hội trưởng lão lực bất tòng tâm mới nghĩ tới bà xã của mục tiêu đang ở đây. Dù sao gọi chồng dậy vẫn là việc các mẹ các
chị rành nhất, vì thế Tremere dùng ánh mắt ra hiệu cho Cao Đại Bàn qua
thử.
Cao Đại Bàn ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống bậc thang dưới ống
kính máy quay dày đặc, tư thái tao nhã như đã định liệu trước, nhưng
thật ra trong lòng cô hoàn toàn trống rỗng......
Làm sao cô biết
cách đánh thức ma cà rồng hôn mê? Đây đâu phải là chuyện cổ tích mà
hoàng tử chỉ cần hôn thì công chúa sẽ thoát khỏi lời nguyền trăm năm hay một nụ hôn của người đẹp có thể phá giải ma pháp độc ác nhất.
Cao Đại Bàn đứng bên quan tài trong suốt của Ventrue chăm chú nhìn gương
mặt nghiêng hoàn mỹ của anh ta một lúc lâu. Sau đó, cô rốt cuộc cũng mở
miệng trong sự chờ đợi của mọi người......
“Tất cả mọi người đi ra ngoài”. Cô nói,“Đóng cửa thánh địa lại”.
Mọi người nghi hoặc nhưng vẫn rời khỏi thánh địa......
Old không đồng tình, khẽ nhíu mày nói:“Cô muốn dùng máu giúp anh ta tỉnh lại sao?”
Cao Đại Bàn gật gật đầu,“Tôi thà trông cậy vào bản năng của sinh vật còn
hơn tin mấy cậu chuyện cổ tích đó, để gọi dã thú thức tỉnh thì thức ăn
hữu ích hơn một nụ hôn rất nhiều”.
Old:“Điểm ấy tôi đồng ý. Chỉ là nếu tỉnh lại trong tình trạng thú tính bộc phát thì hậu quả e là sẽ rất nghiêm trọng”.
Đại Bàn:“Nói cũng đúng...... Vậy ông và Lilith ở lại đây đi”.
Old :“Nếu cô mong tôi sẽ đánh nhau với Thánh Huyết tộc thì tôi xin nói trước là tôi chạy còn nhanh hơn cả hai người đấy “.
Đại Bàn:“.....”.
........................
Kỳ thật Cao Đại Bàn đã quá lo xa, vì khi giọt máu từ ngón tay cô rơi xuống môi Ventrue, anh ta vẫn không có phản ứng gì.
Đại Bàn:“Sao lại thế này? Lượng máu còn chưa đủ sao?”
Old :“Có phải cô đã trở nên khó ăn rồi không?”
Lilith:“Không đâu, mẹ thơm quá, cháu sắp không nhịn nổi nữa rồi ~”
“Không nhịn được cũng phải nhịn = =!” Cao Đại Bàn cúi đầu nghi hoặc, cân nhắc
nửa ngày,“Chẳng lẽ nhất định phải máu trên cổ hay máu trong tim mới có
tác dụng?”
Hai tay vịn vào cạnh quan tài, Cao Đại Bàn nghiêng nửa người vào trong muốn quan sát thật cẩn thận, đột nhiên lại bị nắm tay
ôm eo! Kéo tuột vào trong quan tài!
“Á á --! Anh.....”.
“Này! Em không sao chứ!?”
“Mẹ?!”
Trong quan tài thủy tinh lấp lánh, Ventrue vòng tay ôm cô thật chặt, đầu lưỡi ướt át liếm lên làn môi khẽ nhếch vì kinh hoảng của cô...... Một nụ hôn còn vương mùi máu.
“Người đẹp ngủ trong rừng phải bị hôn tỉnh
mới đúng, đánh thức kiểu này keo kiệt quá nha ~” Giọng nói hoa lệ mang
theo hơi thở mờ ám khẽ phất qua vành tai cô, Ventrue liếm môi cười
khẽ:“Chào buổi sáng, cục cưng của anh ~”
Cao Đại Bàn:“Anh ngủ ba năm tỉnh lại chỉ muốn nói câu này sao.....”.
Ventrue nghĩ nghĩ:“Ừm...... Bà xã à, anh yêu em”.
Cao Đại Bàn:“Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, những lời này chẳng có
giá trị gì cả, đàn ông nên dùng hành động để bày tỏ tâm ý chứ không phải những lời đường mật.....”.
“Nói cũng đúng”. Ventrue gật gật đầu, xoay người đè cô xuống quan tài!
Cao Đại Bàn ảo não nâng tay chặn đôi môi đang dần kề sát của đối phương!“Đang truyền hình trực tiếp mà anh!”
“..”. Ventrue nhíu mày, liếc máy quay,“ Chào khán giả toàn cầu.....”. Anh ta
nói, sau đó cúi người tiếp tục áp chế cô,“Kế tiếp là phương pháp đánh
thức tuyệt vời nhất.....”.
.................. Tôi là màn che đen thui..................
Vợ chồng gặp mặt kích động ngoài dự kiến, bầu không khí trong mộ thất âm u cũng đổi sang màu hồng phấn kiều diễm. Mà các vị quý tộc và dân chúng
theo dõi trực tiếp bên ngoài thánh địa nhìn thấy đức ngài thân vương đã
tỉnh lại cũng xôn xao chúc mừng......
Trong tất cả những người chứng kiến, chỉ có một người không hài lòng.
Lilith rất, rất khó chịu bĩu môi:“Vì sao ông ấy có thể hôn mẹ?” Bình thường rõ ràng chỉ có mình mới được hôn......
Lilith:“Rốt cuộc ông ấy là ai?”
Old :“Là ba cháu đó”.
Lilith:“Ăn ba có được không?”
Old :“= = Cháu tha cho ông ấy đi.....”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...