Đứa trẻ kia là bé trai năm tuổi, đây là con của Tứ tiểu thư Tiêu gia, Tiêu Hoài Vũ.
Trong lúc nàng ấy mang thai, phu quân chết nơi sa trường, một mình nàng ấy sinh con, dưỡng thân thể tốt thì tiến vào quân doanh, thề muốn giết kẻ địch khiến đứa nhỏ không có cha.Nhưng nàng ấy không thành công, vì mấy năm sau Hoàng đế không muốn đánh nhau tốn tiền hao của nên không cho phát binh tấn công.
Lần này Tiêu Hoài Đình ra ngoài đánh trận, đối thủ không phải kẻ trước kia nên nàng ấy không đi.Vì đi sớm về trễ, lúc này giữa trưa, Tiêu Hoài Vũ vẫn chưa về nên ma ma đưa nhi tử của nàng ấy là Đông Đông đến, cười nói: "Nghe nói phu nhân mời khách ở đây, lão nô tự tác dẫn tiểu thiếu gia tới."Tứ tiểu thư ít nói, đứa nhỏ cũng không nói nhiều, chỉ gọi một tiếng Tiêu phu nhân, sau đó ngồi qua một bên giống như chỉ là vật trang trí."Đông Đông đến, để Đại bá nương ôm một cái." Tạ Thanh Vận rất thích thằng bé, vừa gặp đã giang tay."Đại bá nương, con rất nhớ người!" Đông Đông là đứa nhỏ nhiệt tình, lập tức nhào qua ôm thật chặt giống như đã lâu không gặp.Yến Thu Xu hơi khó hiểu nhưng vẫn yên tĩnh nhìn xem.Ngay sau đó Tiêu Hoài Đình đến.Hôm nay tướng quân thiếu niên không mặc khôi giáp, đổi lại trường sam màu ngà, sát khí biến mất không còn gì nữa.
Trái lại, nhìn có vẻ nhã nhặn, gương mặt tuấn tú cũng trở nên ôn hòa khi ở cùng người nhà.Điều này làm cho Yến Thu Xu nghĩ đến nguyên chủ, hai năm trước khi Tiêu Hoài Đình rầm rộ thu hoạch được văn võ Trạng Nguyên, nguyên chủ vì tò mò, khi quan trạng nguyên đánh ngựa dạo phố thì dụ dỗ đích thân đi ra ngoài xem.Lúc đó người nhà họ Yến tức giận, nói thẳng để một kẻ vũ phu cầm chức Trạng Nguyên, chúng ta không còn người nữa sao!Sau đó, các huynh trưởng của nguyên chủ bị giày vò thể thảm mấy tháng.Cuối cùng Tiêu phu nhân mới ra ngoài.Yến Thu Xu không ngờ, nàng chỉ đến thăm hỏi Tiêu phu nhân mà tất cả mọi người lại đến, nàng rất kinh ngạc.
Chẳng qua, khi nàng thấy Tiêu phu nhân thì trong lòng chìm xuống.Bà gầy yếu hơn nàng nghĩ nhiều.Tiêu phu nhân hơn năm mươi tuổi, tuổi này ở hiện đại được gọi là trung niên, nếu được bảo dưỡng tốt thì chẳng khác ba mươi tuổi bao nhiêu.
Nhưng có lẽ Tiêu phu nhân từng đi chiến trường, dáng vẻ già dặn, bị biếng ăn lâu năm dẫn tới hậu quả vô cùng gầy yếu.
Dáng người bà cao nên như thế lại có vẻ gầy hơn, sắc mặt vàng như nến, mắt không có thần thái.Trái lại, bà ăn mặc quần áo lộng lẫy, nhưng rõ ràng làm quần áo theo kích cỡ của bà có cảm giác quần áo rất rộng, nhất là chỗ eo nhìn vô cùng rộng.Khi bà nghiêm túc, nhếch môi lên, xung quanh đôi môi có đường vân rất sâu, bị người ta đỡ giống như một lão thái thái ngang ngược.Lần đầu gặp mặt, bà liếc mắt nhìn một vòng, ánh mắt nhìn Yến Thu Xu vô cùng sắc bén, khiến nàng cảm thấy không tự nhiên."Nương!" Tiêu Hoài Đình hô một tiếng, cắt ngang sự dò xét của Tiêu phu nhân.Dường như bà không vui nhưng cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chàng.Tiêu Hoài Đình đã sớm quen với tính cách nghiêm túc của mẫu thân, chàng cong môi cười, lấy lòng nói: "Đây là nghĩa muội con mới nhận, Yến Xu cô nương, người có thể gọi là A Xu."Yến Thu Xu thuận thế gọi một tiếng: "Bái kiến Tiêu phu nhân."Tiêu phu nhân nhìn con trai, lại nhìn cô nương kia, con mắt rất to, trong sáng, gương mặt phúng phính, chỉ là dáng người hơi gầy.
Bà gật đầu nói: "Gọi bá mẫu đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...