Bloger Ẩm Thực Năm 60


Chuyển ngữ: Dưa Hấu Không Hạt
Đi qua hẻm Thanh Thạch, ngôi nhà đổ nát nơi Lâm Nhiên Nhiên ở tạm hiện ra trước mặt cô.

Nửa cánh cửa hỏng hình như đã bị đạp rất mạnh, giờ bị đổ dưới đất.

Cửa phòng ngủ mở toang, Tạ Tam không tiện nhìn vào trong.
Nhưng chỉ cần nhìn ngôi nhà tồi tàn không cửa này đã biết đây tuyệt nhiên không phải nơi cho người ở.

Tạ Tam cau mày, nhưng Lâm Nhiên Nhiên rất bình thản bước vào cửa, mời Tạ Tam: “Anh Tạ Tam, phiền anh giúp em bỏ khoai môn vào phòng bếp.”
Tạ Tam hơi do dự rồi đi vào đặt khoai môn xuống.

Phòng bếp cũng tồi tàn giống vậy, không có củi, chẳng biết cô gái mảnh mai này sống ở đây thế nào.
Lâm Nhiên Nhiên lấy xô sắt đã được lau chùi sạch sẽ trả lại cho Tạ Tam: “Lần trước quên trả xô đựng thịt lợn cho anh.”
Tạ Tam ừ, không vội rời đi, anh giúp Lâm Nhiên Nhiên dựng cửa lên.

Tiếc là đinh đều đã mục nát, lại không có dụng cụ nên không có cách nào sửa được.
Lâm Nhiên Nhiên cười nói: "Cám ơn anh."
Khi đối diện với cô, Tạ Tam vẫn giữ vẻ mặt lúng túng, anh trầm giọng nói: “Tốt nhất nên mau chóng đổi chỗ ở, không an toàn.”
"Vâng, em biết rồi." Lâm Nhiên Nhiên đồng ý.
Cô cũng muốn đổi chỗ ở.

Nhìn Tạ Tam rời đi, Lâm Nhiên Nhiên lấy đồ đạc trong không gian của mình ra, đeo túi lên vai, cùng các em đến nhà đội trưởng Lâm Đại Phú.
Hôm nay mặt trời hiếm khi ló dạng, cả nhà Lâm Đại Phú đều ngồi quây quần trong sân, Lưu thị và Vương Tú Anh đang bện giày rơm, Hổ Tử chơi quay ở bên cạnh.

Lâm Đại Phú mặc áo bông dày, tựa vào ghế tre, hút thuốc cuộn lim dim ngủ.

Điếu thuốc cuộn đầy lá ngô khô, chỉ để bớt nghiện.
Giọng cô gái véo von vang lên: “Chú Lâm, thím ạ.”
"Ơ, Nhiên Nhiên?!" Vương Tú Anh kinh ngạc ngẩng đầu, giật nảy mình, "Mau vào đi, vào đi! Con bé này, sao vào huyện nhiều ngày thế! Thím với chú Lâm cháu lo lắng gần chết!"
Cả nhà vây quanh Lâm Nhiên Nhiên, Lâm Đại Phú cũng đứng dậy.


Vương Tú Anh quan sát Lâm Nhiên Nhiên, Tiểu Thu và Tiểu Cảnh từ trên xuống dưới một lượt, thấy chị em cô không ăn đói mặc lạnh mà sắc mặt hồng hào, đặc biệt là hai đứa trẻ, khuôn mặt bé bỏng đã béo lên so với lúc chưa vào huyện.
Lâm Đại Phú mang vẻ mặt lo lắng hỏi: "Nhiên Nhiên, mấy ngày nay ở huyện cháu sống thế nào?"
Giọng chú hơn khàn, câu hỏi lại kỳ lạ, Lâm Nhiên Nhiên nghi ngờ nhìn chú.

Vương Tú Anh vội nói: "Con bé vừa mới về, ông đang nói gì vậy! Đi, Nhiên Nhiên, thím cháu ta vào nhà rồi nói chuyện.

Hổ Tử, cháu dẫn Tiểu Thu với Tiểu Cảnh đi chơi đi, đừng đánh nhau."
Lâm Nhiên Nhiên theo thím vào buồng đông, cùng ngồi trên giường.

Lúc này, ánh nắng xuyên qua ô kính cửa sổ, ánh sáng trong phòng khá tốt.

Vương Tú Anh cố ý đóng cửa lại, hỏi Lâm Nhiên Nhiên đang nghĩ gì, quay người lại thấy Lâm Nhiên Nhiên đang đổ rất nhiều thứ từ trong túi đeo vai.
"Cái này! Cháu lấy đâu ra nhiều đồ vậy?" Vương Tú Anh trợn cả mắt.
Lâm Nhiên Nhiên cười nói: “Đây là đồ thím nhờ cháu mua về, hai bánh xà phòng, một hộp cơm inox, còn đây là một cân đường.”
"Trời ơi, cháu lấy được cả đường à?" Vương Tú Anh cầm túi đường quý giá nhìn đi nhìn lại, sau đó lại cầm hộp cơm inox lên, "Đồ này tốt quá, sáng bóng!"
"Đúng đấy thím, đây là loại bán chạy nhất, giữ nhiệt tốt, canh không bị rò." Lâm Nhiên Nhiên cười.
Vương Tú Anh càng vui mừng hơn.
Lúc này Lâm Đại Phú đi vào, nhìn thấy đồ trên giường thì sững sờ: "Lấy đâu ra thế?"
Vương Tú Anh cười nói: "Ông nhìn xem, những thứ này đều do Nhiên Nhiên mua về giúp tôi."
"Cái này!" Sắc mặt Lâm Đại Phú chợt đổi, nói với Lâm Nhiên Nhiên: "Nhiên nhiên, cháu nói thật cho chú biết, cháu lấy những thứ này ở đâu ra? Cháu có biết bây giờ trong thôn nói..."
"Ông lại nói nhăng nói cuội gì thế!" Vương Tú Anh vội ngắt lời chú.
Mặt Lâm Nhiên Nhiên lạnh xuống, nói: "Họ nói gì? Thím, không có gì là không thể nói, để chú Lâm nói đi ạ!"
Vương Tú Anh ngăn Lâm Nhiên Nhiên nhưng không ngăn được chồng mình, Lâm Đại Phú nói thẳng: “Chú không nói những chuyện khó nghe, cháu nói cho chú biết, cháu chỉ là một cô bé không có tiền, mấy ngày nay ở huyện cháu sống thế nào?"
Lâm Nhiên Nhiên cười lạnh: “Ngày cháu vào thành, thím lén cho cháu năm hào, cháu ở nhà khách một đêm, hôm sau đi tìm bạn cũ của mẹ cháu.

Dì là người tốt, cho cháu mười đồng, nếu không cháu làm sao đưa Tiểu Thu đi khám bệnh.”
"Bạn của mẹ cháu? Bạn nào?" Lâm Đại Phú hỏi.
"Làm việc ở bệnh viện huyện, sao ạ? Chú Lâm cần vào huyện xin giấy chứng nhận với cháu không?" Lâm Nhiên Nhiên nhìn thẳng vào mắt Lâm Đại Phú hỏi.
Lâm Đại Phú bị Lâm Nhiên Nhiên nhìn làm cho nao núng.

Tại sao cô bé này lại ăn nói thấm thía thế?
Vương Tú Anh vội giảng hòa: "Ôi, Nhiên Nhiên, chú cháu không có ý vậy đâu!"

“Dạ.” Lâm Nhiên Nhiên lấy ra một túi sữa bột, đặt vào tay Vương Tú Anh, “Dì cháu làm ở khoa sản phụ, nghe nói cháu cần tìm sữa bột nên lấy giúp cháu một túi.”
"Sữa bột!" Sữa bột Hồng Tinh[1] được đựng trong túi nhựa trong suốt hiếm hơn cả sữa mạch nha! Người bình thường khó mà mua được, nhiều gia đình sinh con không có sữa thì lo sốt vó, phải dựa vào nhiều mối quan hệ, xin nhiều giấy chứng nhận mới mua được một hoặc hai túi số lượng có hạn.
[1] là thương hiệu sữa bột ra đời năm 1952, được biết đến là cái nôi của ngành công nghiệp sữa Trung Quốc
Nếu không có người quen ở khoa sản phụ thì làm sao lấy được sữa bột? Điều này khiến Lâm Đại Phú không khỏi tin.
"Tôi đã bảo Nhiên nhiên là cô bé ngoan! Miệng Lâm Vương thị độc lắm, ông làm đội trưởng mà không quản lý bọn họ cho tốt, còn ở đây phán xét con cái nhà người ta!" Vương Tú Anh tức giận mắng.
Lâm Đại Phú không đỡ được, cổ đỏ bừng, nói: "Ôi chao, vậy Nhiên Nhiên, cháu cho chú xin lỗi."
Người ta đã nói đến nước này, Lâm Nhiên Nhiên đành thuận thế xuống bậc thang, huống chi cô còn có việc nhờ người ta: “Không sao ạ, họ muốn nói gì thì nói, cháu cây ngay không sợ chết đứng.

Thím, thím giữ những thứ này đi, cháu xin phép về trước.”
"Khoan đã, cháu ngồi với thím một lúc!" Vương Tú Anh kéo Lâm Nhiên Nhiên, ngượng ngùng hồi lâu mới nói: "Nhiên Nhiên, cháu mua mấy thứ này hết bao tiền?"
Thím có đủ tiền, nhưng phiếu công nghiệp và phiếu đường là thứ hiếm, thím không có!
Lâm Nhiên Nhiên nói: “Thím ạ, nếu không có năm hào và phiếu lương thực của thím, ba chị em cháu cũng chẳng vào được huyện chứ đừng nói đến việc mua những thứ này.

Một hộp cơm giá một đồng rưỡi, đường là một đồng hai, xà phòng là năm hào, trừ năm hào thím cho cháu mượn, thím chỉ cần đưa cháu hai đồng bảy thôi ạ."
Vương Tú Anh nhanh chóng đếm tiền đưa cho Lâm Nhiên Nhiên, sau đó hỏi: "Còn túi sữa bột này thì sao?"
"À, dù gì cũng là được người khác cho, thím cứ nhận đi ạ." Lâm Nhiên Nhiên cười nói.
“Sao thế được!” Lâm Đại Phú vội dập điếu thuốc, lục túi, “Một lon sữa mạch nha giá ba đồng rưỡi, nghe nói sữa bột Hồng Tinh là năm đồng đúng không?”
"Thật sự không cần đâu ạ! Nếu chú thím nhất quyết đưa tiền thì cháu đành lấy!" Lâm Nhiên Nhiên vội đứng dậy.
Vương Tú Anh lập tức kéo Lâm Nhiên Nhiên lại: "Nhiên Nhiên, chú thím chỉ sợ cháu thiệt."
"Cháu biết chú thím tốt với cháu, sẽ không để cháu phải thiệt." Lâm Nhiên Nhiên một câu hai ý nói.
Thái cực quyền đánh đến đây lại bị đẩy về.

Lâm Đại Phú lại ngậm điếu thuốc, im lặng không nói.

Lâm Nhiên Nhiên cũng ngồi yên, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh lạ thường.
Vương Tú Anh phá vỡ sự trầm mặc ấy, nói với Lâm Nhiên Nhiên: "Nhiên Nhiên, nếu cháu có bất bình hay khó khăn gì thì cứ nói với thím.

Nếu thím không thể quyết được thì vẫn còn chú Lâm của cháu!"
Đây là lời cô muốn nghe! Lâm Nhiên Nhiên nở nụ cười rụt rè nói: "Đúng là cháu muốn nhờ chú Lâm giúp một việc.


Lần này Tiểu Thu vào huyện khám bệnh, bác sĩ nói con bé bị dị tật tim bẩm sinh..."
"Cái gì! Sao lại nghiêm trọng thế? Vậy phải làm sao?" Đối với dân quê, "bệnh tim" là bệnh nan y chứ đừng nói đến dị tật bẩm sinh, ngay cả Lâm Đại Phú cũng cau mày.
Hai mắt Lâm Nhiên Nhiên đỏ hoe: “Bác sĩ nói phải chăm sóc cẩn thận, phải uống nhân sâm, ăn lương thực tinh, nhưng chúng cháu làm sao mua được?”
Lâm Đại Phú xoa tay: "Chuyện này chú đúng là không giúp được gì cho cháu.

Nhân sâm đâu phải thứ đám nông dân bần hàn như chú thím được ăn?"
Vương Tú Anh cũng gật đầu tán đồng.
Lâm Nhiên Nhiên nói: "Bác sĩ cũng đã cân nhắc đến việc này, ông ấy nói nếu không có những thứ này, bệnh nhân phải chú ý nghỉ ngơi, giữ ấm.

Nhưng chú thím cũng biết chỗ bọn cháu đang sống hiện giờ thế nào rồi đấy, chỗ nào cũng có gió lùa, mái nhà thì bị dột.

Lần này bọn cháu về ngay cả cửa nẻo cũng bị đá sập, sức khỏe của Tiểu Thu phải chăm sóc thế nào đây ạ?”
Vương Tú Anh và Lâm Đại Phú hiểu ý nhìn nhau.

Lâm Đại Phú vừa chau mày, Vương Tú Anh đã nháy mắt với chú.
Cái đồ đầu gỗ này! Đồ Lâm Nhiên Nhiên mang đến đều tốt cả, xà phòng ở nhà đã hết một tuần, xà phòng dùng để giặt quần áo vừa không sạch lại hao vải.

Còn đường này, bà cụ ở nhà thích uống nước đường, chẳng lẽ phận làm con còn không đáp ứng nổi mẹ già? Mà hộp cơm inox cũng là đồ tốt!
Hiển nhiên Lâm Đại Phú cũng biết, chú suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Trong thôn vẫn còn mấy căn nhà trống, nhưng chú không thể tự mình quyết định, phải bàn bạc với ủy ban và cán bộ của thôn.

Mấy ngày nữa chú sẽ cho cháu hay tin, bây giờ trước hết cháu cố ở thêm một thời gian, có được không?"
“Vậy cháu sẽ đợi tin của chú.” Lâm Nhiên Nhiên cười đứng dậy tạm biệt.
Trong sân, nhóm Lưu thị biết Lâm Nhiên Nhiên mang sữa bột và đường tới, vui như đón tết, càng quý Lâm Nhiên Nhiên hơn.

Vương Tú Anh nắm tay Lâm Nhiên Nhiên, kéo cô đến đầu hẻm: "Nhiên Nhiên, cháu đã giúp chú thím rất nhiều.

Thằng hai nhà thím đi làm nhưng thiếu hộp cơm inox, lần này thì tốt rồi..."
“Con của nợ phí gạo tốn cơm kia đâu rồi?” Chưa thấy người đã thấy giọng, một đám người từ đầu hẻm bên kia hung hãn đi tới.

Dẫn đầu là một bà già, chính là bà nội của Lâm Nhiên Nhiên, Lâm Vương thị, phía sau mụ là một đám đàn bà con gái, gồm thím hai, thím ba và ba chị em họ của Lâm Nhiên Nhiên.
"Nguy to! Nhiên Nhiên, mau về với thím rồi tránh đi." Vương Tú Anh vội kéo Lâm Nhiên Nhiên lại.
Nhưng chân Lâm Nhiên Nhiên như mọc rễ, bình tĩnh nhìn Lâm Vương thị đi về phía mình.
Bụng Lâm Vương thị ngập thù mới hận cũ, lên men suốt một tuần.
Những năm trước, vào thời điểm này, nhà họ Lâm sẽ được chia đủ mười lăm cân thịt lợn, cộng thêm mì, gạo, lương thực, dầu và tiền anh con cả mang từ huyện về.

Lâm Vương thị quán xuyến việc nhà lúc nào cũng tiết kiệm sẽ múc hai gáo bột mì làm hai vỉ bánh chẻo nhân thịt lợn nhiều rau ít thịt để cả nhà ăn một bữa ngon.


Sô thịt mỡ còn lại được chiên thành dầu đủ cho họ ăn đến đầu xuân năm sau, mâm cơm chưa từng thiếu dầu.
Ai ngờ năm nay vợ chồng anh con cả đột tử, còn để lại ba đứa của nợ, khiến bọn họ mất nửa số thịt! Đó là mười cân thịt! Lâm Vương thị ruột đau như cắt, nằm trên giường rên rỉ suốt đêm.
Ngày hôm sau, dưới sự xúi giục của con dâu thứ và thúc giục của con dâu ba, mụ vội vã chạy đến chỗ Lâm Nhiên Nhiên ở.

Hừ, hôm qua trước mặt cả đại đội, mụ lại bị chuyện ma của cô dọa xanh mặt.

Hôm nay mụ đã chuẩn bị kỹ càng, vừa vào nhà sẽ đánh cho con ranh chết tiệt kia một trận rồi giật thịt rời đi, chẳng lẽ đám người trong thôn lại thật sự đi đòi công bằng thay con ranh chết tiệt kia hay sao?
Lâm Vương thị hùng hổ đi tới, chỉ thấy người không nhà trống.

Hôm sau thằng vô lại trong thôn còn cười bảo: “Ba chị em người ta đã vào huyện từ sớm rồi, ai bảo bà ngủ nứt mắt mới dậy?”
Lâm Vương thị suýt ngất, tức giận đến mức đạp vỡ cánh cửa gỗ tồi tàn, dẫn con dâu vào lục soát nhưng chẳng thấy gì ngoại trừ một chiếc chăn bông rách và vài củ khoai lang bị côn trùng cắn.
Chẳng khác nào đấm vào bịch bông.

Mấy ngày nay Lâm Vương thị lúc thì ném nồi niêu xoong chảo lúc thì trút hết tức giận lên đám quỷ đòi nợ trong nhà, ngày nào cũng ầm ĩ.
Để đảm bảo vị trí chủ nhà, Lâm Vương thị không chỉ dựa vào khả năng khóc lóc om sòm của mụ mà còn dựa vào mười đồng tiền và lương thực tinh anh con cả gửi về hàng tháng.

Bây giờ anh con cả đã mất, đồ đổi được từ cái chết của chú cũng chẳng còn bao nhiêu.
Lâm Vương thị bỗng thấy khủng hoảng, càng trông coi chìa khóa phòng bếp chặt chẽ hơn.

Tiền an ủi của Lâm Kiến Quốc gồm năm mươi cân bột mì, ban đầu mỗi ngày cả nhà còn được ăn một nồi mì, nhưng bây giờ lại đổi toàn bộ thành cháo hoa màu, bánh bao bột ngô không nhân cũng nhỏ hơn một phần ba so với trước đây.

Chỉ có Lâm Võ Hưng mỗi ngày vẫn được ăn một bát mì trắng và một miếng thịt giấu bên dưới.
Cả nhà họ Lâm đã quen ăn bột mì, tiếng ca thán càng nhiều thêm.

Mấy ngày trước Lâm Vương thị mắng con dâu thứ xa xả một chặp, thị là kẻ lười nhất trong nhà, ăn thì nhiều mà làm thì ít, hơn nữa còn vô cùng dơ dáy, trong phòng chẳng có chỗ mà đặt chân, Lâm Vương thị rất chướng mắt thị.
Hôm nay Lâm Vương thị đang ở nhà nấu cơm, không có anh con cả trợ cấp, lương thực lập tức thiếu hụt.

Mụ đang khó chịu thì nghe thấy tiếng con dâu thứ ngoài sân hô hoán: "Mẹ, Mẹ ơi! Mẹ mau ra đây đi!"
"Mày hét cái gì mà hét! Tao vẫn chưa chết đâu!" Lâm Vương thị vội đóng vại bột lại, khóa kỹ tủ bát, cất chìa khóa vào túi rồi mới ra ngoài.
Mụ nghe thấy con dâu thứ nói: “Con ranh Nhiên Nhiên chết tiệt kia đã về rồi!”
Câu nói này chẳng khác gì kèn lệnh phát động chiến tranh, cho dù những chiến sĩ vô sản vĩ đại phải đối mặt với giai cấp tư bản thối nát cũng chẳng hận thù nhiều như Lâm Vương thị.
Nhìn Lâm Vương thị chạy về phía mình, Lâm Nhiên Nhiên mỉm cười, giòn giã gọi: "Nội!"
Thấy Lâm Nhiên Nhiên đứng bất động, vẻ mặt giễu cợt, Lâm Vương thị sâu sắc cảm thấy mình đã bị chọc tức, cơn giận bùng phát.
“Con ranh chết tiệt nhà mày còn dám về!” Lâm Vương thị lao tới tát cô một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận